Yêu Yêu bị thái độ thản nhiên của nàng làm cho bối rối, một lúc sau nàng ấy cũng có chút ngại ngùng: "Ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng quá để tâm."
Hai tiểu cô nương lại trò chuyện thêm một lát.
Khi thấy mặt trời sắp lặn, Yêu Yêu vội vàng đứng dậy đề nghị rời đi, Nhạc Quy lười biếng bò dậy tiễn nàng ấy.
"Đừng tiễn nữa, ngươi cứ nghỉ ngơi đi." Yêu Yêu nói rồi bỗng nhiên nhớ ra điều gì, "Hôm nay trái cây đã hết rồi, ngươi ăn một viên Tích Cốc Đan đi, để đêm nay khỏi đói."
"Không sao, ta chờ đói rồi ăn sau." Nhạc Quy không chút để tâm.
Yêu Yêu liếc nàng một cái: "Vẫn nên ăn bây giờ đi, ngươi quên đan dược của ta là loại cấp bậc thấp, phải mất một thời gian mới có tác dụng sao?"
Nhạc Quy nghe thế cũng gật gù, liền nhanh chóng lấy một viên đan dược ra nuốt xuống.
"Ta đi đây, ngày mai ta sẽ nghĩ cách lấy thêm cho ngươi một quả táo." Yêu Yêu nói rồi liếc nhìn thân hình gầy gò của nàng với vẻ chê bai, "Nếu có đồ ăn khác, ta cũng sẽ mang cho ngươi.
Bây giờ ngươi gầy quá, tôn thượng mà thấy sẽ trách phạt chúng ta mất."
"Đừng đùa, nếu các ngươi thật sự sợ tôn thượng trách phạt thì đã không làm như vậy, rõ ràng biết có thêm một người như ta mà mỗi ngày chỉ gửi có chừng đó trái cây."
Yêu Yêu bị nàng vạch trần cũng chỉ cười hì hì rồi vẫy tay rời đi.
Nàng ấy vừa đi, bên hồ chỉ còn lại Nhạc Quy và một con linh dương.
Hôm nay Quất Tử được ăn thêm nửa quả táo nên rất hài lòng lăn mình ra ngủ.
Nhạc Quy ở một mình có chút nhàm chán, dần nghĩ đến chuyện Đế Giang ra ngoài giao chiến.
【Thật sự có những nhân vật mạnh mẽ mà tiểu thuyết còn chưa được viết ra sao?】
Nhạc Quy nghĩ mãi không thông nên quyết định không nghĩ nữa, tranh thủ khi Đế Giang chưa về mà tận hưởng cuộc sống nhàn nhã khi chủ nhân đi vắng.
Nhưng nàng không ngờ cuộc sống nhàn nhã ấy lại sớm kết thúc như vậy.
Hai canh giờ sau nàng đột ngột giật mình tỉnh giấc.
Vừa mở mắt nàng liền đối diện với một đôi mắt lạnh lùng u ám.
Chủ nhân của đôi mắt đó đang đưa tay về phía nàng, trông như muốn...!bóp cổ nàng.
【Không phải là định bóp cổ ta thật chứ?】
"Tôn thượng, buổi tối tốt lành." Nhạc Quy cố gắng giữ bình tĩnh.
Đế Giang: "Tính cảnh giác không tồi."
Lời vừa dứt, hắn liền đưa tay bóp lấy cổ nàng.
Nhạc Quy: "..."
【Mẹ kiếp, thật sự bóp à?!】
Vừa mới tỉnh dậy, đầu óc nàng vẫn còn mơ màng.
Mãi đến khi hắn rút viên Tích Cốc Đan từ trong lòng nàng ra nàng mới kịp phản ứng, lập tức lăn lộn tránh xa hắn.
Đế Giang liếc nhìn nàng: "Lăn lại đây."
【Ta điên rồi mới lăn qua để ngươi bóp cổ ta lần nữa.】
Nhạc Quy định bụng lần này sẽ phản kháng đến cùng.
Nhưng khi Đế Giang híp mắt lại, nàng liền bỏ cuộc, ngoan ngoãn lăn trở lại: "Tôn thượng, có chuyện gì vậy?"
"Viên Tích Cốc Đan này từ đâu mà có?" Hắn hỏi.
【Điều tối kỵ trong công việc là quan hệ đồng nghiệp quá tốt.】
Nhạc Quy khẽ ho một tiếng: "À, ta chỉ tiện tay xin của người ta thôi..."
Rõ ràng nàng định nói qua loa cho xong, nhưng Đế Giang lại nhướng mày rồi bất ngờ ném viên đan dược lại cho nàng.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng cong lại, người nàng lập tức rơi thẳng vào lòng hắn.
Nhạc Quy ngây người, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì Đế Giang đã vùi mặt vào cổ nàng, mạnh mẽ hít một hơi.
【Tiến triển nhanh vậy sao? Ra ngoài một chuyến liền ngộ ra rằng giữ một đại mỹ nhân trong nhà mà không dùng thì uổng phí à?】
"Hừ." Đế Giang nhếch môi cười, mũi và môi hắn vô tình chạm vào da nàng, tạo ra một cảm giác nóng ấm kỳ lạ.