Nhạc Quy căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ phá hỏng hứng thú của tôn thượng.
Sau đó hắn cũng không làm gì thêm.
【Sao lại không tiếp tục nữa? Chuyện phát triển đến nước này chẳng phải tiếp theo sẽ là xé toạc quần áo ta, tách hai chân ta ra, một tay mạnh mẽ xâm nhập giữa hai gối ta, rồi sau đó tiếng nước lộn xộn vang lên làm ta mơ màng, cuối cùng hoàn toàn khuất phục dưới váy hắn sao?】
【Hay là hắn muốn chơi trò kích thích hơn, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của ta lúc này quá nhạt nhẽo… Có phải ta nên kêu vài tiếng không? Nhưng phải kêu thế nào đây, 'Tôn thượng, đừng mà' hay 'Nô gia chịu không nổi? Thật xấu hổ, thật xấu hổ quá mà…】
Nam nhân đang vùi mặt vào cổ nàng khẽ cười một tiếng, hơi thở ấm áp của hắn làm lớp lông tơ trên cổ nàng dựng đứng.
Nhạc Quy nuốt khan một cái, định nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này thì Đế Giang bỗng buông nàng ra: "Ngươi có mùi rất thơm.
"
【Mẹ kiếp, đây là ý gì? Định chuyển sang tán tỉnh rồi mới lên giường sao? Đừng thế tôn thượng, ngươi không hợp với phong cách này đâu.
Cầu xin ngươi cứ thẳng thắn mà hành hạ ta, làm nhục ta, cho ta biết sự lợi hại của ngươi đi.
】
Nhạc Quy cố gắng giữ vẻ e thẹn, nhún nhường: "Đa tạ tôn thượng khen ngợi.
"
Sau đó lại im lặng.
Quất Tử nằm ngủ không chút lo lắng, thỉnh thoảng còn khịt mũi, âm thanh khò khè vang lên trong màn đêm tĩnh lặng có vẻ vô cùng kỳ quặc.
Không chịu nổi sự im lặng ngột ngạt, Nhạc Quy xoa mặt, giả vờ quan tâm hỏi: "Tôn thượng, nghe nói người ra ngoài lâu vậy là để đánh nhau với người khác phải không?"
Đế Giang không hỏi nàng nghe từ đâu, chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi đáp: "Ừ.
"
"Người thắng rồi sao?" Nhạc Quy tò mò.
Đế Giang hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ sao?"
"Chắc chắn là thắng rồi.
" Nhạc Quy lập tức trả lời, "Trong tam giới ai mà không biết tôn thượng là mạnh nhất, trong từ điển của người làm gì có chữ 'thua'!"
Đế Giang hài lòng nhếch môi: "Ngươi cũng biết ăn nói đấy.
"
"Vậy là thắng rồi đúng không?" Nhạc Quy tỏ vẻ nịnh nọt.
Đế Giang: "Ừ, thắng rồi, đại thắng.
"
Lời vừa dứt, hắn đột ngột phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Nhạc Quy: "! "
【Mẹ nó, cái này gọi là đại thắng à.
】
Đêm nay trời đẹp vô cùng, ánh trăng sáng tỏ, sao trời thưa thớt, mặt hồ lấp lánh ánh trăng, cỏ xanh tươi mượt.
Giữa thời tiết và khung cảnh tuyệt vời như thế, Nhạc Quy nhìn nam nhân đã ngã xuống trước mặt hồi lâu, cẩn trọng hỏi: "Tôn thượng, ngài ổn chứ?"
Nam nhân nằm đó nhắm chặt hai mắt, hiển nhiên không thể đáp lại câu hỏi của nàng.
Nhạc Quy dán mắt vào khuôn mặt tuấn mỹ, ngông cuồng của hắn hồi lâu, ánh mắt dần dần trượt xuống, càng lúc càng xuống!
【 Vậy! người bất tỉnh có thể cứng lên được không nhỉ? Nếu được thì ta có nên thừa cơ đoạt mạng hắn không! ]
Nửa canh giờ sau, Đế Giang từ từ mở mắt, vừa mở mắt liền thấy Nhạc Quy đang dùng tay múc nước từ hồ, định đổ vào miệng hắn.
Thấy hắn tỉnh lại, Nhạc Quy lập tức hớn hở: "Tôn thượng, ngài tỉnh rồi!"
Đế Giang nhìn nàng một lúc, chán ghét gạt tay nàng ra: "Dùng nước tắm của con súc sinh đó cho bản tôn uống, ngươi chán sống rồi phải không?"
【Ngài cũng biết đây là nước tắm cơ à, vậy mà ngài còn bắt ta uống?!】
Nhạc Quy phát hiện hễ đối diện với Đế Giang là nàng liền muốn chửi thề trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn phải giữ vẻ mặt hiền lành mà đáp: "Tôn thượng đột nhiên ngất xỉu làm đệ tử lo lắng vô cùng, nhưng thân là phàm nhân, ta không có cách nào cứu ngài, chỉ có thể múc ít nước suối Vong Hoàn cho ngài uống, nghĩ rằng ít ra cũng có thể kéo dài tuổi thọ, giảm bớt thương thế.
"