"Từ khi nào bản tôn cần phải dùng thứ này để kéo dài tuổi thọ?" Đế Giang nói, khóe môi lại chảy xuống một dòng máu đỏ tươi.
Nhạc Quy: 【 Xin lỗi, nhưng trông ngài thật sự rất cần đấy.】
Đế Giang phớt lờ tiếng nói trong lòng nàng, hỏi tiếp: "Ngươi đã lo lắng đến vậy, tại sao không đi tìm người có thể cứu bản tôn?"
Nhạc Quy chớp mắt: "Vậy ai mới là người có thể cứu tôn thượng?"
"Bản tôn làm sao biết được, ngươi không tự ra ngoài tìm à?" Đế Giang phản lại.
【 Đại ca à, đây là lời người nên nói sao? Đê Vân Phong này ban đêm đầy rẫy yêu ma quỷ quái, ngài không sợ ta chết giữa đường à? 】
"Xem ra ngươi chẳng muốn cứu bản tôn." Đế Giang thản nhiên nói.
Nhạc Quy cạn lời, chẳng buồn đôi co với kẻ bị thương không chịu nói lý lẽ trước mặt.
Nàng cố giữ lấy ít nước đã rò rỉ gần hết mà hỏi lại: "Vậy ngài có muốn uống nữa không?"
Đế Giang không tỏ vẻ gì.
Nhạc Quy bất đắc dĩ: "Thế...!ngài ngủ một lát nhé?"
Đế Giang vẫn giữ nét mặt vô cảm.
【Biết thế ta đã chẳng nổi lòng từ bi, cứ lợi dụng lúc hắn ngất đi lôi hắn ra mà "xử" cho rồi, cũng đỡ cho bây giờ phải chịu đựng tính khí của hắn.
】
Nhạc Quy rất tiếc nuối vì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hoàn toàn quên mất lý do nàng không làm vậy là vì sợ hắn tỉnh dậy giữa chừng rồi giết nàng không chút thương tiếc.
Thấy Đế Giang không nói gì cũng không ngủ mà chỉ chăm chú nhìn mình, Nhạc Quy càng sợ thì lại càng buồn ngủ: "Ngài muốn gì đây?"
Đáp lại câu hỏi của nàng, Đế Giang đột nhiên ngất lần nữa.
Nhạc Quy: "..."
【Ta bảo ngươi ngủ, ngươi không ngủ, té xỉu rồi thì ngoan ngoãn thế đấy à?】
Nhạc Quy bật cười, đưa tay thăm dò hơi thở của hắn.
Vẫn còn sống.
Nàng nhìn kỹ khuôn mặt hắn hồi lâu, ánh mắt cuối cùng cũng không kiềm chế nổi mà lướt dọc xuống...
Hôm nay hắn vẫn mặc y phục màu đen phối đỏ kinh điển, áo choàng đen thêu hoa văn mây bằng chỉ bạc, vừa trang trọng lại vừa uy nghiêm, lớp áo đỏ bên trong lấp ló ra ngoài, đỏ rực đến chói mắt, càng tôn lên làn da trắng bệch của hắn.
【Thật đẹp.】
【Người đẹp thế này, ai chẳng động lòng.】
【 Chẳng trách hắn không có hứng thú với chuyện tình cảm, nhan sắc thế này đúng là khó ai xứng nổi.】
Nhạc Quy suy nghĩ đủ điều, ánh mắt vẫn không dừng lại.
Nàng dừng trên xương quai xanh thon dài của hắn hồi lâu, lại nhìn xuống bộ ngực rắn chắc, rồi xuống đến cơ bụng ẩn hiện, lại quay về ngắm ngực, rồi tới cổ chân thon nhỏ, rồi lại ngắm ngực...
Một đêm tĩnh lặng, bầu trời không mây, màn trời chiếu đất bên hồ, và một mỹ nhân đang mê man bất tỉnh.
Tất cả đều quá hoàn hảo để làm một ít việc phạm pháp.
Nhạc Quy nhìn đôi môi dính vệt máu đỏ của hắn hồi lâu, cuối cùng cũng vượt qua rào cản đạo đức, trịnh trọng đặt tay lên bộ ngực rắn chắc của hắn.
【 Ồ, hóa ra sờ vào cơ ngực có cảm giác như thế này, không cứng như mình tưởng nhỉ!】
Nhạc Quy nắn nắn, có chút thích thú, rồi lại nắn thêm.
【 Bảo sao không ai hiểu nổi hắn, lòng người cách lớp da thế này, nhìn thấu được mới là lạ đó!】
【 Ta làm vậy là để tích lũy kinh nghiệm, chứ không phải do dục vọng mụ đầu.
Nếu không ngày nào đó thật sự phải làm gì đó cùng hắn mà còn không biết cảm giác sờ ngực là thế nào, thì không phải rất bỡ ngỡ rụt rè sao.
】
Nhạc Quy thấy lý lẽ của mình thật hoàn mỹ, vì vậy nàng nắn thêm vài cái nữa rồi mới chịu rút tay về.
"Muốn trách chỉ có thể trách ngài cứ phanh áo hở cổ thế này mới khiến ta dễ dàng có cơ hội ra tay thôi." Nhạc Quy ra vẻ nghiêm nghị, như thể nàng làm thế chỉ để răn dạy hắn một bài học chứ không phải khinh bạc hắn.