Mặc dù chuyện nhìn thấy loại thuốc trong truyền thuyết kia khiến nàng kích động, nhưng Nhạc Quy vẫn không lập tức nhận lấy, mà sinh ra một thắc mắc: "Nếu thứ này có hiệu quả tốt như vậy, tại sao chưa từng thấy ai dùng qua?"
Dù Đế Giang có điên cuồng, tàn bạo và tính khí thất thường, những người ái mộ hắn vẫn nhiều như cá diếc vượt sông.
Nếu không thì Vô Ưu Cung cũng đã chẳng xảy ra mấy chuyện bát quái như ai đó mưu đồ quyến rũ tôn thượng.
Theo lời Yêu Yêu, thứ thuốc này không chỉ có thể khiến người ta hưởng lạc nhất thời mà còn làm cho nam nhân trung thành tuyệt đối.
Vậy tại sao chưa từng nghe thấy ai dùng thứ này với Đế Giang?
Yêu Yêu bị câu hỏi của Nhạc Quy làm ngẩn người, sau đó đảo mắt: “Bởi vì là cấm dược nên không có chút quan hệ thì khó mà mua được.
Nhưng ở Vô Ưu Cung đâu thiếu người tài, ngươi nghĩ họ chưa từng dùng sao? Chỉ là chưa kịp tới gần tôn thượng đã bị giết ngay lập tức, nào còn cơ hội hạ dược lên người tôn thượng.”
Nhạc Quy bị thuyết phục, nhưng vẫn chần chừ: “Thứ này… rất quý đúng không?”
“Yên tâm đi, ta đã trả tiền rồi.” Yêu Yêu thực sự bất lực với nàng, nhét thẳng thuốc vào tay nàng, “Không cần ngươi trả tiền.”
“Yêu Yêu… sao ngươi lại tốt với ta như vậy?” Nhạc Quy cảm động ra mặt.
“Nếu không thấy ngươi ngây ngô suốt ngày thì ai thèm lo cho ngươi? Hơn nữa, chỉ cần ngươi có thể giữ vững sự sủng ái lâu dài, ta mới có cơ hội trở thành tâm phúc của tôn thượng, bay cao thăng tiến.
Giúp ngươi cũng là giúp chính ta thôi.”
Yêu Yêu trợn mắt lườm nàng, “Khi ngươi dùng thuốc với tôn thượng thì đừng có ngu ngơ bôi thẳng lên người hắn, nếu bị phát hiện thì ta không cứu nổi ngươi đâu.”
“Vậy ta nên làm thế nào?” Nhạc Quy khiêm tốn hỏi.
Yêu Yêu nghĩ ngợi: “Ngươi có thể bôi sẵn vào những nơi tôn thượng hay chạm vào, nhưng phải đảm bảo trong ba ngày liên tiếp hắn sẽ chạm vào.
Loại dược này phải sau ba ngày mới có hiệu quả.”
Nhạc Quy ngừng lại một chút, ánh mắt hiền từ nhìn về phía… má trái của Quất Tử.
Quất Tử khó hiểu, phun một ngụm cỏ vào nàng.
“Câu hỏi cuối cùng…” Nhạc Quy không để ý đến tiểu súc sinh nữa, nghiêm túc nhìn Yêu Yêu, “Ta vừa nghĩ tới một chuyện, đó là tôn thượng có thần thức bao phủ khắp Đê Vân Phong, vừa nãy chúng ta to tiếng mưu đồ như vậy, liệu có bị tôn thượng nghe thấy không?”
“Ngươi nghĩ ai cũng ngốc như ngươi sao?” Yêu Yêu thở dài, lấy ra một tấm ngọc bài từ ngực áo, “Đã từng thấy ngọc bài cách âm chưa? Nó có thể ngăn cản mọi thần thức lén lút nghe nhìn.
Nếu thần thức của tôn thượng có tới, hắn chỉ thấy chúng ta ngồi đây ngẩn ngơ, không nghe được chúng ta đang nói gì, cũng không thấy chúng ta làm gì.”
“Sao ngươi lại có nhiều đồ tốt vậy?” Nhạc Quy tò mò chạm vào ngọc bài.
“Dù ta chỉ là kẻ đưa trái cây nhưng nhân mạch của ta không phải dạng vừa đâu.” Yêu Yêu cười khẩy rồi cất ngọc bài đi, “Dù sao những gì có thể giúp thì ta đã giúp rồi, còn lại phải dựa vào ngươi thôi.”
Nhạc Quy vô cùng biết ơn, sau khi Yêu Yêu rời đi nàng liền bắt đầu nghiên cứu dây thừng trên hộp thuốc.
Nàng nghiên cứu cả nửa ngày rồi cẩn thận giấu đi.
Đêm tối đến như đã hẹn, boss điên cũng đến như đã hẹn.
Nhớ lại cuộc nói chuyện ban ngày với Yêu Yêu, Nhạc Quy có chút chột dạ, cúi người hành lễ: “Tham kiến tôn thượng.”
“Tiểu súc sinh, lại đây.” Đế Giang như mọi khi, hoàn toàn phớt lờ lễ nghi của nàng.
Quất Tử không tình nguyện nhả cỏ ra, lề mề đi tới trước mặt hắn rồi đưa ra mặt trái của mình.
Đế Giang: *Bốp!*