Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Hư Huyễn trấn tĩnh tinh thần rải thần thức, không ngờ là đan điền đã bị một lực lượng cường đại khóa lại, không thể sử dụng lực lượng linh hồn.

Nhưng với ánh mắt của Hư Huyễn đã có thể thấy ba cái hắc y bất động phía xa trong rừng, đó là ba cao thủ hộ thân của nàng, nhìn một bên khác cũng thấy hai cao thủ hắc y khác đã bất động, cảm nhận không còn một chút ba động trên người năm bọn họ, đồng tử Hư Huyễn co rút lại, đều đã Chết.

Nhìn xuống nơi hông, ngọc bội của Thiên Long đưa đã toái khi rớt từ trên cao xuống, điều này mới làm Hư Huyễn tức giận, nam nhân của ta cả đời tặng ta được miếng ngọc, ta cung phụng như báu vật gia truyền, các ngươi kẻ khốn nào lại làm vỡ?

~ Aiz… Dễ tin người quá a…

Giọng nói thánh thót thoi đưa, Nhiếp Tâm Lệ từ bóng tối rừng rậm trùm hắc y đi ra, từng bước nhẹ nhàng nhưng đầy tính dọa nạt.

Đứng trước mặt Hư Huyễn cởi bỏ mũ choàng xuống, tay ngọc của Nhiếp Tâm Lệ khoắng khoắng con dao ngắn, xoay fao còn điêu luyện hơn cao thủ xoay bút.

~ Tại sao lại trói hai ta?

Hư Huyễn lạnh nhạt không thèm để ý đến tình thế hiện tại, nàng lạnh là từ nhỏ tới giờ, thử hỏi chút đi, ở cạnh nam nhân của mình thì lạnh nhạt làm gì? Làm nũng còn thiếu điều chưa đủ, hơi đâu đi phớt lờ, còn nơi đây nam nhân của mình thì chả có, lấy lại bộ dạng thường ngày. Hời hợt phớt lờ kẻ khác, bất cần đời.

~ Đương nhiên là để bàn điều kiện rồi! Không phải ta mời hai muội đến để bàn điều kiện sao? Hihi…

Nói xong Nhiếp Tâm Lệ lấy khăn trắng trong tay áo ra che miệng cười nhỏ, nàng ta cảm giác như việc sắp thành hưng phấn điều gì đó không hiểu nổi.

~ Nói!

Hư Huyễn cảm giác nói chuyện với người mình không thích thì khó chịu ra dáng, cảm giác mình nói chuyện cũng là một đống tiện nghi rồi.

~ Aiz… Ya… lại không thèm để ý luôn cơ đấy, để tỉ tỉ dạy dỗ hai ngươi một chút nha…

Bốp…

Bốp…

Nhiếp Tâm Lệ đi đến trước mặt Hư Huyễn tát một cái hết lực của nàng, rồi lại như một cơn gió tát Thước Thước một cái thật mạnh, âm vang thanh thúy không lẫm đi đâu được.

~ Huhu… Ca ca… Tỉ Tỉ… Muội bị đánh… huhu…

Bốp…

Thước Thước òa lên khóc, nhưng lại bị Nhiếp Tâm Lệ tát thêm một cái, làm bé Thước Thước mím môi mỏng im lặng, ánh mắt đỏ ỏng sóng nước trào ra hai hàng lệ, cô bé nấc nấc liên tục, trên đời này chỉ có mỗi sư phụ là hay mắng nặng hai nàng nhất, nhưng lại chưa ai dám đánh, cảm giác bị đánh quả thực chân thật đến đáng sợ, đau! Hai má nọng của bé Thước Thước bị tát hai cái đỏ ửng xưng lên, nhìn tội vô cùng.

~ Thước Thước ngoan không phải khóc!

~ Híc Híc… Dạ…

Nghe tỉ tỉ khuyên bé Thước Thước vừa mở môi dạ nhỏ đã nấc cụt liên tục, Thiên Long mà có ở đây chắc phanh thấy Nhiếp Tâm Lệ làm vạn mảnh.

~ Ồ… Không khóc luôn, ta xem trước đây muội bánh bèo lắm mà nhỉ? Sao lại không khóc?

Thấy Hư Huyễn vẫn ánh mắt lạnh tanh nhìn mình, làm Nhiếp Tâm Lệ tức giận đùng đùng, ngươi giả bộ bánh bèo với Thiên Long, lại làm Thiên Long siêu lòng cưng chiều, ta đây cũng giả bộ bánh bèo, nhưng Thiên Long lại không hề để ý, đây là tại sao?

Bốp…

Tát Hư Huyễn thêm hai cái thật mạnh, Hư Huyễn vẫn bộ dạng phớt lờ không để ý, đối với Hư Huyễn, Thiên Long không có ở đây, ta khóc thì khóc cho ai xem? Khóc ở đây ai dỗ ta?

~ Vào vấn đề chính, Hắc Long hắn là nam nhân của ta, hai người các ngươi ký giấy bỏ hoặc đừng để ta xuống tay.

Nhiếp Tâm Lệ đã chuẩn bị tinh thần bàn điều kiện với Hư Huyễn rất lâu, hứa với lòng là sẽ bàn một cách đoàng hoàng, nếu Hư Huyễn chịu bỏ Thiên Long thì nàng ta sẽ cho Hư Huyễn một cái lợi ích khổng lồ, nhưng lý trí đã làm mờ mắt Nhiếp Tâm Lệ, nàng ta không chịu nổi khi nhìn thấy mặt Hư Huyễn, khuôn mặt ngây thơ thì có gì sai? Nhưng ghét thì ghét hết.

~ Hừ….

Hư Huyễn nhếch mép cười khinh bỉ, nói gì cơ? Nói lại đi! Lần đầu nghe chuyện nực cười đến thế, làm Hư Huyễn tý thì không giữ được phép tắc mà cười rộ lên, trên đời lại lắm kẻ điên kẻ khùng vậy từ khi nào?

~ Ta cho ngươi một phút để suy nghĩ.

~ Sẽ không bao giờ!

Nghe Hư Huyễn trả lời chắc nịch, Nhiếp Tâm Lệ cười nhẹ cầm đoản dao đập đập mặt kiếm vào má hồng của Hư Huyễn:

~ Nếu bây giờ ta lột đồ các ngươi, cho nam nhân thiên hạ cưỡi các ngươi dưới háng, thì sao ta? Haha…

Đây là uy hiếp chí mạnh, nếu bị như vậy cho dù Thiên Long không nghĩ đến, nhưng Hư Huyễn nhất định không chịu nổi.

~ Thử đi! Ta tự đoạn mạch trước khi ngươi lăng mạ ta, linh hồn ta vẫn sạch sẽ chả sao!

Hư Huyễn trời không sợ đất chẳng nhường, nàng thách thức luôn, đã rơi vào tay Nhiếp Tâm Lệ kẻ mưu mô này Hư Huyễn biết mình đã nằm trên thớt, thà chết vinh còn hơn sống nhục.

~ Vậy ta hủy dung nhan các ngươi thì sao hả!

Nhiếp Tâm Lệ lê dao, mũi dao để lại trên má của Hư Huyễn một đường trắng nhẹ, biết là có thể điều động Cửu Linh Lực khép lại vết thương, nhưng thủ đoạn để lại sẹo thì thiếu gì? Cũng như Hư Huyễn có thể để lại vết cắn trên bắp tay Thiên Long không thể phai đi, Nhiếp Tâm Lệ cũng có dư sức lực để làm vậy.

~ Hừ….

Hư Huyễn sợ thật, nàng không phải kẻ âm mưu quỷ kế được như người ta, nàng không thể vờ như không quan tâm các kiểu, Hư Huyễn không biết đóng kịch, đó là điểm yếu chí mạng, nàng tỏ ra bộ dáng đó thì đã thể hiện nàng sợ thật rồi.

Nhiếp Tâm Lệ là kẻ thông minh đương nhiên nhận ra, không vội… không vội, đằng nào cũng giết luôn hai cô bé, sợ gì của lửa.

Còn Thanh Niên Cung cái này không phải lo, nếu như đưa Thiên Long lên vị trí cấp cao có trọng lượng trong Linh Lung Tháp, Thiên Long vậy đó là một người đứng hai thuyền, mỗi thuyền một chân, hai thế lực Biệt Liên Viện và Linh Lung Tháp một kẻ lãnh đạo, lại sợ Thanh Niên Cung chăng?

Nếu trở mặt với Thanh Niên Cung thật, nhất định Linh Lung Tháp sẽ đưa Thiên Long lên vị trí cấp cao của Linh Lung Tháp là cái chắc ăn, điều này Nhiếp Tâm Lệ đã tính từ lâu, nếu không nàng cũng chả thèm bộc lộ danh tính của mình lừa Hư Huyễn đến đây, đã chơi là chơi tới bến, làm liều nhưng trong tầm kiểm soát.

~ A…

Hư Huyễn đau đớn hét nhẹ, lưỡi dao Nhiếp Tâm Lệ rạch một đường ở yết hầu nàng, làm dòng máu đỏ bắn ra khắp người Hư Huyễn, bị rạch cổ mà Hư Huyễn chỉ rên nhẹ là hiểu nàng lì đòn cỡ nào, nàng rên chỉ là vì lần đầu thấy mình chảy máu nhiều vậy thôi, còn đau đớn nàng không sợ.

~ Tỉ Tỉ… A...

Bé Thước Thước hét lên, nhưng không đợi cô bé kịp khóc Nhiếp Tâm Lệ đã cứa tiếp một đường động mạch nơi cổ cô bé.

Cả hai bất tỉnh do mất máu quá nhiều, Nhiếp Tâm Lệ lại dửng dưng mở to mắt nhìn thật kỹ từng giọt máu chảy ra, thật sảng khoái thật sung sướng, Nhiếp Tâm Lệ cảm thấy vậy, giúp nam nhân của mình trừ khử đám bánh bèo vô dụng, đúng thật là kích thích không thể tả nổi.

Nhiếp Tâm Lệ phát điên rồi, nàng ta làm vậy là quá lố vượt quá giới hạn, một kẻ đến sau lại đi ghen ngược, có thấy đĩ mà giết vợ của tình nhân chưa? Nhiếp Tâm Lệ cô ả này thực sự lạnh lẽo máu lạnh đến đáng sợ.

Lục trưởng lão Biệt Liên Viện nói rất đúng. Nhiếp Tâm Lệ giết tỉ tỉ mình không để lại một chút tình thân, ác độc đến nỗi trời đất cũng phải sầu, thiên đạo đau thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui