Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Ngạo thị tộc trưởng vuốt râu trầm lặng, hắn nghĩ hiện tại Đàn Càn Hòa Thượng đã là chó cùng dứt dậu, không thể nào dám nói dối, nói dối là chỉ có chết không đất chôn, vả lại đã có thực lực cao thâm, không ai nói dối để tự vả mặt mình, ảnh hưởng vô cùng đến tâm cảnh.

~ Được, tin ngươi thử một lần, chúng ta sẽ phái đại quân tới đó, nếu không bắt được Đấu Chiến Thần Long, ngươi biết kết cục của ngươi ra sao rồi đấy!

~ Điều này ta có thể cam đoan.

Đàn Càn Hòa Thượng vỗ ngực ầm ầm tuyên ngôn, tưởng gì cái này đơn giản này, Thiên Long hắn sao có thể thoát được.

Đột nhiên Đàn Càn Hòa Thượng nhíu mày nặng lòng, ơ rồi biết đâu Thiên Long hắn không qua vòng, rồi cũng bị đá đi như hắn, vậy không phải là bị nhốt đâu mà là bị đuổi đó nha, xong mẹ rồi… nghĩ tới đây trong lòng Đàn Càn Hòa Thượng vui không nổi, lão lại cam đoan có tới tám thành Thiên Long đã bị đá đi, xong hắn luôn rồi, nhìn Ngạo thị gia chủ hùng hổ điều binh dẫn đại quân đi bắt Thiên Long, Đàn Càn Hòa Thượng muốn tìm cái lỗ chui xuống cho lẹ.

~ Sao thế? Có gì ngươi nói rõ đi.

Sau một hồi điều động tay chân, nhìn qua thấy Đàn Càn Hòa Thượng khuôn mặt méo xệch đi thấy rõ, hắn nhíu mày hỏi lại.

~ Không có ý gì đâu, ta đang lo về tương lai của ta thôi.

Hiện tại có lấy đầu Đàn Càn hắn xuống hắn cũng quyết không hé nửa cái răng, trong lời nói vừa nãy có một chút ý thâm sâu cùng biểu cảm mệt mỏi, khiến Ngạo gia chủ liên tưởng đến việc khác, Đàn Càn hắn nghĩ là sau khi xong việc gia chủ hắn sẽ nuốt lời không thả Đàn Càn đi, thả hổ về rừng hiếm ai chơi thế, Ngạo thị tộc trưởng nghĩ thế hắn cũng gật gù không thèm nói nữa, đến lúc đó rồi tính, nếu hắn vui sẽ tha còn hắn bực sẽ giết, mạng của một thứ cấp không quan trọng lắm.

Nhìn biểu cảm Ngạo gia chủ khiến Đàn Càn Hòa Thượng sợ tái mặt, xem ra trên đường đi đến nơi chỉ định, thời gian đó phải nghĩ được cách thoát thân, nếu không mạng nhỏ của hắn khó lòng bảo toàn.



Lại thêm hai tuần tiếp theo trôi qua nhanh chóng, Thiên Long tạm hồi phục thương thế được một chút, đủ để tỉnh lại nói chuyện như người bình thường, còn về việc khinh công thì bỏ qua đi, cái này còn quá xa vời với hắn.

~ Ta có cảm giác như số mệnh ngươi rất cường đại?

Nằm bên cạnh là Hàn Mặc Tử, hắn cũng mới tỉnh lại đâu đó trước Thiên Long vài ngày, bỏ qua mọi chuyện, Hàn Mặc Tử vẫn không tin Thiên Long có thể sống được, đó là điều không thể, một Động Hư Bát cấp tự bạo, không ngờ một Hóa Thần bát cấp vẫn sống, méo thể tin được, đó là một khoảng cách không thể đo lường, khoảng cách không có ngôn từ nào có thể ví được, thế mà vẫn sống như Thiên Long thì không tin nổi.

Đến Thiên Long hắn cũng không tin một Hóa Thần bát cấp nào có thể sống nói gì đến Hàn Mặc Tử, hắn thực lực Động Hư Ngũ cấp thế mà dùng chín cái độn phù cùng mười hai thành ma khí để chạy, thế mà cũng xuýt ngỏm, đấy là thân thể Thiên Long đã đạt tới trạng thái cự viên thượng cổ rồi, nhớ lại mà kinh. Kêu một kẻ Bát Cấp Hóa Thần chạy được ư? Thiên Long đưa đầu ra cá cược luôn, chạy bằng răng, còn tên Tiểu Thiên Thiên thì khác, tên đó không thể nào biết được, nguy hiểm đến từng chi tiết nhỏ.

~ Hai mươi cái độn phù cùng một sơn bút của Độ kiếp của ta.

Thiên Long chém gió thành bão, nói ít người ta không tin, thế thì cứ bốc phét nhiều lên, ngươi tin thì tin không tin cũng phải tin, còn ta là ta không tin rồi đó.

~ Ngươi giàu thế từ khi nào?

~ ơ chuyện…. Ta đi tầm bảo mạo hiểm gì cũng đâu phải không chuẩn bị, hơn hết chiến tích nhiều lần trước chưa sài hết, may mà ta chưa đem bán, không có mạng ta cũng đi theo tổ tiên rồi.

Thiên Long khinh bỉ mắng nhỏ, Độn phù là Biệt Liên Viện chủ cho, còn Sơn Bút nó là đồ án Thiên Hạ do Độ Kiếp vẽ ra và dùng thần niệm duy trì, có thể bảo vệ chịu sát thương cực lớn từ đối thủ hay sát thương bốn góc.

~ Dự định tương lai ngươi sẽ làm gì? Có muốn ở lại đây sống một cuộc sống mạo hiểm rồi lại an nhàn không?

Cuộc sống mạo hiểm giả rất phong phú, sau một cuộc mạo hiểm căng thẳng họ có một khoản cách dù kinh phí, có thể sống an nhàn vài năm, hoặc hết đời, hết tiền thì mạo hiểm tiếp, thích thì làm không thích thì nghỉ đó là đặc điểm tự do của Dong binh đoàn.

Hiển nhiên, đoàn có vui hay buồn, đều do chủ nhóm là người thế nào, âm trầm thì thuộc hạ hắn cũng trầm lặng theo, còn thủ lĩnh mà vui vẻ hoạt bát, hiển nhiên đồng đội của họ sẽ yêu đời vui tươi hơn.

~ Ồ Nô….

Thiên Long từ chối thẳng thừng, nói đến Mạo Hiểm giả làm lính đánh thuê Thiên Long sợ tám kiếp, Thiên Long thề lần này là lần đầu cũng như lần cuối hắn đi theo mạo hiểm cùng cái đoàn này, sợ hãi các kiểu, nghỉ ngơi an dưỡng của dong binh không phải là thương thế trầm trọng thì cũng là phế nửa người.

~ ahaha….

Nhìn vẻ mặt hoang mang hoảng hốt của Thiên Long làm Hàn Mặc Tử cười khan, biết sợ là tốt, lần này mạo hiểm nếu không gặp phải tên điên Đao Phách tự bạo thì cũng gặp hiểm địa khác, số tới cản không được.

~ Hai người các ngươi còn cười được là tốt rồi.

Đại tỉ bưng một khay có hai bát thuốc đi vào, nàng đang tính liên hệ với bên đào huyệt chọn cho nàng hai chỗ có phong thủy đẹp đẹp chút, hiển nhiên là để chôn hai tên sống dở chết dở này, may sao họ tỉnh dậy sớm, nếu không nàng đã cho mỗi đứa một kiếm đi với tổ tiên cả rồi.

~ Ta đang nghĩ bao lâu nữa mới đi được như bình thường đây.

Thiên Long gác chân lên nhau hai tay gác sau gáy thở dài, nói sao thì nói, lần này trong họa có phúc, hắn rước được chút hàng hiếm, có lời là được.

~ Ngươi tốt nhất nằm im là mọi người vui rồi.

Giọng nói thánh thót của Tiểu Thiên Thiên đi vào, hắn nhảy lên một cái ghế dựa nằm dài ra thư giãn, mấy ngày nay hắn ăn chơi hát lượn đau hết mình mẩy tay chân, ai nói ăn chơi không mệt? Ăn chơi cũng phải có trình độ có năng khiếu và thể lực tốt nữa đấy.

~ Ấy… Lãnh tỉ, nàng có phát hiện bên ngoài càng ngày càng ít người không?

Thiên Long hỏi lại cho chắc, tuy thể xác tàn nhưng linh hồn chưa phế, khi rải thần thức Thiên Long cảm thấy không hiểu sao binh lính các đại đế đang giảm dần và thưa đi thấy rõ, đặc biệt rút đi một cách rất khéo léo, ví dụ một binh đoàn rút quân thì sẽ để lại năm thành thực lực chắc chắn, hai tướng thì rút một tướng mười tốt rút năm tốt, không lẽ có chuyện gì khủng khiếp đang xảy ra?

~ Đúng thế, binh lính càng ngày càng giảm.

Đại tỉ cũng biết là thế nhưng cũng không biết nguyên do, và nàng cũng không quan tâm, nàng dồn toàn tâm để chăm sóc Thiên Long và Hàn Mặc Tử, cái này thì là hiển nhiên, Hàn Mặc Tử là tình nhân của nàng, còn Thiên Long thì chỉ hưởng ké phúc của Hàn Mặc Tử.

~ Có gì khó hiểu đâu, bọn họ là đang rút đi để chiến đấu đó!

Tiểu Thiên Thiên nói làm ba cặp mắt chăm chú nhìn hắn, thế giới đang hòa bình, chỉ một Diệt Thế Kiếm Chủ đang còn ấu sò không thể bào dồn toàn lực thế được, mà thiên ma cũng không thể lọt được vào Thần giới này, vậy triệu tập lực lượng nội tình lớn đến thế để làm gì?

~ Hiện tại theo thông tin chính thức Diệt Thế Kiếm Chủ xuất thế, các Đại Đế muốn tạo phản truy giết, nhưng vẫn có người đứng ra ngăn cản, hiện tại Đại Đế bảo vệ Diệt Thế Kiếm Chủ đang bị chèn ép, phía trung tâm thần giới, nơi đó đã là chiến trường khốc liệt, Lôi Đế đứng lên kêu gọi toàn Thần giới truy giết Diệt Thế Kiếm Chủ, và quan trọng hơn ngài ấy muốn hủy diệt ba Thần vực Ám, Phong, Thủy, toàn Thần giới chỉ cần truy giết Diệt Thế Kiếm Chủ, còn thế lực các Đại Đế sẽ kìm chân hủy diệt Ám, Phong, Thủy đại thiên …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui