Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn


~ Không cho sờ loạn nữa.

Liễu Liên Nhi vỗ vào ma trảo Thiên Long nhẹ cái, nàng chỉnh lại quần áo chỉnh tề một chút, Thiên Long làm nàng quần áo rũ rượi đã không thành hình.

~ lần sau ngươi đến tìm ta, ta cho ngươi ăn đậu hũ, thế nào….

Liễu Liên Nhi kiều diễm phong tình vạn chủng, nàng đá cho Thiên Long một ánh mắt phong diễm, giọng nói ôn nhu ấm áp, đôi môi ướt át mị thái lan tràn, làm cho Thiên Long đứng bên bờ vực sụp đổ.

~ Quân tử nhất ngôn.

Thiên Long ước ao vạn phần, đây cũng là lý do chính hắn muốn gặp Liễu Liên Nhi, ánh mắt hèn mọn cực độ làm Liễu Liên Nhi tận cùng khinh bỉ một bả.


Trong lòng Liễu Liên Nhi là một trận ấm ức, nàng liên tục hờn dỗi kiều mị hừ hừ, ta đều đã là của ngươi rồi, ngươi thích ăn ta lúc nào chẳng được, còn cái gì quân tử nhất ngôn, ta mới là không phải quân tử, ta là nữ nhân của ngươi a….

Thiên Long đưa Liễu Liên Nhi ra khỏi huyền cảnh, tận mắt nhìn thấy nàng hội họp cùng đám trưởng lão và đệ tử tông môn nàng, đưa tiễn một đoạn xa Thiên Long mới hồi lại huyền cảnh.

Thời gian có Liễu Liên Nhi bên cạnh giải quyết giúp Thiên Long vấn đề nho nhỏ u buồn tịch mịch, bây giờ cần phải vào vấn đề chính à nha.

Thái cổ Chu Tước xào rộng lớn vô biên, đi càng vào sâu bên trong càng nguy hiểm, nương theo khí tức hung Lửng, đi đến một tòa thiên sơn vạn trượng, một loại khí tức tang thương mà uy nghiêm, mang theo một trận đại đạo huyền hoàng thú vật, nếu là ở bên ngoài, khí tức này có thể làm cho vạn thú tề minh quỳ rạp quy phục, đây chính là thế uy oai nghiêm của hoàng tộc, một loại hoàng tộc vạn thú điểu không, là hoàng trong loài điểu.

~ ngươi muốn biểu đạt cái gì?
Nhìn Hung Lửng đang cúi rạp thể hiện sự tôn kính, Thiên Long trong lòng có chút nặng nề sợ hãi thay, phải biết con Hung Lửng này trời đất không sợ chỉ sợ thiên hạ không loạn, bây giờ lại để nó thể hiện ý chí tôn kính, là tôn kính từ tận đáy lòng, Thiên Long rất hiểu Hung Lửng, nó có thể như vậy khẳng định người đó đáng tôn kính.

Thiên Long hạ mình cúi đầu ba cái vái lạy, đây là phép tắc lịch sự cơ bản của nhân loại với nhau.

Gừ gừ….

Hung Lửng gầm gừ nho nhỏ ra hiệu Thiên Long đi theo nó, Thiên Long không có ý kiến gì, để Hung Lửng dẫn đường đi theo.

Cả hai trước tiên dùng nhục thân leo lên đỉnh núi, tòa núi này cao đến chín tầng mây, không sử dụng chân khí được, bởi vì khi sử dụng chân khí sẽ có một loại lực lượng vô hình đánh xuống.

Thiên Long liền đã hiểu vì sao nơi này lại không thể sử dụng chân khí, nơi này vốn là nơi thí luyện của Chu Tước tạo ra, nàng dùng một lực lượng cường đại vượt qua lẽ thường của bản thân, phóng thích ra pháp tắc tạo ra nơi này, vốn là dùng để thí luyện nhục thể người cố gắng, theo Chu Tước nghĩ mọi người vào nơi này sẽ ra sức cố gắng luyện tập, chinh phục cửa ải của nàng để nhận thứ tốt từ trong tay nàng.

Chu Tước vạn vạn không nghĩ đến nơi này lại là tử địa không ai dám vào không ai dám đến, hung thú có nhục thể cường đại sinh ra đã có đây là việc không công bằng rồi, nhân loại sinh ra yếu ớt gió thổi thôi đã ốm muốn chết, nhân loại đã yếu lại rất lười, sức chịu đựng của nhân loại quá yếu kém, không bằng một con hung thú tầm thường, đi vào nơi đây mọi người ra sức chiếm lấy đồ tốt cho bản thân, lại không nghĩ tới đi đến thiên sơn này, trải qua tầng tầng kiểm tra của Chu Tước sẽ có thể chân chính nhận thứ tốt từ nàng.


Thiên Long và hung Lửng thi nhau dùng nhục thể bản thân leo trèo lên ngọn thiên phong, cả hai cân sức ngang tài, bất quá Hung Lửng vẫn nhíc hơn Thiên Long một xíu, nó có sức hồi nhục thể cường đại mà dẻo dai, không hề sợ phong quyển hay sườn dốc đứng.

Ầm….

Leo được ba ngày ba đêm liên tục, Thiên Long đã tới cực hạn nhục thể, hắn rơi từ thiên phong xuống đất, tạo ra một cái hố mười trượng, cây cối đá vụn khắp 10 trượng đều toái nát do Thiên Long đè lên.

Khóe miệng hắn co quắp một trận, chảy ra một dòng máu vàng nhè nhẹ, Long Hổ Huyết mạch đều tán đi chảy năng lượng trong máu vào cơ thể, còn dư thừa cặn bã đều giữ lại trong máu chảy ra.

Thiên Long không cam lòng, hắn cảm giác bản thân còn chưa tới cực hạn, cực hạn của hắn còn xa xa mới đến, bất quá nơi cao sơn bên trên có một loại lực lượng như phong như lôi, loại lực lượng này quỷ dị ma mị đến đáng sợ, lúc đầu là tiếp cận, tạo cho bản thân một cảm giác dễ dàng và nhẹ nhõm, đến khi bản thân hơi thả lòng một chút loại lực lượng này lập tức biến mất, để Thiên Long không kịp trở tay rơi xuống như diều đứt dây.

Đây là một lần rèn luyện ý chí, dù trong hoàn cảnh nào đều quyết không thể có một chút lệch lạc ý chí, đạt đến cấp độ nào đi nữa, mạnh mẽ ra sao, đều phải vận dụng tuyệt đối sức mạnh, tinh tường thoát ly ra sợ hãi.

Ngạc khí dâng cao, Thiên Long thử nghiệm tiếp tục leo lên, bám sát tốc độ cùng Hung Lửng, khi đã phát hiện ra nguyên nhân, Thiên Long thử rất nhanh đã có thể thành công, người ta nói rồi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, một khi đã biết vì lí do làm sao lại thất bại, Thiên Long làm sao có thể tiếp tục phạm sai lầm.

Đây là một lần rèn luyện của Chu Tước, đánh lạc hướng cảm giác con người, ngay cả Thiên Long một khi đã biết nguyên nhân vì sao hắn thất bại, đều là trăm tử nhất sinh, rơi từ trên núi xuống không dưới trăm lần, mỗi lần rơi đều có tiến bộ vượt trội.


Phong sinh thủy khởi, ngày qua ngày đến Thiên Long mất nửa tháng để có thể leo lên đỉnh, hắn đã được loại sức mạnh lực lượng vô hình kia nghiền ép đi ra kinh nghiệm, làm cho Thiên Long đã mất đi cảm giác khinh thường, khiến hắn trở lên một loại người làm cho kẻ khác đề phòng sợ hãi, Thiên Long toát ra một loại khí oai khiến cho địch nhân với hắn không dám khinh thường hắn, bởi vì Thiên Long đã lột xác, trở thành một loại nguy hiểm có thừa.

Khí đãng lực lượng vô hình đã giúp Thiên Long có một loại uy thế của cường giả, bào mòn đi nhuệ khí tự tin của hắn, khiến Thiên Long hình thành vô hình thần oai.

Hung Lửng trong đôi mắt nhìn Thiên Long liên tục lóe lên vẻ kinh ngạc, trước đây nó thiên tâm vạn khổ mới có thể leo lên trên này, thời gian mất rất nhiều năm dài, nhưng nó không có hình thành khí tức oai hung như Thiên Long, nó cảm giác bảo vật của Chu Tước cơ bản toàn bộ để cho Thiên Long kế thừa, bởi vì Thiên Long có một loại thiên phú kiệt xuất, có thể vừa khắc khổ tu luyện vừa ngộ ra chân chính đạo của bản thân.

Mất một tuần Thiên Long có thể leo gần tới đỉnh, nhưng hắn không muốn, Thiên Long cột thêm vạn cân bột thiếc vào chân và tay, cứ như vậy leo lên thiên sơn ngọn, đến khi Thiên Long có thể mang theo mười vạn cân thần thiếc leo được tới đỉnh, khi đó hắn mới có dừng lại, bên trong huyền cảnh này quả thực là một chốn tu luyện thiên đường, tuy bề nhòa là khắc khổ vất vả và đau đớn, nhưng bên trong lại đang dần dần hồi phục và chậm chạp tăng cường.

Tiếp tục di chuyển đến trung tâm, Thiên Long biết đây chính là trung tâm của huyền cảnh, là một nơi khá bí mật, Hung Lửng muốn dẫn Thiên Long đến đây không lẽ là muốn tầm bảo dưới tay Chu Tước a….




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận