Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn


Đào tới mờ mắt chó cũng ko thấy một chút manh mối của Thượng phẩm lam tinh, thế nhưng ko ai nản lòng, ko có cái gì kiếm tiền nhanh bằng cách đào tiền, Lam tinh đó a, để đảm bảo an toàn, mọi người thay phiên nhau đào hầm, khi đào đc một hầm chứa Lam Tinh, ko cần biết là to hay nhỏ bọn họ đều ẩm hết, khi ra bên ngoài nghỉ ngơi họ sẽ đưa cho người bên ngoài đang làm trên tầng trên, sau khi đưa cho bọn họ, họ sẽ truyền giới chỉ chứa lam tinh cho người vận chuyển cơm nước, đương nhiên người vận chuyển nhu yếu phẩm phải là người của ta rồi, chuyển ra đc bên ngoài sẽ do Tuấn nắm giữ giới chỉ có chứa Lam Tinh, đây là cách truyền đồ an toàn nhất.

Đào đến thời gian một tháng, một tháng qua đi mọi người giữ được bảy hầm Lam Tinh, số lượng ước chừng 800 vạn lam tinh, chỉ nghe tới con số thôi là hiểu, mọi người hì hục đào hầm không kể ngày đêm, đào bất chấp mệt mỏi, cày cố một thời gian chắc chắn sẽ huy hoàng ăn chơi.

~ Nhị Nhị ca, có hàng có hàng.

Quy Khứ Hồi Đang đào tự nhiên húc phải một cục đá bằng nắm tay, hắn vội vã cầm đến cho Tuyết Hàn Mặc nhận định xem là thứ gì, với bảo kiếm của Khúc Đông Nha khi va vào cục đá liền bị mẻ một miếng, cục đá này không bình thường.

~ thứ này là gì nhỉ?
Tuyết Hàn Mặc cũng không rõ, thứ đồ này không thể cho vào bên trong giới chỉ, không thể nhét vào chỗ nào, không gian chứa đồ loại nào cũng không thể cất.

~ ngươi xem một chút.

Tuyết Hàn Mặc đưa cho Phá Bá nhận định, bởi Phá Bá là cư dân trên Thiên Trọng vực lại thuộc tầng lớp trung lưu thế lực, được tham khảo rất nhiều sách cổ, khả năng cao hắn sẽ biết.

~ Đây Đây Đây….

.

Phá Bá vội che miệng hắn lại trợn tròn mắt lên, hắn lập tức cất hòn đá vào túi quay về sau chạy như ma rượt, hắn vừa chạy vừa hét:
~ còn không mau chạy còn đứng đó mà chết chùm à?
Không ai hiểu chuyện gì, nhưng thấy Phá Bá ôm của bỏ chạy mọi người cũng điên cuồng rượt theo hắn, mới chạy được một đoạn lập tức bên trong hầm chấn động không dứt, đầu tiên là một cục đá bé xíu rớt xuống, dần dần là tất cả các hầm đều dần dần xụp đổ không lý do, dưới lòng đất đang bị đổ sập đại địa nứt toác.

Bất kể ai cũng sợ hãi tái lòng mề, vội vã chạy như ăn cướp.

~ Đây là Ngộ Đạo Thạch, là tiên phẩm cấp bậc, quý hơn Thượng Phẩm lam tinh rất nhiều, nó có thể giúp người cầm nó ngộ đạo nhanh hơn, tăng thiên phú ngộ đạo mỗi người thêm 30 phần trăm.

Trong khi chạy Phá Bá truyền âm cho mọi người, hắn cứ kỳ quái tại sao một mỏ lại có hai viên Thượng Phẩm lam tinh, một núi không thể có hai vua đặc biệt đối với vật phẩm trời sinh, trời sinh độc tôn duy nhất không sinh lưỡng vật tịnh tiến, thì ra là do nơi này có Tiên Phẩm cấp bậc Ngộ Đạo Thạch.

Đang chạy mọi người tê tê hít một hơi lạnh, tăng 30 phần trăm thiên phú, vậy không phải học một quyển vũ kỹ tốn một trăm năm, thì bây giờ chỉ cần tốn bảy mươi năm ư? Một cục đá cũng khiến tu chân giả tăng sức ngộ đạo, đùa à? Trên đời này cũng có quá nhiều chuyện kỳ bí đi a.

~ chạy….

Chạy mau, hầm sập rồi.

~ mỏ sập rồi mau chạy.

~ chạy mau.

Mọi người điên cuồng hét lên, sập hầm bất ngờ như này khiến mọi người trở tay không kịp, chạy một mạch ra bên ngoài bằng sắc bình sinh từ nhỏ tới lớn.

Ầm ầm ầm….

Sập từ dưới lên, đám Tuyết Hàn Mặc may mắn vẫn kịp chạy được ra bên ngoài, chỉ tiếc cho nhiều người vì tham cố thêm một tý chết không nhắm mắt.

Nơi này như ong vỡ tổ đám người quá ít để kiểm tra hết mọi người, vì vậy bên trên cao có một tượng đài, có hàng chục tên Độ Kiếp cảnh liên tục rải thần thức kiểm tra túi trữ nhật của mọi người, khi đi vào không ai được đem theo trữ vật giới chỉ, họ chỉ có thể đem theo túi trữ vật của bên trên đưa xuống, việc kiểm tra cũng rất nhanh chóng.

May mắn viên đá Ngộ Đạo Thạch không phát ra một chút ba động khí lãng gì, Phá Bá không hề bị phát hiện mà vẫn cứ ngông nghênh bên ngoài, đám Tuyết Hàn Mặc đều là đám diễn viên quần chúng, họ thấy người ta hoảng hốt tiếc hận bọn họ cũng hoảng hốt tiếc hận, giống nhất chắc chỉ có Lang Khắc Hàn với Sở Tiêu, hai thằng này chính là hận đến khóc, khóc lóc thảm thương luôn, bởi hai tên này đúng là khóc thật, vậy mà một cái hầm toàn là tiền không mới đào được có một tháng, số lam tinh còn rất lớn bên dưới đang chờ hon đến để lấy cơ mà? Sau cùng hai con mọt tiền này quay qua Quy Khứ Hồi đánh một ánh mắt không được tốt đẹp lắm, nếu Quy Khứ hồi tên này không lấy đi Ngộ Đạo Thạch, khả năng cao bọn họ khéo đào được thêm hai hầm lam tinh nữa a….

.

Thấy ánh mắt không được thiện lành từ hai người anh em, Quy Khứ Hồi vẫn là lập công trong lo sợ, hắn vội nép đến bên người Tuyết Hàn Mặc, chỉ có Tuyết Hàn Mặc mới đủ uy tín bảo kê hắn.

~ Tìm cách rời khỏi nơi này đi.

Tùng Khúc nhắc nhở mọi người, nơi này một trăm phần trăm không an toàn, mau tìm cách mà thoát đi nếu không dễ đi ăn lạc bàn chuyện tâm linh với các cụ.

Tuyết Hàn Mặc mỉm cười nhẹ nhàng, trước đây hắn biết tên quản lý khu hắn làm ăn chặn một lhucs cũng không ngắn, bây giờ đã đến lúc lôi ra làm bia chắn a.

Tuyết Hàn Mặc quét mắt một vòng đã thấy tên quản giáo, hắn dẫn huynh đệ đến chỗ quản giáo cấy tiếng:
~ lão huynh, chúng ta cũng rất tiếc vấn đề lần này, nếu không ngươi để lại phương thức liên lạc, lần sau có hầm mỏ nào hoạt động lại kêu chúng ta đến.

Có được không?
Không nên nói luôn vấn đề mà phải đưa ra dụ hoặc trước, lần sau kêu bọn họ đến đào hầm tiếp, dù sao trong khoảng một tháng đám Tuyết Hàn Mặc dâng lên tận bốn hầm, một con số khiến người người khiếp sợ, nếu có lần tiếp theo chắc chắn phải có phần bọn họ đến làm tiếp.

~ chắc chắn, đây là thù lao của các ngươi, các ngươi mau rời khỏi nơi này, đi theo ta.

Tên quản giáo này mập múp, hắn ăn không ít đồ tốt của đám Tuyết Hàn Mặc, mà trong đất Thổ Quốc cũng rất hay xuất hiện Hầm quặng lớn, tên quản giáo này cũng biết nghĩ đến tương lai, đám Tuyết Hàn Mặc đào hầm giống như một bậc thầy, nếu hợp tác làm ăn, có khi đôi bên đều có lợi.

~ Chuyện gì thế lão huynh?
Tuyết Hàn Mặc cười hiền hậu hỏi lại, tại sao phải rời đi ngay? Không lẽ nơi này sắp có chuyện lớn xảy ra à?
~ Thổ Đế muốn giam lại tất cả thợ đào, ngài ấy muốn tra khảo và diệt trừ nhiều mầm hoạ, lát nữa sẽ có độ kiếp cảnh tới để làm nhiệm vụ, phàm là người ngoài đều bị giết, ở nơi này nhìn vậy thôi, có hơn tám thành là người của chúng ta làm việc đấy.

Quản giáo dẫn đám Tuyết Hàn Mặc vào một túp lều cho bọn họ một bộ đồ binh sĩ, chỉ có mặc đồ binh sĩ mới thoát lhoir cảnh bị giết nhầm.

Đám Người đều kinh thán hít khí lạnh, đi đào hầm còn dễ gặp diêm vương thế, nhiều người biết nhưng vẫn đi, có khả năng là liều mạng muốn đổi đời.

~ Hừm đi đâu?
Quản giáo dẫn đám Tuyết Hàn Mặc ra tới cổng nơi này đã có phòng bị nghiêm ngặt, những người chỗ này đều Nhập Thần Cảnh, chứng tỏ khắp bốn phương tám hướng đã bị bao vây không cho một con ruồi bay qua.

~ Ta nhận lệnh đi dâng Lam Tinh.

Tên quản giáo này cũng không sợ, Lam Tinh hắn đang cầm, hắn phụ trách dâng Lam Tinh lên mỗi khi có, vì được tin tưởng nên hắn được coi ở độ sâu cao nhất, cũng là người có địa vị cao nhất, lời nói của hắn khẳng định có trọng lượng.

~ à thì ra là quản giáo tầng 39, mời người đi hướng này.

Một tên đô đốc trên cao thấy đám lính của mình đam làm khoa cấp cao hơn cả hắn, làm cho hắn sợ đến vỡ mật vội vã nhảy xuống cung kính quản giáo như vua.

~ các ngươi đi trước dọn đường
~ Tuân lệnh.

Quản giáo ngắc đám Tuyết Hàn Mặc đi ra cổng thành đi trước, kiểu như là tốt thí đường, để hắn đi sau cho an toàn, đây cũng là bí mật của cả quốc gia, an toàn là trên hết, đám đô đốc cũng không dám ngăn cản, dù thế nào đi nữa gặp bọn họ thì họ cũng vậy thôi, cầm trong tay một gia tài không thể qua loa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận