Ma Tôn


Đêm, trời tối om như mực.
Trên núi Thiên Ẩn tối tăm, Đông Phương Thanh Thương đốt đèn trên bàn, hắn ngồi bên bàn, ánh nến đổ bóng hắn xuống đất thật dài.
Trên giường sau lưng hắn, Hoa Lan nhỏ hơi bất an muốn cử động. Nhưng hiện giờ, thích ứng đã một ngày mà động tác của nàng cũng chỉ giới hạn ở đưa cánh tay, xoay xoay cổ, chân và eo vẫn chưa chịu sự khống chế của nàng.
Điều này rõ ràng khiến Hoa Lan nhỏ cảm thấy lo lắng và thất bại, đặc biệt là trong tình huống một mình chung phòng với Đại ma đầu…
“Đừng xoay nữa.” Đông Phương Thanh Thương không quay đầu, hờ hững uống trà, “Theo ta thấy, chưa đủ ba ngày thì ngươi không thể hoàn toàn thích ứng với cơ thể này và hoạt động linh hoạt đâu.”
Miệng Hoa Lan nhỏ bật hừ, hiện tại mỗi khi Đông Phương Thanh Thương nói chuyện với nàng, nàng liền cảm thấy trong lòng có một cơn giận chưa tan, bất giác đấu khẩu với hắn, “Ngươi đừng có khoe khoang vậy chứ. Chế tạo một cơ thể mà khiến người vào đó ở phải cứng đờ như xác chết mấy ngày.”
Đông Phương Thanh Thương nghe lời này nhưng cứ như không hề nghe thấy, hớp một ngụm trà. Đến khi đặt ly trà xuống, ngẫm lại rồi hắn mới nhíu mày. Lòng hắn lấy làm lạ, bắt đầu từ bao giờ hắn lại nhân nhượng sự mạo phạm của tiểu hoa yêu kia đến mức này ...
Cứ như là... quen lắm luôn rồi.
Hắn đẩy ly trà ra, uống một hớp nước súc miệng, sau đó phẩy tay áo, quạt tắt ánh lửa trên bàn khiến trong phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Tim Hoa Lan nhỏ lập tức bị xách lên.
Nghe tiếng nhịp chân Đông Phương Thanh Thương dần bước về phía nàng, Hoa Lan nhỏ chìm vào hoảng sợ: “Ngươi muốn làm gì?”
Tuy mắt nàng không nhìn thấy gì cả trong không gian tối om này, nhưng lúc Đông Phương Thanh Phương tới ngồi bên giường, sức nóng khác thường và cảm giác đè nén trên hắn vẫn vô cùng rõ ràng.

Hoa Lan nhỏ cảm thấy nếu nàng có thể cử động, nàng đã kéo chăn lên che ngực, co vào góc tường hét lên “Dâm tặc.”
Nhưng sự thật là Hoa Lan nhỏ không thể cử động, “Đông Phương Thanh Thương, ngươi muốn làm gì!” Nàng trợn mắt nhìn bóng tối vô tận, hét lên: “Ngươi muốn sàm sỡ một nữ nhân yếu đuối cơ thể chưa tan mùi bùn còn nằm liệt giường sao? Ngươi đúng là bệnh hoạn điên cuồng!”
“Bổn tọa xưa nay vốn là người bệnh hoạn điên cuồng, hôm nay ngươi mới biết à?”
Giọng hắn lạnh nhạt, nhưng Hoa Lan nhỏ nghe xong thì ngây ngốc cứng đờ.
Trong lúc nàng sửng sốt, cánh tay hắn quét qua trước ngực nàng, khuỷu tay cong lại, lòng bàn tay ấm nóng áp lên má nàng. Sau đó nàng cảm thấy hắn nhẹ dùng sức, đầu nàng bất giác nghiêng sang bên cạnh, hơi thở nóng hổi phà bên tai, “Nhắm mắt ngủ đi.”
Bị Đông Phương Thanh Thương ôm với tư thế mờ ám như vậy bảo nàng sao mà ngủ đây? Nàng ngoẹo đầu muốn giãy dụa, nhưng ngón trỏ của hắn nhẹ vẽ gì đó bên tai nàng.
Hoa Lan nhỏ ngẩn người, bên tai có cảm giác nóng bỏng truyền tới, trong đầu vang lên giọng của Đông Phương Thanh Thương: “Nhắm mắt lại.”
Là thuật Truyền âm nhập mật...
Ngay cả pháp thuật Truyền âm nhập mật thấp kém này mà Ma Tôn phải vẽ trận pháp bên tai người ta mới thực hiện được sao... Vì bị thi chú thuật, hắn thật sự không để lại chút pháp lực nào trên người sao...
Hoa Lan nhỏ vừa thầm suy nghĩ vừa nhắm mắt lại, kinh ngạc phát hiện, lúc nàng nhắm mắt, hình bóng Đông Phương Thanh Thương lại xuất hiện trong mắt nàng, Hoa Lan nhỏ giật mình vội vàng mở mắt.
Nhưng sau khi mở mắt thì trước mặt vẫn là bóng tối hư vô, nhất thời nàng không phân rõ đâu mới là thế giới thật sự mắt nàng nhìn thấy.
Đông Phương Thanh Thương hiển nhiên bực tức, hắn bóp tai nàng, “Kêu ngươi ngủ đi.”

Hoa Lan nhỏ biết hắn nhất định có chuyện muốn nói với nàng, lúc này mới thấp thỏm nhắm mắt lại. Trong bóng tối, Đông Phương Thanh Thương đứng trước mặt nàng, vẻ mặt lạnh nhạt, cất tiếng hỏi: “Ngươi còn muốn đi khỏi núi Thiên Ấn này không?”
Nàng phải đi tìm chủ nhân, đương nhiên phải rời khỏi núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ chau mày, “Nếu không ta ở đây làm gì?”
“Qua ngày mai, cho dù ngươi không muốn ở đây nữa, e là cũng sẽ bị ép buộc ở lại đây.”
Hoa Lan nhỏ sửng sốt.
“Đông Hải ở Đại Hoàng có núi thiêng, ngàn chiếc bóng trên núi hợp thành một người.” Đông Phương Thanh Thương bỗng cười lạnh, “Núi Thiên Ẩn này chỉ e phải gọi là Thiên Ảnh mới đúng.”
“Có ý gì?”
“Trước đó bổn tọa kêu ngươi chú ý những chiếc bóng ở đây, ngươi vẫn chưa hiểu ra sao?” Hắn nói tiếp, “Những chiếc bóng ở đây đều có linh khí, người trên núi này toàn bộ đều là Ảnh yêu, Thiên Ẩn lang quân kia cũng không ngoại lệ. Khiếm khuyết trời sinh của Ảnh yêu là cho dù tu đạo vạn năm cũng chưa chắc có có được một cơ thể. Cơ thể đó của hắn không khác gì với cơ thể ngươi dùng mấy hôm trước, tất cả đều dùng đất sét nặn thành.”
Hoa Lan nhỏ giật mình, “Vậy tại sao hắn còn bằng lòng lấy Tức nhưỡng chế cơ thể cho ta...” Không cần nói hết, Hoa Lan nhỏ đã hiểu ra liền tái mặt, “... Hắn quả nhiên cũng là một con sói ác.”
Thiên Ẩn lang quân kia cũng giống như đại ma đầu, đang dòm ngó cơ thể này của nàng như hổ rình mồi.
“Nhưng mà...” Hoa Lan nhỏ bỗng nghĩ tới một chuyện kỳ lạ. “Trước đó tại sao lại nói ta là bảo vật, nếu nói y muốn lấy cơ thể Tức nhưỡng kia, y phải nói Tức nhưỡng là bảo vật, hay nói ngươi là bảo vật mới đúng chứ.” Hoa Lan nhỏ nhìn Đông Phương Thanh Thương, “Dù gì thì ngươi mới là người có thể khiến Tức nhưỡng biến thành cơ thể.”
Đông Phương Thanh Thương nheo mắt cười, “Phải, tại sao y lại nói vậy chứ.”
Hoa Lan nhỏ nhìn nụ cười trên mặt hắn, vô thức định lui về phía sau, nhưng đang ở trong bóng tối, nàng không thể lui đi đâu được.

“Khoan nói tới những chuyện kia nữa.” Hắn chuyển sang chuyện khác, “Vừa rồi bổn tọa nghe nói, tối mai chúng định trừ khử bổn tọa...”
Mắt Hoa Lan nhỏ sáng lên, “Bọn họ có giết được ngươi không?” Giọng điệu nghe có mấy phần kích động.
Đông Phương Thanh Thương liếc nàng, “Ngươi nghĩ bổn tọa chết rồi có ích lợi gì cho ngươi?” Hắn hừ lạnh, “Ngươi chỉ có thể trở thành chim trong lồng của Thiên Ẩn lang quân, về sau đừng hòng quay lại Thiên giới nữa, chờ hắn cướp được cơ thể Tức nhưỡng kia, ngươi phải dùng cơ thể đất sét hắn nặn mà sống, đến khi dùng hết Tức nhưỡng còn lại, ngươi sẽ như những bảo vật ngoài kia...”
Hoa Lan nhỏ kinh ngạc, “Những bảo vật ngoài kia cũng có ẩn tình sao?”
“Trong mỗi bảo vật đều chứa đựng một chiếc bóng, Thiên Ẩn lang quan kia rất thông minh, mượn linh khí của bảo vật để giúp tiểu Ảnh yêu thành hình.” Hắn liếc nhìn Hoa Lan nhỏ, “Còn ngươi, rơi vào tay Thiên Ẩn lang quân, sau này hãy tự cầu phúc cho mình trong bình Nạp hồn đi.”
Không có ánh sáng không có tự do.
Hoa Lan nỏ thoáng suy nghĩ rồi kiên định nói, “Ngươi vẽ trận pháp đem ta vào dây, nhất định muốn âm mưu chuyện xấu, ngươi nói đi, ta nghe thử có được không.”
“Không mong ngươi làm được chuyện gì lớn.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Nhớ cách vẽ đạo bùa này.” Hắn nói xong, trong bóng tối hư ảo bỗng xuất hiện một luồng sáng, giống như một chiếc bút vẽ một đạo bùa trong không trung.
Hoa Lan nhỏ mới nhìn cách vẽ đạo bùa này thôi đã chau mày, “Bùa này tà khí quá.”
“Bùa bổn tọa vẽ đương nhiên phải tà khí.” Đông Phương Thanh Thương nói tiếp, “Nước trà còn trong ly trên bàn có huyết khí của bổn tọa, để dụ bổn tọa đi, Thiên Ẩn lang quân nhất định sẽ tới đây khống chế ngươi, đến lúc đó ngươi cứ chấm ít nước trà, tìm cơ hội vẽ đạo bùa lên người Thiên Ẩn lang quân.”
Hoa Lan nhỏ thoáng suy nghĩ rồi quan tâm tới một vấn đề rất quan trọng, “Cơ thể Tức nhưỡng của ta chắc không giống như cơ thể đất sét kia, không được đụng vào nước chứ? Ngón tay đụng vào nước có tan rã không?”
Ma Tôn đại nhân bật cười, “Ngươi thật sự nghĩ ngay cả một cơ thể bổn tọa cũng nặn không xong sao?”
Có được đáp án này, Hoa Lan nhỏ gật đầu, sau đó mới hỏi. “Vê đạo bùa này trên người Thiên Ẩn lang quân sẽ có tác dụng gì?”
“Khiến hắn nổ tung mà chết.”

Lúc Ma Tôn đại nhân nói lời này, giọng điệu hoàn toàn không trầm không bổng mà lạnh lẽo giống như gió từ U Minh địa ngục thổi tới.
Hoa Lan nhỏ nhìn hắn, “Đại ma đầu, không phải trước đó ngươi chịu thiệt trong Mê trận, trong lòng vẫn còn có căm phẫn đó chứ...”
Hắn không lên tiếng nữa, thân hình dần dần nhạt đi rồi biến mất, sau đó hoàn toàn đi khỏi thế giới của Hoa Lan nhỏ.
Hoa Lan nhỏ bĩu môi lầm bầm, “Đúng là... nhỏ nhen hẹp hòi.”
Lầm bầm xong, Hoa Lan nhỏ một mình im lặng lâu thật lâu. Sau khi bị Đông Phương Thanh Thương dối gạt, nàng cảm thấy mình nên đánh giá lại hắn. Ma Tôn thượng cổ này đúng là đã từng cứu nàng, cũng đã từng giúp nàng, nhưng cũng có rất nhiều lần, hắn giúp nàng cũng là giúp bản thân, hay đúng hơn là buộc phải giúp nàng. Bản tính của ma đầu này trước sau không hề thay đổi, gian dối, xảo quyệt, giỏi lừa gạt, chuyên báo thù, hắn...
Không phải là người đáng để tin tưởng dựa dẫm.
Như nàng đã phải trả giá vì quá dễ dàng tin tưởng hắn.
Mà hắn đã dùng hiện thực tát vào mặt nàng không hề do dự.
Có vết xe đổ, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình không thể hoàn toàn tin lời Đông Phương Thanh Thương nưa, nàng phải có dự tính của mình.
Giống như Đông Phương Thanh Thương vừa nói, nếu nàng rơi vào tay Thiên Ẩn lang quân, kết cuộc không khá bao nhiêu, nhưng nếu rơi vào tay hắn, kết cuộc có khá hơn không? Không cần suy nghĩ Hoa Lan nhỏ cũng biết, nhất định sẽ không có kết quả gì tốt.
Đông Phương Thanh Thương sớm muốn cũng có ngày vì đạt mục đích của mình mà đẩy nàng ra khỏi cơ thể này, đến lúc đó nàng vẫn là cô hồn dã quỷ, nói không chừng còn thảm hơn ở trong tay Thiên Ẩn lang quân.
Nàng phải tự động não...
Chỉ khi Thiên Ẩn lang quân và Đông Phương Thanh Thương đối đầu, cơ hội sống sót của nàng mới có khả năng xuất hiện...
Nàng phải tính toán cho kĩ dể bảo đảm tính mạng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận