Nước biển xanh thẫm xung quanh bao bọc núi Thiên Ẩn, không khí vô cùng nặng nề.
Xa xa, Hoa Lan nhỏ lờ mờ nghe thấy có tiếng kêu la hoảng hốt trên núi Thiên Ẩn.
Thiên Ẩn lang quân nhíu mày chặt, cuối cùng hạ mình trước nói: “Tại hạ không biết Thái Sơn, đắc tội với Ma Tôn, không mong gì khác, chỉ mong Ma Tôn có thể tha cho sinh linh núi Thiển Ẩn ta một con đường sống, bọn họ không có lỗi.”
Đông Phương Thanh Thương bật cười, “Sao lại không có? Ngươi xây Mê trận trên núi dưới đáy biển, núi này có lỗi, biển này cũng có lỗi, bổn tọa không tha cho bất kì ai.”
Ma đầu này… quả nhiên ghi hận nỗi khổ trong Mê trận. Nhưng lúc đó trong Mê trận, người chịu khổ nhiều hơn rõ ràng là nàng mà! Nước dìm lửa đốt, có lần nào ảnh hưởng tới Ma Tôn hắn đâu, chỉ có cuối cùng bọn họ bị vùi trong đất…
Vẻ mặt Hoa Lan nhỏ khựng lại, lẽ nào chỉ vì Đông Phương Thanh Thương nhìn thấy những chuyện thời Thượng cổ nên mới không vui?
Trận chiến với Xích Địa nữ tử đó thật sự là nút thắt chết trong lòng hắn? Chỉ cần dính líu tới một chút cũng không được sao?
Hay phải nói nút thắt chết của hắn là Xích Địa nữ tử?
Nghĩ tới cơ thể mình đang dùng vốn là do hắn chẳng màng đau đớn dùng pháp lực chế tạo cho Xích Địa nữ tử, cảm giác không thoải mái tự đáy lòng Hoa Lan nhỏ trong thời gian này lại nổi lên. Nghĩ lại trước đó, tất cả những chuyện Đông Phương Thanh Thương làm, không chuyện nào không xoay quanh Xích Địa nữ tử.
Sóc Phong kiếm, Tạ Uyển Thanh…
Lẽ nào thời Thượng cổ, hắn thật sự vì yêu Xích Địa nữ tử nên mới bại trong tay cô ấy?
Hoa Lan nhỏ càng nghĩ càng xa, đến khi nàng nghĩ ra kết quả, mặt đất lại có tiếng ầm ì truyền tới.
Nước biển xung quanh tựa như cũng đang khuấy động, Hoa Lan nhỏ nhìn độ cao của vòng nước biển xung quanh, không khỏi bắt đầu lo lắng. Nếu Đông Phương Thanh Thương thật sự để biển này nhấn chìm núi Thiên Ẩn, đến lúc đó nhất định phải đẩy sóng biển dâng cao, hóa thành sóng thần.
Những hòn đảo nhỏ xung quanh núi Thiên Ẩn, thậm chí những nơi dọc bờ biển trên đất liền cũng bị ảnh hưởng vạ lây.
Nếu đổi lại bất kỳ người khác, có thế nào cũng không làm những chuyện này, nhưng mà… đây là Ma Tôn thượng cổ…
Đây là con ma to khốn khiếp hàng thật giá thật…
Hoa Lan nhỏ nghĩ, nàng đã không có cơ hội thoát khỏi tay hắn này, vậy ít ra cũng phải nghĩ cách ngăn hắn làm bừa. Tuy nhiên lúc này nàng đang bị Thiên Ẩn lang quân bắt giữ, có cách gì được chứ…
Khoan đã, nàng đang bị Thiên Ẩn lang quân bắt giữ…
Mắt Hoa Lan nhỏ lập tức sáng lên, nàng giãy dụa, Thiên Ẩn lang quân lập tức tóm lấy nàng chặt hơn.
Giống như bị đánh thức, Thiên Ẩn lang quân lại lên tiếng, giọng nói vẫn căng thẳng nhưng đã có thêm mấy phần hi vọng, “Tuy không biết Ma Tôn và A Lan có quan hệ gì, nhưng nếu ngài không ngại vất vả, từ xa tìm tới ta lấy Tức nhưỡng, thiết nghĩ A Lan… Không, phải nói là cơ thể này đối với ngài nhất định vô cùng quan trọng.”
Thiên Ẩn lang quân vừa nói vừa đặt bàn tay đang giữ vai Hoa Lan nhỏ lên cổ họng nàng, ngón tay hóa thành trảo, khóa chặt cổ họng nàng, “Không biết cơ thể dùng Tức nhưỡng tạo thành, sau khi bị hủy hoại có thể lành lại như ban đầu không?”
Hoa Lan nhỏ ngây người, lúc nàng còn chưa phản ứng lại được, trong tay Thiên Ẩn lang quân bỗng lóe hàn quang, một thanh chủy thủ xuất hiện trong bàn tay của y. Y động tay, Hoa Lan nhỏ cảm thấy cổ lạnh toát, còn chưa kịp cảm thấy lạnh hơn nữa bỗng thấy một sợi mây từ phía trước đâm tới, tốc độ nhanh như chớp giật, khi cách Thiên Ẩn lang quân chừng một thước thì bị kết giới của Thiên Ẩn lang quân chắn lại bên ngoài.
Sợi mây và kết giới va chạm phát ra tia lửa, đến cuối cùng nó vẫn không xuyên qua kết giới.
Sợi mây không ngăn được động tác của Thiên Ẩn lang quân, nhưng y tự dừng lại.
Y buông chủy thủ, chủy thủ ngưng tụ từ khí chớp mắt đã biến mất, cứa một đường sâu hoắm trên cổ Hoa Lan nhỏ.
Không có máu tươi chảy ra, xung quanh vết thương biến thành màu trắng xám, giống như đất sét không có sinh khí.
Vết thương không liền lại.
Thiển Ẩn lang quân sờ vào vết thương lõm xuống, “Hình như không thể lành lại đâu, Ma Tôn.”
Lần đầu tiên đứng chính giữa giao tranh giữa hai nam nhân, Hoa Lan nhỏ sợ tái mặt, ngây người nhìn Đông Phương Thanh Thương, không nói được chữ nào.
Thiên Ẩn lang quân không sai, chỉ có thứ Đông Phương Thanh Thương quan tâm mới uy hiếp được hắn. Giống như nàng dùng bản thân để uy hiếp Thiên Ẩn lang quân. Nhưng tính mạng của mình nằm trong tay mình và nằm trong tay người khác là hai cảm nhận hoàn toàn khác biệt!
Có trời mới biết người sau lưng nàng có thật sự thẹn quá hóa giận giết nàng không. Cũng chỉ có trời mới biết người trước mặt nàng có thật sự vì nàng mà nghe theo mệnh lệnh của một người khác không.
Vẻ mặt Đông Phương Thanh Thương trở nên nghiêm túc lạnh lùng, hắn nhìn Thiên Ẩn lang quân, trong đôi mắt đen là hàn khí sắt lạnh.
Sát khí xoay tròn dưới đất khuấy động mái tóc bạc dài đến gót chân của hắn, khiến không khí quanh người hắn càng thêm lạnh lẽo tiêu điều.
Nhìn Đông Phương Thanh Thương thế này, Hoa Lan nhỏ dường như có ảo giác hắn đang nổi giận, nổi giận vì người khác làm hại nàng.
Nhưng ảo giác này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, trong lòng Hoa Lan nhỏ rất rõ, Ma Tôn hắn sẽ không vì người khác làm hại nàng mà nổi giận, hắn chỉ nổi giận vì người khác làm hại cơ thể này.
Hắn chỉ quan tâm tới Tức nhưỡng.
Thiên Ẩn lang quân nhìn sợi mây vẫn dừng trước kết giới, “Xem ra Ma Tôn cũng nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng ngài không muốn ta dùng cơ thể của A Lan làm thí nghiệm, đúng không?” Không nghe được câu trả lời, hắn thôi cười, “Chuyện đến nước này, ta có thể không cần cơ thể Tức nhưỡng nữa, chỉ xin Ma Tôn tha cho một ngàn sinh linh núi Thiên Ẩn ta. Ta biết, sống chết của một hòn đảo đối với ngài chẳng qua chỉ như trở bàn tay. Nếu không…”
Một bóng đen chui ra từ bàn tay Thiên Ẩn lang quân, bò lên cổ Hoa Lan nhỏ, giống như một con rắn, quấn lấy đầu nàng hết vòng này tới vòng khác, vẽ nên một hình thù quái dị trên mặt nàng.
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương càng lạnh hơn, Hoa Lan nhỏ tựa như nhìn thấy đáy mắt hắn lóe lên ánh sáng đỏ.
“Tại hạ bất tài, nhưng thành yêu nhiều năm cũng tập được không ít chú thuật, tuy không tà khí như chú thuật của Ma Tôn, nhưng pháp thuật này cũng đủ để cơ thể Tức nhưỡng vừa hình thành của A Lan biến thành một khối đất chết. Thậm chí có khi còn làm hại tới hồn phách bên trong.” Thiên Ẩn lang quân xoa mặt Hoa Lan nhỏ, như không hề nhìn thấy sợi mây bên ngoài kết giới của hắn mọc ra vô số gai nhọn, “Chú này cho dù người thi chú chết đi cũng không biến mất, cách duy nhất vẫn là do ta đích thân giải chú.”
Hai bên yên lặng rất lâu, Đông Phương Thanh Thương vẫn bất động.
Ánh mắt Thiên Ẩn lang quân khẽ tối hơn, “Xem ra Ma Tôn muốn để A Lan chết cùng bọn ta rồi.” Thiên Ẩn lang quân lập tức phẩy tay áo, kết giới quanh người y rút đi, mưa phùn rả rích khắp trời bên ngoài lập tức rơi lên đầu Hoa Lan nhỏ. Hoa Lan nhỏ giật mình, muốn quay đầu nhìn Thiên Ẩn lang quân, nhưng bị y khống chế nên không thể làm được.
“Nếu đây là đều Ma Tôn muốn thì cứ vậy đi. Ta chết, núi Thiên Ẩn vong, thứ ngài muốn cũng không có được.”
Thật sự… giống hệt như cách lúc nãy nàng uy hiếp Thiên Ẩn lang quân…
Những hạt mưa nhỏ rải khắp đất trời, Hoa Lan nhỏ cảm thấy những vùng bị bóng đen bấu víu trên mặt bắt đầu truyền tới cảm giác đau rát, giống như bị lửa đốt, nàng muốn đưa tay chắn tay trên mặt, nhưng bị Thiên Ẩn lang quân giữ tay lại.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, tay của Thiên Ẩn lang quân đã bắt đầu dần dần hóa thành bùn nhão thoe nước mưa ẩm ướt.
Nàng thầm kinh ngạc, người này… thật sự định cùng chết với nàng sao?
Vai nặng trĩu, Hoa Lan nhỏ khẽ nghiêng mắt, nhìn thấy cái đầu bằng đất sét của Thiên Ẩn lang quân gác trên vai nàng, trên người cũng nặng trĩu, cả cơ thể đất sét của Thiên Ẩn lang quân đè lên người nàng.
Cơ thể của Hoa Lan nhỏ vốn đã không linh hoạt lắm, cơ thể của Thiên Ẩn lang quân lại nặng hơn nam nhân bình thường, đè nàng khuỵu chân ngã phịch xuống đất.
Nước bùn bắn lên mặt Hoa Lan nhỏ, khiến nàng càng đau đớn hơn, không nhịn được cất tiếng kêu đau.
Nhưng vào lúc này, sợi mây xung quanh bỗng mọc dài ra, hình thành một bình phong xung quanh Hoa Lan nhỏ, rất nhiều sợi mây vòng qua quấn lấy nàng và Thiên Ẩn lang quân, cố định họ dưới đất.
Giây lát sau dưới đất truyền đến tiếng ầm ì.
Chấn động kịch liệt khiến người ta vô thức nảy sinh sợ hãi.
Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn, trong bình phong sợi mây, nàng nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương đứng sừng sững bên kia, mái tóc bạc sau lưng hắn bị luồng khí thổi, bay múa một cách kỳ dị, tay hắn kết ấn, đôi mắt dài sắc bén lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt hắn, Hoa Lan nhỏ nhìn thấy một màu đỏ tươi.
Hắn… đã lấy pháp lực lại.
Hoa Lan nhỏ vẫn còn nhớ thời gian trước hắn vì chế tạo cơ thể mới lấy lại pháp lực, sau đó trở nên yếu ớt. Lúc này đây vì giải chú của Thiên Ẩn lang quân hạ trên người nàng, hắn lại dùng pháp lực nâng cả hòn đảo này lên khỏi mặt biển sao…
Có thể thấy cơ thể Tức nhưỡng này đối với Đông Phương Thanh Thương… thật sự vô cùng quan trọng.
Nhưng tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy chứ, cứ như muốn khiến nàng hiểu lầm là hắn muốn cứu nàng.
Chỉ có nàng thôi.
“Ha…” Trong khi thế giới hỗn loạn huyên náo, Hoa Lan nhỏ nghe thấy Thiên Ẩn lang quân mặt mũi hoàn toàn biến dạng cười thấp bên tai nàng: “A Lan.” Y nói, “May mắn được Ma Tôn đối xử như vậy, đối với nàng rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây…”
Hoa Lan nhỏ cụp mắt nhìn thân hình bằng đất ướt đẫm, “Không phải ta may mắn…”
Không phải nàng may mắn, bởi vậy không thể nói là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Đông Phương Thanh Thương bảo vệ nàng vốn không phải vì nàng.
Vào lúc này, chấn động của mặt đất tạm dừng, bình phong sợi mây trên đầu nâng cao, tiếng bước chân đạp bùn đất càng trở nên rõ ràng trong trời đất dường như đã chết lặng.
“Giải chú.”
Giọng Đông Phương Thanh Thương vừa lạnh lẽo vừa mang đầy sát khí.
Thiên Ẩn lang quân cười thấp, “Ma Tôn còn phải hứa với ta, sau này không được báo thù núi Thiên Ẩn ta nữa.”
Đông Phương Thanh Thương cười lạnh, “Được, bổn tọa hứa với ngươi.”
Lòng Hoa Lan nhỏ lạnh đi, chỉ thầm nghĩ thôi xong rồi, sau này đại ma đầu vẫn sẽ nhấn chìm hòn đảo này thôi…
“Tại hạ tin tưởng Ma Tôn thượng cổ không phải là kẻ nói không giữ lời.” Thiên Ẩn lang quân nói, “A Lan, ta vốn dĩ cũng không muốn hại nàng.”
Nói xong, y áp bàn tay mềm nhũn đến mức không nhấc lên nổi vào mặt Hoa Lan nhỏ.
Hoa Lan nhỏ cảm giác đau rát trên mặt dần dần biến mất, có cảm giác lạnh lẽo toát ra, trong lúc nàng còn đang ngây người, sau lưng bỗng truyền tới một tiếng “soạt”.
Hoa Lan nhỏ kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một sợi mây xuyên ra từ dưới đất, đâm xuyên qua cơ thể của Thiên Ẩn lang quân, chạc cây nở ra một đóa “hoa” sau lưng y!
Thiên Ẩn lang quân… bị Đông Phương Thanh Thương giết rồi…
Quả nhiên! Đại ma đầu lại giở trò!
Lát nữa, nhất định hắn sẽ nhấn chìm núi Thiên Ẩn, “Đại ma đầu…” Hoa Lan nhỏ ôm chân hắn, “Không được!”
“Không được?” Mắt Đông Phương Thanh Thương lạnh lẽo thêm, hắn cúi người xuống, đẩy cái đầu đất sét bị Thiên Ẩn lang quân vứt lại trên vai Hoa Lan nhỏ đi. Không ngại bẩn mà bóp chiếc cằm vẫn còn dính bùn của Hoa Lan nhỏ, nheo mắt nhìn nàng, “Không cho bổn tọa truy sát y, lẽ nào trong thời gian ngắn này ngươi đã nảy sinh tình cảm với Thiên Ẩn lang quân rồi chăng?”
Thiên Ẩn lang quân… trốn rồi? Hắn chỉ muốn đuổi theo Thiên Ẩn lang quân thôi?
Hoa Lan nhỏ thở phào. Còn chưa nói gì đã cảm thấy cằm bị bóp mạnh, nàng đau nhói, nhìn vào mắt Đông Phương Thanh Thương. Trong đôi mắt đó chưa tan sát khí của hắn, nàng nhìn thấy bóng hình mình.
Bốn mắt giao nhau, giọng Đông Phương Thanh Thương rất kỳ lạ: “Bổn tọa nhớ trước đó đã kêu ngươi giết hắn trước mà.” Hắn hỏi Hoa Lan nhỏ vẫn còn đang ngơ ngác, “Tiểu hoa yêu, người thật sự yêu hắn rồi sao?”
Hoa Lan nhỏ cảm thấy sát khí trong mắt hắn, nàng vội lắc đầu: “Không, không, không, không phải đâu, ta chỉ là… chỉ là…”
Chỉ là trước đó muốn uy hiếp Thiên Ẩn lang quân, lợi dụng khát vọng của y đối với cơ thể này để trốn về Thiên giới thôi à…
Câu này nói ra chắc sẽ chết sớm hơn!
Vậy là Hoa Lan nhỏ im lặng.
Đông Phương Thanh Thương bóp cằm nàng lắc, “Ngươi nói thử ngươi dùng bùa chú của bổn tọa vào việc gì, hử?”
“Ta chán quá nên vẽ vẽ… vẽ lên bàn…”
“…” Ma Tôn đại nhân nheo mắt, “Chưa ai dám dùng lời nói dối vụng về như vậy để lừa gạt bổn tọa.”
Thấy tay hắn đưa lên, lòng Hoa Lan nhỏ run rẩy, cơ thể rụt lại, “Chúng… chúng ta có gì từ từ nói…”
Móng tay bén nhọn chạm vào cổ Hoa Lan nhỏ.
Hoa Lan nhỏ sợ hãi nhắm mắt.
Nhưng cổ họng lại không thấy đau.
Hoa Lan nhỏ mở mắt, nhìn thấy bên cạnh thò ra một sợi mây, trên đầu sợi mây có một ít bùn đất màu đen, hắn lấy ngón tay gỡ chút bùn đất đó xuống, đắp lên vết thương trên cổ Hoa Lan nhỏ.
Ngón tay Đông Phương Thanh Thương áp vào cổ nàng, cảm giác ấm nóng từ vết thương dần dần lan tỏa khắp cơ thể.
Hắn nghiêng đầu, tỉ mỉ vuốt phẳng vết thương, sau đó thu tay lại, “Tức nhưỡng có sinh khí, vết thương có thể lành lại.” Hắn nói, “Có điều hiện giờ cơ thể và hồn phách ngươi chưa được dung hợp bao lâu, bởi vậy tốc độ lành lại rất chậm. Đây là Tức nhưỡng trong cơ thể đất sét, dùng nó đắp lên vết thương trước, sau này chờ vết thương của ngươi bắt đầu tự lành lại, Tức nhưỡng này tự nhiên sẽ tự đẩy ra.”
Hoa Lan nhỏ nghe thấy những lời này thì sửng sốt.
Đông Phương Thanh Thương nheo mắt nhìn nàng, “Bổn tọa biết, nếu không tìm cho ngươi một cơ thể khác, ngươi nhất định sẽ ầm ĩ không thôi. Bởi vậy bổn tọa sẽ tìm cho ngươi một cơ thể nữa. Thời gian tới đây cho dù ngươi có bằng lòng hay không, ngươi phải luôn ở cạnh bổn tọa, những toan tính kỳ quặc trong bụng ngươi tốt nhất là nhân lúc này đập chết hết cho xong.”
Hắn không nhìn Hoa lan nhỏ nữa mà đứng dậy, dưới màn mưa phùn ngợp trời, Đông Phương Thanh Thương trong mắt Hoa Lan nhỏ có hơi mơ hồ, giọng hắn vẫn lạnh lẽo như thường ngày, “Đứng lên, bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”
Có lẽ là ảo giác của Hoa Lan nhỏ, nàng nhìn thấy đại ma đầu sống lưng vẫn thẳng như cán bút, nhưng sắc mặt lại hơi tái…