“Tiểu thư, Lương công tử này thật thú vị!” Mộc Đào thấy Chúc Tiểu Anh ngây người, liền lặng lẽ thì thầm.
Quán bánh bao đông vui náo nhiệt, người ra người vào như trảy hội. Chúc Tiểu Anh quay đầu trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn một cái, ý cảnh báo Mộc Đào không được gọi nàng là tiểu thư.
Lại nghĩ tới mình đã hẹn Mã Văn Tài ở quán rượu, sợ hắn tới nơi không thấy người sẽ lo lắng, vì thế lập tức định chạy tới. Chỉ là trước lúc ra khỏi cửa, nàng quay đầu lại nhìn Triệu đại nương, do dự một chút, đưa tay sờ túi tiền của mình…
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không trả tiền cho số bánh bao Mã Văn Tài đã mua.
Người làm được việc tốt, trong lòng vô cùng vui sướng. Triệu đại nương kia chính là người tốt, giúp đỡ được người khác khiến bà ấy cảm thấy cao hứng, cần gì phải đi nói ra sự thật cho bà? Như vậy chẳng phải sẽ khiến bà rất xấu hổ sao.
Vì thế, Chúc Tiểu Anh cười, gọi “Mộc Đào, chúng ta đi” sau đó xoay người rời khỏi quán bánh bao.
Vừa mới tới gần quán rượu, đã thấy Thái Thú công tử ngồi bệt bên cạnh con sư tử đá trước cửa, hai cánh tay đang ôm bánh bao, nhẩn nha cắn từng miếng.
“Lương huynh!” Chúc Tiểu Anh tiến lên.
“Anh Đài!” Mã Văn Tài nhìn thấy Chúc Tiểu Anh, lập tức đem túi bánh bao vẫn còn ấm đưa cho nàng, “Thừa lúc còn nóng mau ăn đi, bánh bao này hương vị rất ngon!”
Chúc Tiểu Anh nhận lấy bánh bao nóng hổi thơm mềm, cũng ngồi xuống bên cạnh Thái Thú công tử. Hai người vai kề vai cùng nhau ngồi dưới ánh mặt trời ăn bánh bao.
Thấy Chúc Tiểu Anh chỉ ăn không nói, Mã Văn Tài liền lén nhìn nàng vài lần, rốt cục không nhịn được mà hỏi: “Chuyện vừa rồi…Anh Đài đều thấy cả sao?”
Chúc Tiểu Anh quay đầu nhìn, khóe môi còn dính chút vụn thịt, nói: “Thấy cái gì?”
“Chuyện ở quán bánh bao.”
“A…Lương huynh muốn nói cái đó sao!” Chúc Tiểu Anh gật gật đầu, “Ừ, đệ đã thấy.”
“Anh Đài không có gì muốn hỏi?” Mã Văn Tài nhìn chằm chằm Chúc Tiểu Anh, không hề chớp mắt.
“Hỏi cái gì?”
“Không hỏi ta vì sao không trả tiền sao?”
“Được…Vậy vì sao ngươi không trả tiền?” Chúc Tiểu Anh mỉm cười.
“Bởi vì…” Mã Văn Tài vừa định giải thích hắn là sợ Triệu đại nương xấu hổ nên mới làm vậy, để Chúc Anh Đài không nghĩ hắn là loại người thích ăn quịt. Nhưng đúng lúc này, hắn chú ý tới sâu trong đôi mắt sáng trong kia là ý cười nhàn nhạt, như là đã sớm hiểu thấu tâm tư của hắn, vì thế hắn đột nhiên hiểu ra bản thân không cần lo lắng nhiều.
Thái Thú công tử đã lâu không tìm được người tri âm, đột nhiên thấy Chúc Anh Đài hiểu lòng mình thì cảm thấy trong lòng ngọt ngào như ăn mật. Hắn cố nén xúc động muốn thay nàng lau đi vụn thịt bên khóe môi, chậm rì rì nói:
“Bởi vì…Ta không muốn để người ấy thất vọng.”
Từ “người ấy” này theo ngữ cảnh thì chính là Triệu đại nương, nhưng mà thời điểm nói “người ấy”, Mã Văn Tài lại chăm chú nhìn Chúc Tiểu Anh, nhấn mạnh từng chữ. Đuôi mày khóe mắt của hắn đều toát ra vẻ lẳng lơ.
Không ngờ mình vừa rồi còn gấp rút muốn biện giải cho sự trong sạch của tên lưu manh này, Chúc Tiểu Anh cảm thấy đỏ cả mặt, vội vàng tránh đi ánh mắt của Mã Văn Tài, cúi đầu tiếp tục cắn bánh bao, miệng lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, Lương huynh vì sao không vào trong, lại ngồi ở bên ngoài quán rượu?”
“Cái này…” khuôn mặt Mã Văn Tài có chút khó coi, “Chẳng lẽ Anh Đài còn không biết?”
“Biết cái gì?”
“Quán rượu này…là sản nghiệp của Lương gia.”
Chúc Tiểu Anh suýt nữa bị nghẹn, quay đầu nhìn quán rượu đồ sộ xa hoa quý phái sau lưng. Trời hơi chớm đen thì bên ngoài đã thắp đèn lồng đỏ thẫm, ngựa xe ra vào không ngớt, hiển nhiên là sắp sửa khai trương.
Vừa rồi sao nàng lại không chú ý a!
Nhưng mà…Lương gia.
“Ta nghe phụ thân nói, có một hộ thương nhân vừa chuyển tới Thượng Ngu, chẳng lẽ đó là Lương gia sao?” Chúc Tiểu Anh hỏi.
“Đúng là của Sơn Bá.” Mã Văn Tài khiêm tốn gật đầu.
Chúc Tiểu Anh câm lặng, cảm thấy choáng váng đầu óc.
Lương gia, Lương Sơn Bá? Không phải họ Lương là thư sinh sao, vì cái quái gì mà lại biến thành phú hộ con buôn thế này? Đây là phiên bản chế của Lương Chúc có phải không, hay là Thái Thú công tử đang cố tình tự biên tự diễn đây?
“Khi nãy ta đề nghị tới quán rượu này cũng không nghe Lương huynh nhắc tới!” Chúc Tiểu Anh hoài nghi hỏi.
“Cái này…Là, là bởi gia đình ta kinh doanh rất nhiều tiệm hàng, cho nên nhất thời quên mất…” Mã Văn Tài thuận miệng bịa chuyện!
Chúc Tiểu Anh liền hiểu ra, hừ, nàng chỉ biết trong chuyện này nhất định dối trá không ít! Cứ cho rằng đây là sản nghiệp của Lương gia, vậy thì kẻ giả mạo “Lương Sơn Bá” này hẳn là không có cách nào khiến cho tất cả mọi người đều cùng nói dối, bởi vậy mới ngại không dám vào.
Nghĩ vậy, Chúc Tiểu Anh liền cười nhạt, nói: “Nếu đã là gia sản của Lương huynh, vậy chúng ta vào thôi?”
Xem ngươi còn giở trò gì nữa được nào.
Mã Văn Tài tỏ vẻ khó xử: “Thiếu chủ ăn mặc như vậy sẽ mất uy nghi, bị kẻ dưới cười nhạo. Hay là để chờ A Liễu quay về phủ mang quần áo sạch sẽ tới rồi chúng ta lại vào. Anh Đài, đệ không phiền ngồi đây cùng chờ với ta chứ.”
Được lắm.
Chúc Tiểu Anh nghiến răng, được, chờ thì chờ, ta không tin cùng ngươi chờ một chút thì ngươi có thể quang minh chính đại thành thiếu chủ của Lương gia được? Còn muốn diễn với ta sao…Nàng nghĩ như vậy, ánh mắt trong lúc vô ý nhìn túi gấm đeo bên hông Mã Văn Tài, liền thấy trên mặt thêu một chữ “Lương” rất lớn, không khỏi cảm thán Thái Thú công tử quả thực rất yêu nghề, ngay cả đạo cụ cũng chuẩn bị hoàn hảo rồi.
Quả nhiên, đợi không được bao lâu, Mã Văn Tài liền nói: “Anh Đài, không bằng chúng ta sang quán khác đi. A Liễu đi bao lâu vẫn chưa về, sợ rằng hắn lại ngủ quên cũng nên!”
“Không vội, chờ một chút đi.” Chúc Tiểu Anh cười, “Dù sao cũng là ngày khai trương, thiếu chủ tới sẽ khiến quán càng đông vui hơn.”
Mã Văn Tài không nói gì, lời nói ra khỏi miệng như bát nước đã đổ đi, vì thế hắn chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục chờ “bộ quần áo” sẽ không bao giờ tới kia.
Chúc Tiểu Anh một bên chống cằm quan sát, một bên lại thương cảm cho Văn Tài huynh rằng thế giới này không có điện thoại di động.
Nhưng mà có câu nói thế nào nhỉ? Con người a, phải luôn hướng thiện, không thể đắc ý vênh váo, cười người hôm trước hôm sau người cười, vui quá hóa buồn a.
Đúng lúc Thái Thú công tử không biết phải làm sao để qua được cửa ải khó khăn thì cứu tinh của hắn đến…
Chúc Tiểu Anh vốn đang nhởn nhơ cắn bánh bao thì đột nhiên sắc mặt tái nhợt, môi run run nói: “Phụ thân?” Ngay sau đó, nàng liền kéo Mã Văn Tài chạy như điên tới một ngõ nhỏ gần đó náu mình.
“Chúc lão không biết đang nhìn gì vậy?” Lương Sơn Bá vừa xuống kiệu thấy Chúc viên ngoại híp mắt nhìn đăm đăm, liền hỏi.
Chúc viên ngoại nhìn chằm chằm hai bóng người nhanh như điện chạy vào ngõ ngỏ kia, mày cau chặt. Hắn cảm thấy một trong hai người đó có khuôn mặt rất giống Anh nhi, lại cảm thấy ý nghĩ này của mình quá hoang đường, bước chân nhịn không được tiến dần về phía ngõ nhỏ.
Lương Sơn Bá tuy không hiểu gì, nhưng vì lễ phép mà cũng vội vàng rảo bước theo sau.
Trốn trong ngõ nhỏ, Chúc Tiểu Anh mắt thấy lão cha càng lúc càng tiến lại gần mình, gấp như kiến bò chảo nóng, hận bản thân không có được tài độn thổ như Thổ Hành Tôn.
Mới đầu bị Chúc Tiểu Anh kéo đi, Mã Văn Tài còn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, bởi vì hắn vốn chưa từng thấy mặt Chúc viên ngoại, chỉ thấy một ông lão lấm la lấm lét đi về phía bọn họ, trong lòng vô cùng bất mãn. Nhưng sau khi thấy bóng Lương Sơn Bá theo sau, mọi chuyện lập tức sáng tỏ!
Người kia chính là Chúc viên ngoại! Thảo nào khiến Chúc Anh Đài sợ mất mật như vậy…
Mã Văn Tài nhìn sâu vào trong ngõ, thầm than không tốt. Ngõ này là ngõ cụt, cho dù bọn họ có chạy vào sâu nữa thì vẫn bị bắt được mà thôi.
Bước chân của Chúc lão cha, càng lúc càng gần…
Lương Sơn Bá đột nhiên có dự cảm không tốt, định ngăn cản Chúc viên ngoại thì đã quá muộn.
Chúc Tiểu Anh hoảng sợ nhìn bản mặt nghiêm khắc của Chúc lão cha, tuyệt vọng nhắm chặt đôi mắt. Đúng lúc này, chợt nghe Mã Văn Tài ở bên tai nhỏ giọng nói: “Anh Đài, thất lễ rồi.”
Ngay sau đó, nàng liền cảm thấy hông mình bị kéo một cái, cả người rơi vào một cái ôm ấm áp. Sau đó của sau đó, quạt xếp rất nhanh phất ra, che khuất khuôn mặt của cả hai người. Trong mùi gỗ mộc đàn, ngón tay lạnh lẽo khẽ nâng cằm nàng lên, nàng nhìn thấy đôi mắt của Thái Thú công tử sáng như sao, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ đang mỉm cười từ từ cúi xuống…
Lưu manh!
Chúc Tiểu Anh còn chưa kịp hô to thì môi của Thái Thú công tử ở một khắc cuối cùng hơi hơi chuyển đi, đầu tựa vào cổ nàng, che khuất nốt cả sườn mặt của Chúc Anh Đài.
Trăng non nhú lên, vừa khéo ở phía sau hai người, phản chiếu hai bóng rõ ràng trên mặt đất.
Chúc viên ngoại suýt nữa rơi cả cằm, nhìn chằm chằm hai cái bóng đang diễn cảnh quyến luyến dưới trăng, vừa xấu hổ lại vừa cảm thán nam thanh nữ tú ngày nay táo bạo hơn thời của ông nhiều. Nhưng đến lúc phát hiện ra quần áo của hai người kia đều là đồ nam thì sắc mặt liền tái mét.
“Hoang đường!” Chúc viên ngoại như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng dơ bẩn, vội vàng đưa tay che mắt, phẫn nộ bỏ đi.
Lương Sơn Bá đứng sau Chúc viên ngoại vẫn chăm chú nhìn hai người trong ngõ nhỏ, vẻ mặt cao thâm, nhìn không rõ là mừng hay giận.