Sau khi thăm dò xong xuôi mọi chuyện trong phủ, Chúc Tiểu Anh rốt cục cũng bình tĩnh lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới những chi tiết trong chuyện tình Lương Chúc.
Đáng tiếc truyền thuyết này có quá nhiều phiên bản, chi tiết từng cái thế nào Chúc Tiểu Anh thực sự không nhớ hết được. Nhưng nghĩ một hồi, cái này cũng không quan trọng. Phải biết rằng, phim truyền hình hay kịch truyền thanh đều không đáng tin, bọn họ có ai chứng kiến Chúc Anh Đài yêu Lương Sơn Bá thế nào đâu.
Chúc Tiểu Anh nâng cằm suy tư.
Mấu chốt của câu chuyện chính là mấy bước ngoặt, cứ bám theo sẽ không sai.
Bắt đầu là tiểu thư Chúc gia ham mê đọc sách, giả nam đến trường.
Nửa đường gặp gỡ một thư sinh, sau đó kết nghĩa huynh đệ.
Ở trường học hết ba năm, tên ngốc đó không hề phát hiện nàng là con gái.
Đến tận khi chia tay mới hiểu ra chân tướng sự việc.
Vui mừng tới cửa cầu hôn, nhà họ Chúc đã nhận lễ hỏi của họ Mã.
Yêu đến chết đi sống lại, đáng tiếc bị cha mẹ ngăn cấm.
Cuối cùng, một đứa chết, đứa kia lên kiệu hoa, biến hết thành bươm bướm!
Nhìn bảy câu thơ chỉnh tề trên giấy, Chúc Tiểu Anh cảm thấy bản thân quả là thiên tài! Thấy không, chỉ mấy chữ ngắn ngủi thôi mà nàng đã tóm tắt được toàn bộ mối tình bi thương rắc rối của đôi nam nữ này.
Như vậy, nếu Chúc Tiểu Anh nàng đây đã tiếp quản thân thể của Chúc Anh Đài, vậy tình tiết cần thay đổi…
Sửa lại, sửa lại.
Đầu tiên, Chúc Tiểu Anh tự hỏi bản thân có thực sự muốn gả cho Mã Văn Tài hay không.
Có tiền có quyền, chân tay đủ cả, nhưng mà…căn cứ vào miêu tả trong truyện, người này có thế nói là sư phụ của những đứa cặn bã.
Mặc dù Chúc Tiểu Anh muốn làm sâu gạo, chỉ là…nếu lỡ may gả cho một tên biến thái gia trưởng…như vậy thật không tốt.
Cho nên, trước tiên vẫn nên thám thính tình hình thực tế đã.
Nhưng mà trường học nhất định không thể đi. Nói tới cùng, tình cảm giữa Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá chính là được xây dựng trên nền tảng trao đổi kiến thức thuần khiết a.
Như vậy, muốn chặt đứt đoạn nghiệt duyên này, phương pháp hữu hiệu nhất chính là đừng để hai người họ có tiếng nói chung!!!
Vạch kế hoạch xong, Chúc Tiểu Anh liền gọi nha hoàn Mộc Đào tới, bảo nàng đem tất cả giấy bút sách vở trong phòng ném đi.
Nàng không tin Lương Sơn Bá có thể coi trọng một đứa con gái một chữ bẻ đôi cũng không biết!
Nhìn tiểu thư hai mắt sáng ngời, Mộc Đào có chút lo lắng, ngập ngừng nói: “Tiểu thư…Người vừa nói…ném đi…là ném những thứ này sao? Đó là bảo bối của người a?”
“Bảo bối cái gì!” Chúc Tiểu Anh trừng mắt, “Mau ném mau ném, đều là thứ hại người đó.”
Thấy tiểu nha hoàn vẫn giữ nguyên vẻ mặt “are you sure”, Chúc Tiểu Anh liền nắm lấy bả vai Mộc Đào, thấm thía nói: “Mộc Đào à Mộc Đào, ngươi phải biết rằng người lớn sống lâu có kinh nghiệm hơn người trẻ tuổi chúng ta. Phụ thân nói nữ nhân bất tài mới là đức, như vậy nhất định không sai. Hiểu chưa?”
Mộc Đào mờ mịt gật đầu, sau đó đột nhiên lại hỏi: “Tiểu thư, vậy sau này lúc người nhàm chán sẽ làm gì?”
Chúc Tiểu Anh cười to: “Tiểu thư khuê các còn có thể làm gì, đương nhiên là học thêu thùa rồi!”
…
Mã Văn Tài cảm thấy hôm nay thật nhàm chán, rất nhàm chán, phi thường nhàm chán.
Ngày nào hắn cũng đều thấy nhàm chán.
Đúng vậy, hắn nhàm chán là bởi hắn là một thiên tài lại không gặp thời…không ai có thể lý giải tư tưởng tiến bộ của hắn, không ai có thể thấu hiểu nỗi lòng cô đơn trống trải của hắn cũng không ai có thể hiểu những cao kiến thông tuệ mà sâu sắc của hắn…
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy không đúng. Bởi vì mấy ngày trước, lúc đi dạo trong thành, hắn vô tình gặp một người. Người này tuy bề ngoài không có gì nổi bật, nhưng với sức quan sát tinh tế và tầm nhìn xa trông rộng của Mã Văn Tài hắn, ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn đã cảm thấy người này chính là kẻ tâm đầu ý hợp với mình. Tiến lên bắt chuyện vài câu, quả thực chỉ hận gặp nhau đã trễ!
Hai người lập tức nói rõ họ tên, hắn liền biết người nọ có một cái tên rất kêu.
Lương – Sơn – Bá.
Tiểu thư đồng của Mã thiếu gia ôm một đống giấy chạy vào phòng công tử nhà mình, đã thấy Mã Văn Tài thay xong quần áo định ra ngoài, trong tay còn phe phẩy quạt.
“A Liễu, đến rất đúng lúc, cùng ta vào thành chơi nào.”
“Công tử…” A Liễu nhăn mày khổ sở, gian nan dùng cằm đỡ lấy cuộn giấy đang chuẩn bị rớt xuống, khó khăn nói, “Lão gia nói, ngài trước tiên xem những thứ này đã…”
“Cái gì vậy?”
“Nghe nói là bức họa tiểu thư các nhà do bà mối đưa tới.” A Liễu đặt đống giấy nặng trịch lên bàn, thở hắt ra.
“Nhàm chán, không xem.”
“Công tử…” A Liễu lại nhăn nhó, “Ngài còn muốn ta cùng ngài đi ra ngoài chứ?”
Mã Văn Tài nhíu mày: A Liễu càng ngày càng xấu tính, còn dám uy hiếp hắn!
“Nếu ngài không xem, lão gia nhất định sẽ đánh gãy chân ta…”
Mã Văn Tài bất đắc dĩ thở dài, miễn cưỡng lật giở đống giấy.
“Quá béo!”
“Người này mũi quá to!”
“Da quá đen!”
Tiểu thư đồng lập tức xen ngang: “Công tử, tranh chỉ có hai màu đen trắng thôi, ngài làm sao biết tiểu thư đó da quá đen?”
Mã Văn Tài tiếp tục lật tranh, khinh thường trả lời: “Ngươi nếu thông minh được như ta thì đã không phải đi làm thư đồng rồi.”
Đối mặt với vị công tử độc mồm độc miệng nhà hắn, A Liễu một chút cũng không bị đả kích, được rồi, là bởi vì hắn đã sớm bị đả kích thành quen.
Mã Văn Tài vốn định xem lướt thật nhanh cho xong việc thì đột nhiên ánh mắt không khỏi dừng ở một bức họa.
“Ai vậy?”
Thấy công tử rốt cục cũng chú ý tới một vị tiểu thư nào đó, A Liễu liền phấn chấn tinh thần, nghiêng đầu nhìn qua, thao thao bất tuyệt: “Đây sao, vị này là con gái duy nhất của nhà họ Chúc, tên là Anh Đài. Công tử, nghe nói nàng nổi tiếng là thùy mị đoan trang, cả ngày đều ở nhà thêu thùa, một bước cũng không ra khỏi cửa…”
“Nhàm chán.” Mã Văn Tài không kiên nhẫn cắt đứt lời của tiểu thư đồng, thuận tay ném bức họa qua một bên, không thèm nhìn thêm cái nào.
Hắn không hề biết rằng, không lâu sau thôi, hắn sẽ phi thường phi thường hối hận vì những lời ngày hôm nay.
Bởi vì, chuyện này tuyệt đối là vết nhơ to lớn trong cuộc đời xem mặt đoán người chuẩn xác của Mã Văn Tài hắn!
Mà ngay vào lúc hắn cùng tiểu thư đồng A Liễu rời khỏi phủ Thái Thú đi vào thành chơi thì ở sau phòng bếp của Chúc phủ, nơi ít người qua lại, không hiểu từ lúc nào xuất hiện một cái lỗ chó, mà vị tiểu thư được nghe nói một bước cũng không ra khỏi cửa, đã cải nam trang cùng với tiểu nha hoàn Mộc Đào chui ra ngoài. Theo lời của Chúc Tiểu Anh thì quá trình này chính là kế “kim thiền thoát xác”!
Thật lòng mà nói, Chúc Tiểu Anh một chút cũng không tin tưởng cái thứ gọi là “nữ cải nam trang” sẽ không bị phát hiện. Nhưng biết làm sao được, chẳng phải Hoa Mộc Lan giả trang tòng quân mười năm không bị lộ hay sao? Mà bản thân Chúc Anh Đài không phải cũng ở chung với Lương Sơn Bá ba năm mà không ai biết nàng là nữ ư? Tóm lại, có lẽ là bởi vì chỉ số thông minh của người cổ đại quá thấp đi.
Cô gái nào xuyên không mà chẳng từng giả nam đi chơi, sao Chúc Tiểu Anh nàng có thể thua kém được!
Huống chi, nàng lần này ra ngoài tuyệt đối là vì muốn làm chuyện đứng đắn.
Muốn do thám xem Mã Văn Tài rốt cục là loại mặt hàng gì, với thân phận tiểu thư khuê các rất không tiện, âm thầm dò hỏi thì tin tức lung tung, cho nên chính xác nhất, chỉ có thể tới ca lâu mà Mã Văn Tài công tử yêu thích.
Chúc Tiểu Anh kiên trì cho rằng, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Bởi vậy, nàng nhất định phải ra ngoài, không chừng nếu may mắn còn có thể gặp trực tiếp được Mã Văn Tài thì sao!
Nhưng mà…Chúc Tiểu Anh lại chĩa thẳng ngón giữa lên trời!
Nàng đã nói mà, nàng xuyên không số mệnh không được tốt, tuy rằng trí thông minh tự thân đã khiến nàng êm thấm trốn nhà đi, nhưng lại vì tham hai trái dưa gang cho nên vừa đến ngoại thành đã bị đau bụng, đành ba chân bốn cẳng chạy đi tìm nhà vệ sinh.