Chúc Tiểu Anh cả đời chưa từng nhìn thấy người chết. Ở hiện đại, nhà nàng tứ đại đồng đường, ông cố bà cố vẫn còn sống nhăn răng, vì thế lần này xuyên tới thế giới Lương Chúc, nàng liền bị đống xác chết treo giữa phòng làm cho sợ hãi đến mức cảm thấy có thể nôn ra hết cả lục phủ ngũ tạng. Nàng chỉ có thể kéo tay Mộc Đào, điên cuồng bỏ chạy.
Lương Sơn Bá biết sự tình không ổn, liền vội vã đuổi theo. Nhưng con người dưới sự sợ hãi thì thường nảy sinh khả năng phi thường, cho nên một thiên kim tiểu thư vốn ung dung chậm rãi lần này chạy còn nhanh hơn thỏ. Mắt thấy nàng đã lao xuống lầu, Lương Sơn Bá muốn ngăn cản cũng không kịp.
Mà lúc này, đám thổ phỉ cũng xông tới, vừa nhìn thấy Chúc Tiểu Anh liền rút đao ra.
“A a a a a a! ! ! ! !” Chúc Tiểu Anh nhìn đám người vạm vỡ, khuôn mặt hung ác kia lại sợ hãi thét lên lần nữa.
Trong màn đêm yên tĩnh, một tiếng kêu xé gan xé ruột vang lên, hiệu quả phi thường rùng rợn. Mà khi nãy, do quá sợ hãi, cho nên Chúc Tiểu Anh theo thói quen đưa tay cào mặt mấy cái, khiến cho khuôn mặt vốn đã tái nhợt của nàng lại ửng lên vài những sọc đỏ chói mắt, dưới ánh trăng nhợt nhạt quả thực còn ghê rợn hơn xem phim ma.
Nhóm thổ phỉ bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, tập thể sững sờ.
Chúc Tiểu Anh lúc này trong lòng đã mơ hồ hiểu ra là chuyện gì. Chẳng phải chính là hắc điếm trong truyền thuyết hay sao. Nhưng mà, nơi này là trạm dịch mà? Nếu theo biên chế thời hiện đại thì nó chính là cơ quan thuộc chính phủ, sao có thể ra tay cướp bóc của khách trọ?
* Hắc điếm: (từ cổ) Quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú (có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp).
Mà đến khi lý trí quay trở lại, Chúc Tiểu Anh liền khiếp đảm lùi bước. Đám thổ phỉ cũng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lại toát lên vẻ hung hiểm dị thường…
Đúng lúc này, một vật to lớn từ trên không rơi xuống, chính là một tấm bình phong ở lầu hai. Đám thổ phỉ phản ứng nhạy bén lập tức lùi lại tránh ra, sau đó vung đao chém nát tấm bình phòng, ánh mắt càng thêm hiểm độc…
“Anh Đài, các ngươi đi trước đi, ta ở lại cản bọn chúng!” Lương Sơn Bá vạt áo tung bay nhảy từ trên lầu xuống, không biết lấy ở đâu ra một thanh trường kiếm, mặt lạnh lùng nhìn đám thổ phỉ.
Không ngờ Lương Sơn Bá lại là cao thủ võ lâm a! Hóa ra đây là Lương Chúc phiên bản kiếm hiệp sao…
Nhưng lúc này, Chúc Tiểu Anh không còn thời gian để châm chọc ông trời, hơn nữa nàng nửa điểm cũng không có ý định ở lại kề vai sát cánh chiến đấu với Lương Sơn Bá, cho nên vô cùng vô liêm sỉ kéo tiểu nha hoàn nhà mình bỏ chạy, một bên còn cầu nguyện Sơn Bá huynh có thể chống cự lâu một chút cho các nàng thoát thân.
Nhưng mà trời cao có mắt, loại người không có nghĩa khí nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp. Vì vậy, Mộc Đào và Chúc Tiểu Anh vừa chạy ra sảnh chính đã đụng phải một tên thổ phỉ.
Sau lưng hắn, nhà cửa chìm trong đống lửa, khói bụi mù mịt. Thoạt nhìn hình như nơi này bị cháy, người này hẳn là chạy tới cứu hỏa, trong tay còn ôm một thùng nước.
“Nhìn kìa! Đĩa bay!” Chúc Tiểu Anh đột nhiên giơ tay chỉ ra sau lưng tên thổ phỉ.
Thực hiển nhiên là thổ phỉ thời cổ đại chưa được xem qua phim hài võ thuật Hongkong, cho nên theo phản xạ liền ngoái đầu nhìn. Nhân cơ hội này, Chúc Tiểu Anh liền kéo Mộc Đào trốn vào phòng giữ ngựa.
Đợi đến khi tên thổ phỉ quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Mộc Đào và Chúc Tiểu Anh đâu. Tuy rằng có thể đoán được hai người kia trốn ở chỗ nào, nhưng lúc này trạm dịch đang cháy to. Nếu không dập ngay, e rằng sẽ kinh động đến những thôn dân ở chung quanh, cho nên gã liền mặc kệ hai người.
Trong phòng ngựa không khí ngột ngạt vô cùng, hơn nữa lại vạn phần im lặng, không một bóng ngựa. Chúc Tiểu Anh tim đập thình thịch, bàn tay lạnh như băng. Nàng khi nãy trên đường chạy vấp phải một hòn đá, bây giờ căn bản là đứng không vững, nếu có người đuổi tới e rằng chỉ còn đường chết.
Chúc Tiểu Anh và Mộc Đào ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Chung quanh không một bóng người, nhưng khói càng lúc càng dày.
Trốn ở nơi này tuy rằng không bị kẻ xấu phát hiện, nhưng đồng thời người phe mình cũng không tìm được. Mắt thấy lửa lan tới nơi, chân nàng lại không cử động được, Chúc Tiểu Anh cảm thấy nhất định không thể ngồi đây chờ chết. Vì thế nàng cắn răng, nói với Mộc Đào: “Ngươi tự mình ra ngoài đi, tìm Lương công tử Mã công tử trước đã, rồi bảo họ tới đón ta.”
“Tiểu thư…” Mộc Đào lắc đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa nắm chặt tay nàng không chịu buông.
“Chúng ta không thể ngồi chờ chết. Ngươi mau đi tìm cứu viện đi!” Chúc Tiểu Anh quát to, “Không nghe lời ta sẽ mang ngươi đi bán đó!”
Những lời này quả nhiên vô cùng có sức uy hiếp. Tiểu nha hoàn đưa tay lau gạt lệ, lảo đảo chạy ra ngoài. Trong phòng ngựa, chỉ còn một mình Chúc Tiểu Anh cô độc.
Chờ mãi chờ mãi, Chúc Tiểu Anh càng lúc càng hoảng loạn, bởi vì nàng đột nhiên ngửi thấy một hương vị rất giống mùi xác chết tanh tưởi, nghe thấy tiếng một cây kim rơi xuống trong màn đêm, nhìn thấy ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua lớp khói dày, mang theo cảm giác ma quỷ…
Loại cảm giác này…có chút quen thuộc.
Loại cảm giác này…có chút…
Nàng không tự chủ được mà run lên bần bật, tựa hồ nhìn thấy trong lớp cỏ khô dày có một cái gì đó trăng trắng.
Nàng muốn đứng lên, nhìn bàn chân bị trẹo lại không thể di chuyển được. Chúc Tiểu Anh ngã về phía sau, liền đụng phải…
Một bàn tay.
Lạnh như băng.
…
“Má ơi ! ! ! ! ! ”
Lúc Chúc Tiểu Anh ý thức được mình chạm vào cái gì, nàng bật khóc nức nở. Lúc này, nàng chỉ hi vọng bản thân thần kinh yếu, sợ tới mức ngất đi cho rồi. Đáng tiếc, cho dù có mong mỏi cỡ nào, Chúc Tiểu Anh vẫn tỉnh táo như không, từ từ gặm nhấm nỗi sợ.
Nữ chính mảnh mai trong những tình huống nguy hiểm nhất định sẽ té xỉu trong lòng mỹ nam, chính là tình tiết được yêu thích nhất trong truyện ngôn tình. Chỉ là, sợ rằng nàng chẳng có hy vọng được xơ múi gì đâu.
Lúc này, trong trạm dịch, nơi nơi đều là lửa. Nhóm thổ phỉ sau lúc hoảng loạn ban đầu cũng đã ý thức được trận cháy này không phải là do trời, mà là có người cố tình gây nên, mục đích là muốn báo tin cho các trạm dịch lân cận. Mắt thấy không thể khống chế ngọn lửa nữa, chúng quyết định bỏ chạy.
Đạn tín hiệu màu đỏ rực giữa trời khuya, cùng với tiếng nổ ì ùng, khiến đám thổ phỉ đang giao tranh với Lương Sơn Bá lập tức rút đao bỏ chạy.
Lương Sơn Bá thấy thế, biết rằng Mã Văn Tài đã thành công, vội vàng đuổi theo hướng Chúc Anh Đài khi nãy bỏ chạy. Trên đường đi, hắn túm được Mộc Đào, vì thế liền biết được Chúc Anh Đài đang ở trong phòng giữ ngựa.
Nhưng tới khi hắn tới nơi, mới phát hiện bên trong không một bóng người. Hơn nữa, cánh cửa đã bị mở ra từ lúc nào.
Trên mặt đất, chỉ còn túi hương của Chúc Anh Đài. Lương Sơn Bá xiết chặt nó trong tay, đáy lòng trào dâng cảm giác vừa sợ hãi lại vừa hối hận.
Đúng vậy, hắn hối hận.
Nếu lúc đó hắn nắm chặt tay nàng…những chuyện này sẽ không thể xảy ra.
…
Chúc Tiểu Anh được ôm trong lòng, nàng vùi đầu vào khuôn ngực rộng lớn mà ấm áp của đối phương.
Khi nãy, đúng vào lúc nàng nghĩ lần này sẽ phải táng thân trong biển lửa không còn nghi ngờ gì nữa thì một khuôn mặt bẩn thỉu đầy bụi đất xuất hiện trước mắt nàng.
Chưa bao giờ nàng cảm thấy mình lại chờ mong người kia đến như vậy.
Mã Văn Tài cởi áo choàng trên người xuống, bao lấy toàn thân Chúc Tiểu Anh, hoàn toàn không quan tâm cái gì gọi là “nam nữ thụ thụ bất tương thân”, còn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng như vỗ về một đứa trẻ.
“Chết…Người chết…Ta đụng phải người chết…Là cánh tay, cánh tay…” Chúc Tiểu Anh nắm chặt lấy áo của Mã Văn Tài, khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi dính tùm lum trên vạt áo của đối phương.
“Anh Đài không sợ, cái kia không phải tay của người chết đâu, ngươi nhìn nhầm rồi.” Mã Văn Tài nhẹ nhàng an ủi nàng.
“Ngươi…gạt ta! Ta rõ ràng thấy được…còn nghe thấy…cũng ngửi thấy…thối…thối…”
“Chỉ là một đống củ cải mà thôi, ngươi thật sự nhìn nhầm rồi.” Mã Văn Tài kiên nhẫn giải thích.
Chúc Tiểu Anh tưởng rằng bản thân nghe lầm, lập tức ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng nhìn Mã Văn Tài: “Là…củ cải sao?”
“Đúng vậy.” Mã Văn Tài cười tủm tỉm, trịnh trọng gật đầu, “Chính là củ cải! Củ cải trắng mà thôi!”
Chúc Tiểu Anh: ta thực sự ngu ngốc…
“Aizz, dùng củ cải cho ngựa ăn mà cũng không chọn củ cải tươi mà lại chọn đồ hỏng, khó trách mùi thối nồng nặc! Thật sự quá đáng mà.” Mã Văn Tài lắc đầu, tỏ ý bất mãn. Nghĩ nghĩ một lát, hắn liền thò tay vào trong ngực rút ra một cây củ cải trắng, hua hua trước mặt Chúc Tiểu Anh: “Anh Đài, mau nhìn đi, vừa rồi có phải ngươi đụng tới thứ này không? Trắng nè, cứng nè, lại lành lạnh, sờ vào còn trơn trơn dính dính…”
Chúc Tiểu Anh: hắn lúc nào cũng giấu củ cải trong người à…
Mã Văn Tài ôm Chúc Tiểu Anh chạy ra ngoài trạm dịch. Hai người đứng phía xa nhìn ngọn lửa nhấm nuốt cả tòa nhà, ngùn ngụt tỏa ra khí nóng. Chúc Tiểu Anh cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng không còn sợ hãi nữa.
Mà đến khi bình tâm lại, nàng mới đột nhiên ý thức được bản thân đang bị Mã Văn Tài ôm trong lòng, bản thân cũng đang vòng tay ôm chặt cổ hắn, tư thế cử chỉ vô cùng ái muội. Nghĩ đến đó, Chúc Anh Đài cảm thấy máu nóng dồn hết lên mặt, khiến cả người nàng đỏ bừng.
Vì thế, Chúc Tiểu Anh giãy dụa định xuống, ai ngờ bị Mã Văn Tài ôm càng chặt hơn.
“Lương huynh…có thể đặt ta xuống không?” Chúc Tiểu Anh nhỏ giọng hỏi.
“A? Chân của Anh Đài không phải đang bị thương sao?” Mã Văn Tài thân thiết hỏi.
“Cái này…Ta cảm thấy mình đã làm phiền Lương huynh rồi…Huống chi chúng ta đều là nam nhân…”
“Ôi ~ Huynh đệ một nhà mà, khách khí gì chứ! Bởi vì đều là nam nhân nên mới tốt. Ngươi nếu là nữ nhân, có cho ta mười lá gan ta cũng không dám bế ngươi thế này!” Mã Văn Tài biểu cảm vô cùng hồn nhiên, ngữ điệu vạn phần chính trực.
Chúc Tiểu Anh nghe xong lời này, chốc lát ngẩn ngơ, trong đầu xẹt qua suy nghĩ:
Cái gì…Cái gì gọi là nam nhân nên mới tốt? Không…Không thể nào…hắn không phải là có ý với ta chứ…đừng nói là hắn thích hình tượng Chúc công tử của ta…Trời ạ, Mã Văn Tài, ngươi đừng phản bội Sơn Bá huynh! Mà ta…Ta là…là nữ a! Một kẻ đoạn tụ cùng một nữ nhân, nhất định không có tương lai đâu!
Bị Mã Văn Tài giương mắt phượng xinh đẹp chăm chú nhìn, trong đầu lại đang nghĩ lung tung nên Chúc Tiểu Anh nói năng có chút ngớ ngẩn: “Ngươi…Ngươi họ Lương, ta họ Chúc…Sao lại thành huynh đệ một nhà được…Ha ha, ha ha…”
Chúc Tiểu Anh thề, nàng thật sự không cố ý, bởi vậy, nàng vạn vạn lần không ngờ một câu vô tâm của mình lại kích thích diễn biến Lương Chúc phát triển thêm một bước.
Mã Văn Tài ôm người thương trong lòng, cảm thấy ruột gan như nở ra từng khúc. Lại thấy nàng bởi “thẹn thùng” mà ấp a ấp úng thì càng thêm vui vẻ, liền thuận miệng nói: “Đương nhiên là huynh đệ một nhà rồi! Anh Đài, ngươi và ta cùng chung hoạn nạn, ít nhiều cũng có tình nghĩa. Chi bằng nhân ngày lành tháng tốt, lấy mặt trăng làm chứng, lấy mặt đất làm giám, chúng ta kết bái huynh đệ, được không?”
Hả? Kết bái?
Không phải Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài kết bái dưới nhành lan sao? Tại sao giờ lại là ở đây? Hơn nữa lại là cùng với Mã Văn Tài. Chẳng lẽ truyền thuyết đồn nhầm.
Đang lúc Chúc Tiểu Anh cảm thấy rối loạn, đột nhiên Mã Văn Tài nhìn quanh rồi nói: “Anh Đài, ngươi nhìn kia, bên kia có nhành lan, không bằng chúng ta tới đó kết bái, có được không?”
Chúc Tiểu Anh:…Được rồi, nhành lan xuất hiện rồi đấy. Đa tạ phối hợp.