Mã Văn Tài, Huynh Là Của Ta


“Mã Văn Tài? Ngươi chính là Hàng Châu Mã Văn Tài?” Giám viện híp đôi mắt vốn đã bị thịt mỡ che gần hết, thở ra từng từ.
“Đúng là học trò.” Lương Sơn Bá đáp.
“Ừm…Vậy Thái Thú Hàng Châu là thế nào với ngươi?” Giám viện lại chậm rì rì hỏi tiếp.
“Là cha của học trò ạ.”
“Vậy sao…” Giám viện vừa lòng gật gật đầu, không hỏi gì nữa.
Lương Sơn Bá lập tức sai tôi tớ đem học phí dâng lên.
Từng thùng, từng thùng lớn được bê vào trong sân, khiến Giám viện càng lúc càng híp mắt mà cười. Đợi đến khi ông ta nhìn thấy tấm bình phong làm bằng ngọc lưu ly quý giá sáng lấp lánh thì hai mắt dường như tỏa sáng như sao!
“Ha ha, Văn Tài quá khách khí, quá khách khí rồi, nộp rất nhiều…Ha ha, rất nhiều…Đủ để xây thêm hai cái trường nữa…” Giám viện cười to, khuôn mặt hiền hòa như nhìn con cháu trong nhà: “Văn Tài à, dãy phòng phía Đông của ta nhìn sông tựa núi, phong cảnh non nước hữu tình, vừa khéo lại có hai gian phòng, chi bằng ngươi dọn tới một gian đi.”
“Vâng, đa tạ Giám viện đại nhân.” Lương Sơn Bá cúi đầu cảm tạ.
“Ta không muốn ở cùng hắn.” Hoàn công tử vốn đang đứng một bên đột nhiên lên tiếng, liếc mắt khinh thường nhìn Lương Sơn Bá, lại nhìn Mã Văn Tài, cuối cùng, bé shota cắn răng, chĩa ngón tay trắng nõn thuôn dài về phía Chúc Tiểu Anh, “Ta muốn ở cùng hắn.”
“Không được!”
“Không được!”
Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài đồng thanh phản đối.
Hoàn công tử nhíu mày, “Vậy sao? Nếu đã như vậy…ta nghĩ mình vẫn nên ở một mình thì tốt hơn.” Nói xong, bé shota lại quay về trạng thái ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, không đếm xỉa gì tới ánh mắt nóng rực như muốn giết người của Mã Văn Tài.
Giám viện lau lau mồ hôi trên trán, cố gắng dỗ dành Hoàn công tử: “Nam quận công…”
“Không cần thương lượng với ta.” Hoàn công tử cao ngạo chắp tay sau lưng.
Giám viện khó xử nhìn Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá mỉm cười ôn hòa, ung dung nói: “Không sao, học trò ở chỗ khác cũng được.”
“Nhưng mà…Ngoại trừ Hiền lâu ở phía Đông ra, những chỗ còn lại đều là phòng hai người…Cái này…Chỉ sợ sẽ khổ cho ngươi…”
Hai người một phòng?
Trong nháy mắt đó, Mã Văn Tài và Lương Sơn Bá đều ngẩn ngơ nhìn Chúc Tiểu Anh.
Hoàn công tử quan sát rất kĩ biểu cảm của ba người, ánh mắt nhìn về phía Chúc Tiểu Anh lại mang theo một phần hứng thú tò mò.
“Không sao, học trò ở cùng với mọi người cũng được.” Lương Sơn Bá im lặng một lát rồi đáp lời.
“Để ta xem nào…” Giám viện rút một cuốn sách ra, lật lật rồi nói: “Ngươi sẽ ở phòng đầu tiên ở Dật Vân quán, nơi đó điều kiện cũng rất tốt.”
“Người nào sẽ ở cùng học trò?” Lương Sơn Bá hỏi.
“Tạm thời phòng đó còn chưa có người ở.” Giám viện đáp.
Lương Sơn Bá lại trầm ngâm, tựa như đang cân nhắc việc gì đó rồi mới chậm rãi gật đầu.
Mã Văn Tài đột nhiên nháy mắt liên tục, trong lòng nảy sinh một dự cảm không tốt.
“Chúc Anh Đài? Ngươi chính là người của Thượng Ngu Chúc gia trang?”
“Đúng vậy.”
“A…Năm xưa ta với mấy vị thúc thúc của ngươi chính là bạn học đó. Người của Chúc gia có khác, quả nhiên nho nhã lịch sự hơn người”. Giám viện khen hết lời, sau đó mở sổ, rút bút lông ra, nói: “Vậy ngươi cũng vào ở Dật Vân quán đi, vừa khéo cùng phòng với Văn Tài.”
“Cái này…”
“Không được! Tuyệt đối không thể!” Chúc Anh Đài còn chưa kịp nói hết thì Mã Văn Tài đã lập tức phản đối.
Giám viện bất mãn trợn mắt nhìn Mã Văn Tài, sau đó lại cười tủm tỉm với Chúc Tiểu Anh.
“Cái này…Giám viện đại nhân…chỉ sợ là không được.” Chúc Tiểu Anh có chút lo lắng, liệu có khi nào Mã Văn Tài nổi cơn ghen sẽ giết nàng không, vì thế theo bản năng lùi ra xa nửa bước, “Học trò nghĩ…Học trò nghĩ mình nên ở Hiền lâu.”
Mã Văn Tài còn đang định nói, lại bị Lương Sơn Bá chặn ngang: “Giám viện, không biết Hiền lâu và Dật Vân quán có gần nhau không?”
“Ừm, đệ tử quan lại dòng dõi đều ăn cùng nhau, cho nên vị trí phòng của các ngươi đều thuộc về phía Đông của trường.”
Lương Sơn Bá hỏi được điều mình cần, lại tiếp tục im lặng.
Mà Hoàn công tử cũng vừa lòng mỉm cười.
Chỉ có mình Mã Văn Tài là hối hận khôn cùng, hắn hận tại sao bản thân lại nói mình là Lương Sơn Bá a!
Kế tiếp, ánh mắt của Giám viện dừng lại trên người Mã Văn Tài. Mã đại công tử bây giờ đang mặc trên người là quần áo của Lương Sơn Bá, chất vải cực tốt, thợ may tinh tế, cho nên Giám viện hai mắt sáng ngời, trông mong nhìn học phí của hắn.
Mà Mã Văn Tài bởi vì vội vàng từ nhà lên đường, tiền lộ phí còn không kịp mang theo, cho nên không có khả năng trả tiền học phí, chỉ có thể giương mắt cầu xin nhìn Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá ngầm hiểu, ho khan một tiếng, nói với Giám viện: “Giám viện, học trò hổ thẹn, thật ra học phí khi nãy…là cho cả ta và Sơn Bá.”
“Vậy sao?” Giám viện ở trong trường Sùng La nhiều năm, ánh mắt nhìn người vô cùng tốt, lập tức hiểu ra Mã Văn Tài chính là không có tiền, bởi thế khinh thường nói, “Vậy cũng được, Văn Tài có lòng bao dung, thật vô cùng đáng quý. Như vậy, không biết trong nhà Sơn Bá có ai làm quan không?”
Mã Văn Tài thành thật trả lời: “Gia đình học trò theo nghiệp buôn bán, cho nên trong nhà không có ai làm quan.”
Giám viện bĩu môi, cười khẩy: “Thế sao…Vậy ngươi dọn tới phía Tây ở cùng đám thường dân đi.”
“Không được!” Mã Văn Tài lại phản đối. Nếu như bị xếp ở phía Tây, chẳng phải hắn và Anh Đài rất khó gặp nhau sao? Không được, hắn đến trường mục đích chính là để gần gũi vợ tương lai, học hành cái gì chứ, quên đi.
Giám viện bị hắn chọc giận, âm thầm chửi mắng kẻ điêu dân không biết điều này! Không tiền không thế lại còn lắm yêu cầu!
Mã Văn Tài da mặt vốn dày, hoàn toàn không để tâm đến việc mình bị đối phương xem thường, lẳng lặng lại gần bên cạnh Lương Sơn Bá, kiên quyết nói: “Ta muốn ở cùng hắn!”
Chúc Tiểu Anh thật sự quá hâm mộ Mã Văn Tài rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui