Mã Văn Tài, Huynh Là Của Ta


Sự thật cho ta thấy rằng muốn phản kháng có hiệu quả thì trước hết ngươi phải có đủ thực lực. Bằng không cho dù ngươi có khóc lóc, làm loạn hay thậm chí dọa treo cổ tự tử thì kết quả vẫn là không một ai thèm quan tâm ngươi làm cái gì.
Giống như Văn Tài huynh “không quyền không thế”, cuối cùng vẫn bị ném vào gian phòng phía Tây, ở cùng với vị Ân Trọng Kham khi nãy dẫn đường cho bọn họ.
Lương Sơn Bá ở cùng phòng với một vị thư sinh tên là Vương Thầm.
Còn Chúc Tiểu Anh được phân tới Hiền lâu, ở sát vách với Hoàn công tử.
Màn đêm buông xuống.
Đối với kết quả phân phòng ngày hôm nay, Chúc Tiểu Anh tương đối hài lòng. Dù sao cuối cùng nàng vẫn được ở một mình một gian, như vậy sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái trong sinh hoạt. Nàng cũng nghe Mộc Đào nói, để có thể đưa nàng vào nơi này, Lương Sơn Bá đã âm thầm bỏ ra không ít tiền cùng một bức thư pháp của Chung Diêu thời Ngụy Tấn. Vì thế, trong lòng Chúc Tiểu Anh vô cùng mang ơn Lương Sơn Bá, thầm nhủ tương lai nhất định sẽ phải báo đáp ân tình này. Chỉ là, đối với Mã Văn Tài, nàng nghĩ mình vĩnh viễn không thể nào quên được ánh mắt ai oán của hắn lúc bị người kéo ra ngoài.
Aizz, về sau nếu có cơ hội nhất định phải nỗ lực giúp Mã Văn Tài, chứ nhìn hắn theo đuổi Lương Sơn Bá khổ cực như vậy, nàng cũng thấy đau lòng a. Ngồi trong thùng tắm xa hoa rải đầy hoa hồng, Chúc Tiểu Anh đồng tình cảm thán.
Nàng hiển nhiên đã coi Mã Văn Tài thành bạn tốt.
Mà cùng lúc đó, Thái Thú công tử từ nhỏ ăn sung mặc sướng lần đầu tiên phải cùng người khác chen chúc trong một gian phòng nhỏ đơn sơ, oán hận ôm chăn ngồi nhớ nhung Anh Đài muội muội. Lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ được, cho nên sáng hôm sau, Mã Văn Tài xuất hiện với cặp mắt gấu mèo, miệng không ngừng ngáp rồi lại ngáp.
Chờ mãi mặt trời mới lên, Mã Văn Tài lòng như lửa đốt, nhét vội nhét vàng mấy miếng điểm tâm vào miệng, sau đó cầm sách chạy như bay tới giảng đường, đứng cửa tha thiết ngóng trông.
“Anh Đài!” Vừa thấy bóng Chúc Anh Đài từ đằng xa, Mã Văn Tài đã liều mạng vẫy tay ra hiệu. Nhưng ngay khi nhìn thấy Lương Sơn Bá đi sát bên nàng, hắn liền ỉu xìu buôfng tay xuống, mãi tới khi Anh Đài chú ý tới hắn thì hắn mới tươi cười sáng lạn: “Anh Đài, Anh Đài! Ta ở đây!”
“Sơn Bá huynh?” Chúc Anh Đài cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, dãy phòng phía Tây cách xa giảng đường hơn dãy phía Đông nhiều, vậy mà Mã Văn Tài tới còn sớm hơn cả nàng, “Sao vậy, đêm qua huynh không ngủ được sao? Sắc mặt nhìn rất tệ.”
“Không sao không sao, là chưa quen giường thôi, Anh Đài không cần lo lắng.” Mã Văn Tài vui vẻ tươi cười, chỉ cần một câu quan tâm của Chúc Anh Đài thì hắn có mệt hơn nữa cũng không sao.
Chúc Tiểu Anh trong lòng thầm nghĩ, Mã Văn Tài đến sớm vốn dĩ không phải bởi hắn hiếu học, mà là bởi một nguyên nhân không thể nói rõ nha, vì thế vô cùng thức thời bước chậm lại, cách xa Mã Văn Tài và Lương Sơn Bá một chút, để lại cho hai người kia một chút không gian riêng tư.

Mã Văn Tài vừa vặn cũng có chuyện muốn nói với Lương Sơn Bá, mà Lương Sơn Bá thì hiểu rõ, đối với chuyện phân phòng ngày hôm qua Mã Văn Tài tức tối bao nhiêu, vì thế đành ngoan ngoãn làm bao tải cho Mã đại công tử xả giận.
“Sơn Bá phụ ta!” Mã Văn Tài lập tức mở miệng.
“Văn Tài huynh, ta cũng có cách nào đâu”, Lương Sơn Bá hạ giọng trấn an, “Giám viện đã kiên quyết như vậy, ta đâu dám chống đối ông ta.”
“Ta với Anh Đài hiền đệ tình như thủ túc, chia cắt đôi ta chẳng phải vô cùng tàn ác sao?”
“Quý tộc và thường dân luôn tồn tại khoảng cách, mà thương nhân lại càng dễ bị người đời khinh bỉ. Kết cục ngày hôm nay không phải là không thể dự đoán được. Lúc trước ta đã khuyên Văn Tài huynh nên cân nhắc trước khi hành động, bây giờ huynh có hối hận…chỉ sợ đã muộn rồi.”
Mã Văn Tài cảm thấy, nếu bây giờ nói bản thân đã hối hận, chẳng phải sẽ làm tổn thương thân phận thường dân của Lương Sơn Bá sao? Vì thế hắn hơi đảo mắt một chút, lập tức khoát tay, nhỏ giọng nói: “Aizz, cái gì mà thường dân với quan lại chứ. Sơn Bá đã quên rồi sao, ta kết bạn với huynh vốn dĩ không phải vì huynh là con cháu quan lại gì cả. Mà khi ta dùng thân phận của huynh gặp Anh Đài hiền đệ, huynh nghĩ là bởi ta sợ tiếng xấu của ta làm đệ ấy sợ sao? Cũng không phải, không phải đâu! Ta là ngưỡng mộ thường dân các huynh, muốn dùng thân phận của Sơn Bá đã làm quen với những người bạn khác. Mà nói cho cùng, Sơn Bá dùng thân phận của ta chẳng phải cũng đã kết giao được với nhiều người quyền quý, giúp đỡ cho việc làm ăn của huynh rồi sao?”
Lương Sơn Bá hơi hơi nhíu mày, đối với việc Mã Văn Tài vạch trần mục đích của mình không nói gì cả, chỉ cam đoan một câu: “Văn Tài huynh yên tâm, một khi có cơ hội, ta nhất định sẽ giúp huynh chuyển về dãy phòng phía Đông.”
Mã Văn Tài thấy Lương Sơn Bá thái độ thành khẩn thì cũng vợi đi oán hận trong lòng, mỉm cười nói: “Không sao, hôm qua ta đã viết thư về nhà, sai A Liễu mau chóng mang ít đồ cổ, thư pháp tới rồi. Đến lúc đó có bạc lót đường, ngươi và Anh Đài lại cầu xin, nhất định Giám viện sẽ không làm khó dễ nữa.”
Lương Sơn Bá vừa nghe Mã Văn Tài tính toán dùng tiền tài của phủ Thái Thú, định há mồm nói gì đó, cuối cùng lại thôi.
Cứ như vậy, Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài đi đằng trước, châu đầu ghé tai chuyện trò mà Chúc Tiểu Anh lại đi tít phía sau, cùng bước vào giảng đường.
Tiết đầu hôm nay là buổi dạy của Hứa phu tử. Đám người Chúc Tiểu Anh vì là học sinh mới, chưa biết nên ngồi ở đâu cho nên ngoan ngoãn khoanh tay đứng chờ ngoài cửa.
Hứa phu tử cũng tầm tuổi Giám viện, mái tóc ngả màu hoa râm, mặc quần áo đơn giản, khuôn mặt thản nhiên mang theo nét bí hiểm, lảo đảo bước vào phòng.
Ông quét mắt nhìn ba người đứng ngoài cửa một cái, sau đó chậm rãi nói: “Ngồi xuống đi.”
Chúc Anh Đài vừa nghe liền thay Mã Văn Tài cao hứng, bởi vì như vậy thì Lương Mã hai người có thể đường đường chính chính ngồi cùng nhau. Mà đối với kẻ từ nhỏ đến lớn đã bị văn chương cổ đại tra tấn như nàng thì hoàn toàn có thể tìm một góc khuất mà ngủ gật.
Thế nhưng, kỳ lạ thay, nghe thầy giáo nói xong, Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài vẫn đứng chôn chân một chỗ. Thấy vậy, Chúc Tiểu Anh liền nghĩ có lẽ là Hứa phu tử đang thử lòng bọn họ, cho nên cũng ngoan ngoãn đứng cạnh.
Hứa phu tử bảo học sinh mở sách ra, đọc to phần Nghi lễ trong sách Tang phục. Bởi vì nội dung vô cùng thâm thúy, cho nên hầu hết học sinh đều không hiểu gì cả, gà gà gật gật. Một số kẻ để tránh bị phu tử bắt gặp là đang ngủ, liền giữ bản thân tỉnh táo bằng cách quan sát ba người đang đứng ngoài cửa.
Thấy phu tử bình tĩnh giảng bài, không quan tâm đến việc ba người bọn họ đã đứng đến tê cả chân, Chúc Tiểu Anh nhịn không nổi, nhỏ giọng nói: “Phu tử, chúng con phải ngồi ở đâu ạ?”
“Không biết ngồi ở đâu sao?”
Chúc Tiểu Anh im lặng. Không biết mới phải hỏi ngươi chứ!
“Được, ta hỏi ngươi, Quân tử trinh nhi bất lượng (Quân tử cố giữ điều ngay chính, mà không cố chấp những điều tiểu tín). Ngươi…đi tới trường bằng cách nào?” Hứa phu tử giọng nói sang sảng, rung đùi đắc ý đọc Luận Ngữ.
“A…con đi xe ngựa đến.” Chúc Tiểu Anh trả lời.
“Đi xe?” Hứa phu tử vuốt râu, “Được, vậy ngươi ngồi xuống cuối lớp đi.”
Chúc Tiểu Anh nghe ù ù cạc cạc, không hiểu gì hết, liền cầm sách đi tới cuối lớp. Còn chưa kịp ngồi xuống thì Hứa phu tử lại mở miệng.
“Quân tử bất khả tiểu tri, nhi khả địa phụ giã (Quân tử không thể biết được cái nhỏ mà có thể chịu được cái lớn, tiểu nhân không có thể chịu được cái lớn, mà có thể biết được cái nhỏ vậy). Ngươi ngồi xe trâu tới, hay là xe ngựa?”
Chúc Tiểu Anh: “Xe ngựa.”
“Vậy ngươi có thể đi lên ba hàng.” Hứa phu tử lại hỏi tiếp: “Là một con hay hai con ngựa kéo?”
“Hai con ngựa kéo một chiếc, con có hai chiếc xe.”
“Vậy lại bước lên ba hàng.”
Chúc Tiểu Anh không tình nguyện tiếp tục ôm sách đi lên phía trước. Bởi vì cúi đầu, cho nên nàng không chú ý tới Mã Văn Tài đang không ngừng nháy mắt với mình.
“Quân tử ưu đạo bất ưu bần (Quân tử lo đạo, không lo nghèo). Hành lý ngươi mang theo có bao nhiêu rương?”
“Hơn mười rương.”
“Thư đồng tôi tớ có mấy người?”
“Một thư đồng và hơn mười tên tôi tớ.”
Chúc Tiểu Anh vừa dứt lời thì tất cả học sinh đều đổ dồn ánh mắt nhìn nàng, thậm chí vài người ngồi phía trước còn ngoái hẳn đầu lại quan sát.
“Lại tiến lên ba hàng.”
Hứa phu tử có chút kích động, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn, “Thất chỗ tê, đức chỗ hinh (được cái này, mất cái khác). Ngươi ở dãy phòng phía Đông hay phía Tây.”
“Con hiện tại đang ở Hiền lâu cùng với Hoàn công tử.”
Những lời này vừa phát ra, tất thảy học sinh đều há hốc mồm, sôi nổi bàn tán. Mà mặt của Mã Văn Tài hoàn toàn là không biết phải nói gì.
Công tử Hoàn Huyền ngồi ở chính giữa dãy phía trước, lúc này lười biếng quay đầu lại, mắt phượng lườm Mã Văn Tài một cái, sau đó quay đầu nhìn Chúc Tiểu Anh, lộ ra vẻ thân thiết vô cùng, thậm chí còn mỉm cười ái muội.
Vì thế mọi người càng ồn ào hơn, tới nỗi Hứa phu tử không thể không dùng sức ho khan một hồi mới miễn cưỡng duy trì được trật tự lớp học.
Cuối cùng, Chúc Tiểu Anh vô cùng đau khổ khi bị an bài vị trí chính giữa hàng thứ ba. Mà Lương Sơn Bá vốn được an bài ngồi ở hàng thứ hai, lại cam nguyện lùi về sau một dãy, ngồi chung với nàng.
Mà Mã Văn Tài nghèo khó liền bị quăng bừa vào một góc phòng, chỉ có thể hai mắt đẫm lệ, rưng rưng nhìn Anh Đài muội muội từ phía xa.
Nhịn, phải nhịn! Chờ khi A Liễu tới mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Chịu rất nhiều những đau khổ, Mã Văn Tài chỉ có thể dựa vào hi vọng này để đứng vững.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui