Mã Văn Tài, Huynh Là Của Ta


Lương Sơn Bá đứng trước mặt Chúc Tiểu Anh, trên tay còn cầm một chồng sách dày. Dưới ánh mắt ôn hòa như nước của đối phương, Chúc Tiểu Anh chột dạ, vội vàng giấu cuốn tiểu thuyết Mã Văn Tài mới viết tặng nàng ra sau lưng.
“Văn…Văn Tài huynh…Sao huynh lại tự mình tới?”
“Anh Đài, đầu gối thế nào rồi, có đau không?”
“Không sao, đa tạ Văn Tài huynh đã quan tâm.” Chúc Tiểu Anh nhoẻn miệng cười, ánh mắt lại nhìn đống sách Lương Sơn Bá đang ôm trên tay, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng tồi tệ, “Sách này…”
“Anh Đài, kể từ hôm nay, mỗi đêm ta sẽ ôn bài với ngươi.” Lương Sơn Bá vẻ mặt vô cùng tự nhiên, miệng còn đang nói chân đã ngồi xuống, trải giấy bút ra.
“A?” Chúc Tiểu Anh giật nảy mình, “Như vậy…Như vậy không ổn đâu…”
“Có gì mà không ổn?” Lương Sơn Bá ngờ vực hỏi: “Bạn bè trong cùng trường đều thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, nếu gặp điều gì khó khăn mà cùng nhau bàn bạc thì nhất định hiệu suất và chất lượng sẽ tốt hơn.”
“Đúng vậy…” Chúc Tiểu Anh ấp úng, nhưng mà nàng còn lí do gì để phản bác nữa đây? Cũng không thể nói thẳng với hắn, cô nam quả nữ nửa đêm ở cùng một phòng sẽ bị mọi người đàm tiếu được.
Trong khi Chúc Tiểu Anh còn đang do dự, nỗ lực tìm cớ thì Lương Sơn Bá đã xắn tay áo lên, ngón tay trắng nõn thon dài hơi bị dính chút mực, dưới ánh đèn tản ra một loại mỹ cảm thiên sứ bị vấy bẩn bụi trần. Mái tóc đen như gỗ mun xõa tung sau đầu, mang theo một mùi hương thơm dịu nhẹ. Lúc hắn hơi cúi đầu, chỗ cổ áo lộ ra đôi phần gáy trắng như tuyết, khiến cho người ta thực muốn xông lên cắn một ngụm cho đã thèm.
Chúc Tiểu Anh kìm lòng không được mà nuốt nuốt nước miếng, trong đầu không ngừng cảnh cáo bản thân, đây là vợ bạn đây là vợ bạn, Chúc Tiểu Anh, mày không được làm chuyện có lỗi với Mã Văn Tài.
Nhưng dục vọng còn chưa bình ổn được bao lâu thì không ngờ, đúng lúc này, sợi dây lí trí cuối cùng cũng bị cắt đứt —-
Lương Sơn Bá đột nhiên ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười với Chúc Tiểu Anh.
Trong nháy mắt đó, đầu Chúc Tiểu Anh chỉ còn có thể nghĩ tới một câu: mỹ nhân cười một tiếng, khuynh quốc khuynh thành.
Văn Tài huynh, Anh Đài chỉ là kẻ phàm phu tục tử, thực sự không thể chống cự lại sắc đẹp quyến rũ trắng trợn thế này a. Hôm nay ta…ta xin lỗi huynh!
Mà cũng trong lúc đó, ở phía bên kia của giảng đường, Mã Văn Tài nheo mắt liên hồi, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Hơn nữa, sau khi A Liễu mang theo tin tức bi thảm kia đến, Mã Văn Tài quyết định lập tức đi tìm Lương Sơn Bá tính sổ, tiện thể thăm Anh Đài muội muội luôn.
Hắn thừa dịp trời tối không có người chú ý, lặng lẽ chạy đến dãy nhà phía Đông. Trên đường đi, không ngờ lại đụng phải Ân Trọng Kham. Hắn đang định tìm cớ lấp liếm thì Ân Trọng Kham lại đi lướt qua, tựa hồ như không trông thấy hắn.
Mã Văn Tài chỉ biết bạn cùng phòng với mình bị mù một mắt, cũng không ngờ người kia lại hoàn toàn không trông thấy mình. Đang âm thầm cảm thán vận may của bản thân thì Ân Trọng Kham đột nhiên thì thầm một câu: “Đêm nay Giám viện sẽ đi kiểm tra phòng, nhớ sớm trở về.”
Mã Văn Tài sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn theo bóng lưng Ân Trọng Kham đi xa.
Trước kia hắn luôn đánh giá Ân Trọng Kham là một con mọt sách tốt bụng, hiện giờ xem ra, người này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Thật vất vả mới tìm được đến phòng của Lương Sơn Bá, ngờ đâu trong phòng không một bóng người. Không chỉ Lương Sơn Bá không ở trong phòng, mà kể cả Vương Thầm cũng không thấy tăm hơi. Mã Văn Tài không biết phải hỏi ai, cho nên đành chạy tới Hiền lâu tìm Anh Đài.
Nhưng còn chưa kịp gõ cửa phòng thì Mã Văn Tài đã nghe thấy tiếng con trai vô cùng quen thuộc từ bên trong vọng ra, người này không phải ai xa lạ, mà chính là Lương Sơn Bá. Vừa định đẩy cửa xông vào, không ngờ hắn lại bị một người bịt miệng kéo ra ngoài.
“Ưm…Ưm…”
“Suỵt — Văn Tài huynh đừng sợ, là ta đây.” Người sau lưng vội vã lên tiếng.
Mã Văn Tài tức giận vung tay gạt tay đối phương ra, quát to: “Hoàn Linh Bảo! Ngươi đang làm cái gì?”
Hoàn Huyền vung quạt che khuất nửa mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt phượng chớp chớp, cười hỏi: “Những lời này phải là ta hỏi huynh mới đúng! Nửa đêm nửa hôm huynh chạy tới đây làm gì? Hả? Văn Tài huynh!”
Hoàn Huyền nói những lời này không chút hạ giọng, nhất là lúc nhắc tới ba chữ “Văn Tài huynh” thì lại càng rõ ràng hơn, khiến Mã Văn Tài tức đến mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng theo Hoàn Huyền đi vào trong phòng của Hoàn công tử, sau đó đóng chặt cửa lại, nói: “Ta chẳng phải đã đồng ý đưa cho ngươi cuốn ‘Đông Kinh phú’ do chính tay Trương Hành viết rồi sao? Vậy mà ngươi còn suýt làm lộ tẩy ta, thế nào, không muốn phần thưởng nữa?”
Hoàn Huyền lập tức chuyển từ vẻ mặt tươi cười sang u buồn não nề: “Nào có đâu, nào có đâu, tiểu đệ chỉ là tò mò chút thôi…rất rất rất rất muốn hỏi vì sao Văn Tài huynh lại phải tráo đổi thân phận với cái tên thường dân kia. Còn nữa, đệ cũng muốn biết tại sao khuya khoắt thế này huynh lại đến quấy rầy chuyện tốt của hai người kia?”
“Chuyện tốt gì chứ! Đừng có nói lung tung!” Mã Văn Tài thò đầu nhìn qua khe cửa, thấy phòng bên ánh đèn hắt ra hai bóng mờ, ngoài mặt tuy tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng lại đau như cắt, chỉ hận không thể lập tức xông vào đá Lương Sơn Bá ra ngoài.
“Đệ nói thật mà!” Hoàn Huyền cúi đầu thì thầm vào tai Mã Văn Tài, bộ dạng thần thần bí bí như sợ tai vách mạch rừng: “Từ khi Chúc Anh Đài kia tới Hiền lâu, đệ luôn theo dõi hắn ta, ngày ngày đêm đêm không lúc nào ngừng nghỉ. Cho nên…đệ đã phát hiện ra một bí mật vô cùng vô cùng to lớn!”
Mã Văn Tài nghe xong, sợ tới mức tóc gáy cũng dựng lên, nhưng bề ngoài vẫn phải nỗ lực tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: “Bí mật gì?”
Hoàn Huyền nhướn hàng mi lá liễu, nhìn thế nào cũng thấy gian xảo rồi mới cất giọng trả lời:
“Chúc Anh Đài kia…hắn ta là…”
“Là cái gì?” Mã Văn Tài trợn mắt, trong lòng âm thầm thề, nếu họ Hoàn kia phát hiện ra Anh Đài muội muội là nữ nhi, hắn nhất định sẽ lập tức xiết cổ giết chết tiểu tử này, sau đó kéo ra sau núi làm mồi cho thú dữ.
“Hắn ta là…là đoạn tụ!”
Hả?!
Mã Văn Tài há hốc mồm.
“Thật sự là vậy đó, huynh tin đệ đi!” Hoàn Huyền nghiêm túc nói, sau đó còn cặn kẽ phân tích: “Văn Tài huynh, huynh có thấy bộ dạng họ Chúc đó lúc nhìn đám con trai trong trường không, ánh mắt rõ ràng vạn phần đói khát thèm thuồng. Đệ thề, chỉ cần huynh quay đầu lại cười với hắn một cái, hắn ta nhất định sẽ không còn lý trí a! Hừ, nhất là khi tiểu tử đó nhìn về phía Lương Sơn Bá kia, đệ chắc chắn hắn chính là đoạn tụ. Huynh xem, ánh mắt so với cô nương Di Hồng viện còn lẳng lơ hơn!”
Mã Văn Tài nghe xong “phân tích báo cáo trinh thám” của Hoàn Huyền, tức muốn ói máu, lại nhịn không được mở miệng hỏi: “Vậy…nhìn ta bằng ánh mắt gì?”
“Hả?” Hoàn Huyền sửng sốt, “Văn Tài huynh, huynh vừa mới nói gì cơ?”
Mã Văn Tài vội ho khụ khụ mấy tiếng, trong lòng âm thầm oán trách Chúc muội muội không tuân thủ tam tòng tứ đức! Chỉ nhìn một mình hắn không tốt sao…aizz, sao hắn lại khổ thế này, yêu ai không yêu lại yêu mỗi nàng.
Mặt khác, Mã Văn Tài đánh hơi thấy có một chuyện còn quan trọng hơn! Đó là tên khốn Hoàn Huyền này, dám ngày ngày đêm đêm dán mắt vào người Anh Đài nhà hắn! Khốn nạn!
Hoàn Linh Bảo này không phải là loại quân tử như Lương Sơn Bá mà chính là hỗn thế ma vương a. Nếu để cho nó phát hiện ra Anh Đài là con gái thì thảm rồi! Không được, nhất định phải ngăn nó lại.
* Hỗn thế ma vương: Ma vương càn quấy
Vì thế, Mã Văn Tài nhíu mày, sau đó mỉm cười ngọt ngào nhìn đối phương.
Hoàn Huyền nhìn thấy bộ mặt này của hắn, lập tức sợ tới nỗi liên tục lùi lại.
“Linh Bảo
~” Mã Văn Tài kéo dài cổ họng, giọng như ướp mật gọi tên người kia.
Hoàn Huyền giật bắn mình, lại lùi lại mấy bước.
“Linh Bảo à
~”
“Cái…cái gì?”
“Linh Bảo à, nể mặt cô cô, bà bà của ta là tẩu tử, biểu muội của đệ, đệ thật sự nhẫn tâm ném ta ở dãy nhà phía Tây kia sao?” Mã Văn Tài xông lên mấy bước, ngay trước khi Hoàn Huyền kịp chạy đã túm chặt tay đối phương.
“Muốn đệ giúp sao?” Hoàn Huyền rất nhanh hiểu ra ý của Mã Văn Tài, con mắt không ngừng đảo loạn, khóe miệng nhếch lên.
Lần này thì đến lượt Mã Văn Tài run rẩy, vội vã buông tay ra, nheo mắt lại: “Nói đi…ngươi muốn cái gì ta sẽ lấy cho ngươi.”
“Huynh nói thật chứ?”
Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt đang tươi cười rạng rỡ như hồ ly, mặc dù đánh hơi thấy mùi cạm bẫy, nhưng Mã Văn Tài không còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Huynh không được đổi ý đấy nhé!” Hoàn Huyền mừng rỡ, thân thiết nhào lên ôm cổ Mã Văn Tài, “Không dám giấu Văn Tài huynh, tiểu đệ lần này là muốn một bức họa. Phải là do đại danh họa ‘tam tuyệt’ Cố Khải Chi tự tay vẽ cơ!”
“Cố Khải Chi? Chính là người vẽ bức bích họa ‘Duy Ma Cật’ ở chùa Ngoãn Quan sao?”
“Chính là người này!”
“Với vị trí của Hoàn Linh Bảo trong triều, muốn Cố Khải Chi vẽ một bức thì có gì là khó?”
“Là huynh không biết đó thôi, tuy rằng tranh của Cố Khải Chi nhiều nơi có bán, nhưng đệ nghe nói bức tranh đắc ý nhất của ông ta thì lúc nào Cố Khải Chi cũng mang theo người, trước nay chưa từng cho ai xem.”
“Không cho người ngoài xem? Thế ta lấy thế nào được?”
“Đừng cáu, đừng cáu mà! Văn Tài huynh, huynh biết đấy, vị tiên sinh dạy vẽ trường chúng ta mấy ngày trước đã xin về quê rồi. Sắp tới sẽ có người khác tới thay, huynh đoán thử xem là ai?”
“Chẳng lẽ…là Cố Khải Chi sao?”
* Cố Khải Chi: một đại danh họa thời Đông Tấn, được tôn xưng là tam tuyệt (tài tuyệt, si tuyệt, hoạ tuyệt).
“Đúng vậy! Lần này tới đây, ông ta nhất định sẽ mang theo bức họa đó…Đến lúc đấy, ha ha, phải dựa hoàn toàn vào Văn Tài huynh rồi!” Hoàn Huyền nhe răng cười nịnh nọt.
Vì Anh Đài muội muội, Mã Văn Tài chỉ còn cách đồng ý với yêu cầu của Hoàn Huyền, đổi lại được một lời cam đoan của đối phương rằng sẽ đưa bản thân tới Hiền lâu ở cùng.
Mã Văn Tài giải quyết xong Hoàn Huyền, lập tức cáo từ. Sau đó, hắn định xông sang phòng Anh Đài muội muội kéo Lương Sơn Bá ra, thì đã thấy Lương Sơn Bá đứng ở trong sân rồi.
“Văn Tài huynh?” Mã Văn Tài mở lời trước.
“Sơn Bá.” Lương Sơn Bá đáp lời.
“Đêm dài khó ngủ, không biết Văn Tài huynh có thể dành chút thời gian cùng ta nói chuyện chăng?” Mã Văn Tài cười cười.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Lương Sơn Bá chắp tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui