Mặt trời ngả bóng về phía Tây, báo hiệu một ngày sắp kết thúc. Cửa thành Hàng Châu đang chuẩn bị khép lại thì xa xa, hai chiếc xe ngựa, một trước một sau lần lượt chạy tới.
“Đứng lại, thời gian đóng cổng đã tới, muốn ra khỏi thành thì mai hẵng đi!” Quan gác cổng ngăn chiếc xe ngựa thứ nhất lại, nhìn màu sắc vải che tầm thường liền không kiên nhẫn khoát tay.
“Quan gia đại ca, chủ nhân nhà chúng tôi có việc gấp muốn ra khỏi thành, đại ca xem có giúp được chăng? Chúng tôi nhất định…sẽ hậu tạ!” Một tiểu thư đồng vẻ mặt lanh lợi từ trong xe ngựa nhảy xuống, tươi cười rạng rỡ, lén lút đưa một túi gấm cho viên quan.
Viên quan cầm thấy túi nặng, liền mỉm cười hài lòng, lập tức cho xe ngựa đi qua.
Một tiểu thị vệ mới tới còn chưa hiểu chuyện, nhìn túi gấm trong tay trưởng quan, ngơ ngác hỏi: “Thống lĩnh, cái này…?”
Quan gác cổng lườm tiểu thị vệ một cái, giải thích rất văn hoa: “Cái này gọi là dùng tiền của dân để chia cho dân.”
“Nhưng mà…Biết chia cho người nào?”
Viên quan vuốt râu, rung đùi đắc ý nói: “Rất đơn giản, quan giàu thì dân sẽ giàu.”
Tiểu thị vệ đăm chiêu gật đầu, đem lời trưởng quan vừa nói ghi tạc trong lòng.
Chiếc xe ngựa thứ nhất vừa qua, chiếc thứ hai liền nối gót đi tới.
Tiểu thị vệ kia vừa nghe dạy xong, háo hức muốn thể hiện! Vì thế, gã liền lập tức xông ra, chuẩn bị ngăn xe ngựa lại, thực hiện cái gọi là “dùng tiền của dân chia cho dân”. Không ngờ phu xe không thèm dừng lại, cứ thế ào ào lao qua, khiến tiểu thị vệ sợ tới nỗi lảo đảo lùi lại, ngã ngồi xuống đất.
“A, đi đường không có mắt sao! Con cháu nhà ai mà lại kiêu ngạo vậy… Ai u!” Tiểu thị vệ vừa đứng dậy, hung hăng chống nạnh chửi thì đột nhiên cảm thấy mông bị đá một cước đau điếng.
“Đồ ranh con, ngươi không muốn sống thì chết đi, đừng có liên lụy tới ta! Hừ, có mắt không tròng, xe ngựa kia mà ngươi cũng dám chặn!” Quan gác cổng mắng to, trong lòng lại run sợ nhìn bóng chiếc xe ngựa đang càng lúc càng xa dần, “Là xe ngựa của phủ Thái Thú đó, có biết không?”
Đúng lúc này, xe ngựa vốn đã đi xa không biết vì lí do gì mà lại lộc cộc quay lại.
Trưởng quan thấy thế, lập tức thay đổi sắc mặt, vội giấu túi gấm vào sâu trong tay áo, sau đó tươi cười chắp tay chờ sẵn.
Bên trong xe ngựa, quạt xếp vươn ra, chậm rãi đem màn xe vén lên, lộ ra một vị công tử đang cười ôn hòa.
“Vương đại ca, nhiều ngày không gặp, trông đại ca dạo này vẫn rất khỏe mạnh a!”
“Ha ha, ta cũng là nhờ phúc của Thái Thú đại nhân và công tử nên cơ thể vẫn còn khỏe mạnh cường tráng lắm.”
“Ừm…” Mã Văn Tài gật đầu, ánh mắt “lơ đãng” nhìn vào nơi nào đó trên người Vương trưởng quan, ngờ vực nói: “Này, Vương đại ca có phải mắc bệnh hiểm nghèo gì rồi không?”
“Không…Không đâu! Còn khỏe mạnh lắm, ha ha, ha ha, ha ha ha…” Vương trưởng quan gượng cười.
“Chắc không?” Mã Văn Tài vô cùng thân thiết nói tiếp: “Đối với sức khỏe không thể qua loa được, hay là Vương đại ca để ta xem bệnh cho, không chừng lại chữa được!”
Vương trưởng quan sợ hãi tới gần xe ngựa. Mã Văn Tài nghiêng đầu nhẫn nại chờ, chờ tới lúc Vương trưởng quan tiến sát tới chỗ của hắn, liền vươn tay dùng quạt gõ vào chỗ gồ trên người kẻ kia.
“Nơi này…thật đúng là bệnh không nhẹ đâu!” Mã Văn Tài cau mày, “Ta thấy sợ là sẽ nguy hiểm tới tính mạng!”
Vương trưởng quan nhìn cây quạt chậm rãi lướt qua bụng mình lên tới cổ, vẽ vòng vòng quanh yết hầu, sợ tới mức lạnh cả người, vội vàng rút túi gấm trong ngực ra, hai tay dâng lên, cung kính nói: “Công tử y thuật siêu phàm, cầu xin cứu mạng thuộc hạ!”
Mã Văn Tài gật gật đầu, cầm túi tung tung mấy cái trên tay, vẻ mặt từ bi nói: “Vương đại ca thật thức thời, ngươi xem, không phải là bệnh đã đỡ hơn rồi sao? Cái này gọi là…núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun!”
Nói xong, Thái Thú công tử cất túi tiền vào trong ống tay áo, buông mành xuống, xe ngựa lại từ từ chạy đi.
Vương trưởng quan trơ mắt nhìn bạc trong tay còn chưa ấm đã bị cướp đi, khóc không ra nước mắt.
…
Sau khi Lương Sơn Bá đặt chân đến địa phận huyện Thượng Ngu, lập tức muốn đưa thiếp mời cho nhà giàu nhất ở đây trước, chính là Chúc gia trang. Còn lễ vật, hắn định sáng sớm hôm sau mới chuyển tới.
Không ngờ kiệu của hắn còn chưa tới nơi, đã thấy Mã Văn Tài từ sau xông tới, giang tay chắn ngang đường.
“Sơn Bá…”
“Văn Tài huynh?” Lương Sơn Bá sai phu kiệu lùi lại một chút, cách xa Mã Văn Tài.
“Sơn Bá…” Mã Văn Tài lại tiến lại gần, đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm Lương Sơn Bá, “Sơn Bá lần này nhất định phải giúp ta!”
“Sao Văn Tài huynh lại nói lời này?”
“Aizz, Văn Tài cô đơn nửa đời, người có thể hiểu được ta rất ít, ngoại trừ Sơn Bá ra có lẽ cũng chỉ có Chúc công tử ngày ấy chúng ta gặp mặt trong tiệm sách Tấn Thủy mà thôi.” Mã Văn Tài vẻ mặt buồn bã, ánh mắt nhìn xa xăm, “Nhưng tiếng xấu của ta lan xa, sợ rằng Chúc công tử nếu biết thân phận thật của ta sẽ có thành kiến, khinh thường không muốn cùng kết bạn. Cho nên ngày đó gặp mặt, tình huống cấp bách mới phải mạo danh Sơn Bá, thật sự hổ thẹn vô cùng.”
“Văn Tài huynh sao lại nói vậy, chúng ta là huynh đệ, chuyện kia chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao huynh khách khí thế?”
“Ngày đó Sơn Bá không vạch trần lời nói dối của ta, khiến Văn Tài vạn phần cảm kích!” Mã Văn Tài chắp tay nhìn Lương Sơn Bá.
“Có thể giúp huynh giải ưu sầu, là vinh hạnh của Sơn Bá.” Lương Sơn Bá đáp lễ.
Mã Văn Tài cảm động: “Nếu vậy…Văn Tài còn có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết Sơn Bá có thể đồng ý không?”
Lương Sơn Bá mỉm cười: “Văn Tài huynh xin cứ nói, đừng ngại.”
“Nếu trước mặt Chúc huynh đệ, thân phận của hai chúng ta đã tráo đổi, vậy…lúc tới huyện Thượng Ngu…” Mã Văn Tài bỏ lửng câu nói, liếc mắt đầy thâm ý nhìn Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá lập tức hiểu, lông mày nhướn lên: “Ý Văn Tài huynh là…tiếp tục diễn kịch?”
Mã Văn Tài vui mừng gật đầu lia lịa: “Sơn Bá không hổ là tri kỷ của Văn Tài!”
Lương Sơn Bá hơi hơi nhíu mày, lo lắng nói: “Như thế…”
“Thế nào?”
“Cũng không phải không được.” Lương Sơn Bá trả lời, “Chỉ là…”
“Làm sao?”
Lương Sơn Bá giương mắt nhìn Mã Văn Tài, tỏ ra cao thâm khó lường nói: “Hy vọng Văn Tài huynh chớ hối hận.”
Mã Văn Tài hai mắt tỏa sáng, gật đầu: “Tại sao phải hối hận?”