Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Trong tay cầm nghiên mực màu xanh đen.

Nghiên mực này mới được mài xong, còn phảng phất mùi hương thơm ngát.

Ta nhẹ nhàng nhấc bút lông lên, lại đặt xuống, nhíu mày nhìn đứa nhỏ đang
quỳ trước mặt. Trên khuôn mặt của hắn, ướt đẫm nước mắt, nhưng đầu vẫn
như cũ ngẩng cao, trên mặt viết rõ hai chữ:

— không phục.

= = Bộ dạng này, mọi người trong thiên hạ đều thiếu nợ ngươi sao? Có bản lĩnh thì lau khô mặt đi rồi hẵng giả uy phong hoàng đế!

“Nói đi, ngươi rốt cục phạm sai lầm gì.” ta rút một cái thước ở dưới bàn
lên, cố ý gõ bồm bộp. Ai ngờ, đứa nhỏ đối diện mắt cũng không chớp, hừ
lạnh một tiếng, nói:

“Nương, cái này cũng không thể trách ta,
chỉ có thể trách người kia quá nhát gan. Trong phủ nhiều người hầu như
vậy, có ai làm sao đâu, rõ ràng lỗi là tại hắn.”

“Lỗi là tại hắn ư? Vậy việc ngươi thả chó để nó đuổi theo cắn thầy giáo thì sao!” Ta
chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Mã Cảnh Đức, rốt cục ai dạy ngươi làm như vậy?”

“Cha a.” Đứa nhỏ không hề khách khí nói, “Cha nói giữ kẻ vô dụng lại cũng là lãng phí tiền bạc. Những gì thầy giáo kia dạy
con đều hiểu hết rồi, làm sao có thể bình tĩnh mỗi ngày tụng kinh với
hắn chứ?”

Nhìn đi nhìn đi, đã sai còn lý sự cùn! Ta tức đến
không nói nên lời, nhưng lại không nỡ đánh hắn. Đúng lúc đó, nhìn thấy
một bóng người từ trong phòng đi ra, ta liền ném thước xuống, buồn bực
nói: “Mã Văn Tài! Đi mà quản con của ngươi, hôm qua hắn lại thả chó đuổi thầy giáo chạy trối chết!”

“Chỉ là một thầy giáo thôi, ngươi
việc gì phải tức giận.” Mã Văn Tài bước đến gần ta, giơ tay định ôm eo.
Ta vội vàng đẩy tay hắn ra, lại chỉ chỉ đứa con đang quỳ trên mặt đất.
Mã Văn Tài ho nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt Mã Cảnh Đức, ngồi xổm
xuống. Hai khuôn mặt, một lớn một nhỏ giống hệt nhau, thoạt nhìn vô cùng thú vị.

Mọi người đều nói con trai giống mẹ. Vậy mà đứa nhỏ Mã
Cảnh Đức này, không chỉ dung mạo giống Mã Văn Tài, ngay cả tính tình lỗ
mãng cũng là bản sao của hắn. Có đôi khi, ta thực hoài nghi đứa nhỏ này
căn bản không phải do ta sinh, mà hoàn toàn là do cái tên Mã Văn Tài kia tự công tự thụ.

“Mã Cảnh Đức, nghe nói hôm qua, ngươi vì một
tiểu nha hoàn mà đuổi thầy giáo đi, có phải không? Ngươi cũng biết người này nương ngươi phải tốn bao nhiêu công sức mới mời được chứ? Ta đã nói với ngươi rồi, nô tài cũng chỉ là nô tài, chủ nhân không cần phải ra
mặt vì…bọn họ!”

Khoan, từ từ đã! Bởi vì tiểu nha hoàn? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Trải qua quá trình điều tra thẩm vấn, ta cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi
sự tình. Hóa ra, tên thầy giáo kia cũng không phải loại người tốt đẹp
gì, tuy rằng kiến thức không tệ, nhưng lúc rảnh rỗi lại ra vườn hoa đùa
giỡn tiểu nha hoàn. Ngày hôm qua hắn trêu đùa quá mức, kết quả bị Cảnh
Đức bắt gặp, nó liền trực tiếp thả chó cắn thầy giáo tha ra khỏi Mã phủ.

Hừ, ta cứ nghĩ học vấn và nhân phẩm của thầy giáo kia rất tốt cơ đấy. Không ngờ hắn dám làm ra chuyện này, nên cắn, cắn thật tốt!

“Cảnh
Đức, không cần quỳ nữa, hôm nay nương cho phép con ra ngoài chơi!” Ta
hưng phấn ban lệnh đặc xá, mà Cảnh Đức nghe xong, cũng vô cùng cao hứng
đứng lên. Bất quá, hắn từ trước đến nay đều rất sợ Mã Văn Tài, vì thế
vẫn đứng im, mắm môi mắm lợi chờ đợi, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên. Thấy vậy, Mã Văn Tài mới vung tay, ý bảo hắn có thể cút được
rồi, còn không quên dặn dò: “Sau này, đừng có suốt ngày ra ngoài rong
chơi, có thời gian thì học cưỡi ngựa và bắn cung đi. Còn nữa, không được rủ Điệp gì gì đó của nhà họ Lương chơi cùng! Cách xa nhà bọn hắn ra cho ta!”

“Trẻ con chơi đùa với nhau, ngươi quản cái gì?” Ta cau mày nói, “Ta thấy Cảnh Đức rất vui mà, hơn nữa, Tiểu Điệp cũng là một cô
nương rất tốt…”

“Ta vừa nhìn thấy cha nàng liền tức giận. Hừ, không chịu ngoan ngoãn ở lại huyện Mậu, chạy tới nơi này làm cái gì!”

= = Được rồi được rồi, ta biết, ngươi chính là không vừa mắt với nam diễn viên chính, có phải không? Thật là, đã thành thân nhiều năm như vậy
rồi, vẫn còn không chịu buông tha cho người ta, mặc kệ gặp mặt ở đâu
cũng phải ném cho Lương Sơn Bá một cái nhìn xem thường. Cũng may Sơn Bá
huynh nhân hậu, chưa bao giờ so đo, bằng không ta nhất định sẽ phải đau
đầu với “đứa trẻ to xác” này rồi.

Mấy năm trước, Văn Tài được
triều đình thuyên chuyển công tác, để hắn thay thế cha mình nhậm chức
Thái Thú, vì thế chúng ta mới trở lại Hàng Châu. Mà chiến tranh đã được
dẹp yên, nên trường Ni Sơn cũng một lần nữa mở cửa tiếp tục nhận học
trò. Sư nương gửi cho ta một phong thư, ý muốn mời ta về trường làm phu
tử. Nhưng mà, bởi vì Mã Văn Tài không đồng ý, cho nên chuyện này tạm
thời gác lại. Sau đó, ta nghe nói Chúc Anh Đài hình như đã đến trường
đảm nhiệm việc dạy âm nhạc và thư pháp, cũng không biết tình hình gần
đây thế nào.

Hai ngày trước, ca ca cũng tới đây, mang theo không ít đặc sản bên ngoài. Huyện Mậu, dưới sự quản lý của hắn, đã sớm không
còn là thành hoang đầy xác chết của ngày xưa, mà nổi danh là nơi sản vật phong phú dồi dào. Bất quá, lúc ta hỏi về Cốc Tâm Liên, ca ca lại có
chút ấp úng, mãi sau mới chịu cho ta biết, mấy năm trước nàng ta đã chạy theo một thương nhân buôn bán bên ngoài, hình như là do không chịu nổi
cuộc sống nghèo khó ở huyện Mậu. Nhưng hắn bảo ta cứ yên tâm, trong
huyện cô nương xinh đẹp rất nhiều, cho nên hiện hắn đang vui đến quên cả trời đất.

Aizz, ca ca đáng thương của ta, hắn làm sao có thể
qua mắt được ta đây. Huyện Mậu cho dù có bao nhiêu cô nương xinh đẹp đi
chăng nữa, hắn cũng không chạm vào một người nào, bằng không bên ngoài
đã sớm lưu truyền hắn là tham quan háo sắc rồi. Mặc kệ thế nào, ta cũng
quyết phải tìm một cô nương tốt cho hắn, chứ cứ để thế này, sợ đến tận
lúc Cảnh Đức thành thân, hắn vẫn cô đơn lẻ loi một mình. Tâm Liên cô
nương cũng thật là, tại sao lại chạy theo người khác chứ? Thương nhân
bên ngoài chẳng lẽ tốt hơn ca ca nhà ta sao?

Cảnh Đức rất thân
với ca ca, vừa nghe tin ca ca đến đã la hét đòi đi tìm cậu chơi, bất
quá, nguyên nhân hình như là bởi vì thanh danh “hái hoa tặc” hiển hách
năm xưa. = = Tiểu tử thối này, nếu dám học xấu, ta nhất định sẽ đánh
chết hắn! Tuổi còn nhỏ mà đã học không ít thói trăng hoa rồi!

“A Đường, gần đây cảm giác thân thể thế nào? Có…động tĩnh gì không?” Nam
nhân đứng sau lưng một tay ôm eo ta, đặt cằm lên hõm vai, tay kia thì
không ngừng xoa đầu ta, còn muốn vuốt ve gò má. Ta bèn dùng cán bút gõ
một cái lên tay hắn, cau mày nói: “Ban ngày ban mặt ngươi định làm gì?”

“Còn có thể làm gì nữa, tất nhiên là chuyện bình thường chúng ta vẫn thường
xuyên làm rồi. Ngươi không thấy Cảnh Đức một thân một mình rất cô độc
sao? Chúng ta sinh cho hắn một muội muội đi.” Cánh tay hắn đã thò vào cổ ta, định cởi quần áo xuống. Ta không khỏi kinh hãi, vội vàng giật mạnh
tay hắn ra, giận dữ nói: “Muốn sinh thì tự mình sinh! A, bức thư pháp ta đang viết đâu rồi?”

“Lại viết chữ. Mỗi ngày đều viết, ngươi
không thấy phiền sao. Hôm nào cưỡi ngựa ra ngoài với ta đi, nghe nói
trên lưng ngựa cũng rất thú vị…”

= = Ngươi còn mặt mũi nói đi
cưỡi ngựa sao! Lần trước đã gạt ta đi du thuyền trên Tây Hồ, kết quả thì sao, mặc kệ ta ngại ngùng thế nào, ngươi cũng làm “chuyện kia”! Còn
nữa, lần trước đi săn bắn…Mặc kệ thế nào, hôm nay đừng hòng hy vọng ta
lại tin hắn!

Mã Văn Tài nói rất lâu, thấy ta không để ý tới,
không khỏi tức giận. Hắn định ôm ta đi, lại bị ta dán giấy Tuyên Thành
lên mặt, sau đó nhân cơ hội chuồn ra khỏi thư phòng, chặn cửa từ bên
ngoài. Đúng lúc này, tiểu Cảnh Đức không biết ở đâu chạy ra, trên tay
mang theo một cái khóa to, cười hì hì đưa cho ta.

Đứa nhỏ này lại…

Thật sự quá hiểu lòng người…

Ta cảm động đến mức rơi lệ đầy mặt, vội vàng khóa trái cửa. Trời mới biết, ta đã sớm muốn làm như vậy, chỉ là chưa tìm ra cơ hội mà thôi…Mà qua
chuyện này cũng có thể chứng minh, Mã Văn Tài đắc tội với không ít người a…

Văn Tài huynh đương nhiên không có khả năng sẽ bó tay chịu
trói. Loại người này, chưa đến một tiếng sau, hoặc sẽ phá cửa sổ nhảy
ra, hoặc sẽ ném loạn đồ đạc trong phòng. Ta cảm thấy, việc Cảnh Đức
thích chơi trò chui ra chui vào chuồng chó chính là di truyền từ cha
hắn.

Khóa cửa nhốt phu quân lại xong, nhiệm vụ kế tiếp của ta
chính là giáo dục con trai. Thả chó cắn thầy giáo, việc này tạm thời cho qua, nhưng lấy khóa đối phó với phụ thân, đó là một vấn đề lớn rồi! = = Đứa nhỏ này rốt cục học theo ai mà lại hư hỏng như vậy…

“Nương, con biết sai rồi, con không nên giam phụ thân lại. Nhưng mà, con thực
sự đã đói bụng lắm rồi, nghe nói ở Thúy Hoa lầu mới mời tới một vị đầu
bếp, làm món cá chích hoa sen ăn rất ngon. Chúng ta đi ăn thử đi, được
không?”

= = Năng lực nói lảng sang chuyện khác cũng thật giỏi…

Bất quá lại nói, sau lần ăn cá bị hóc xương, Văn Tài huynh đã rất lâu không cho ta ăn món này rồi. Hiện tại, thật vất vả mới có cơ hội…Chờ một
chút, bản lĩnh dụ dỗ người này, rốt cục là di truyền của ai a!

Ta bi ai phát hiện, hình như mình đã sinh ra một kẻ phúc hắc rồi…

Còn chưa đi được hai bước, ta đã nghe thấy tiếng cửa sổ vỡ vụn. Trong nháy
mắt, Mã Văn Tài đã phá cửa xông ra, hùng hùng hổ hổ chạy về phía ta!

Không xong rồi!

Ta còn chưa kịp nghĩ cách thoát thân, lúc quay đầu lại, đứa con trai vừa mới đứng bên cạnh đã bốc hơi.

Giây tiếp theo, ta liền bị khiêng về phòng ngủ.

Đáng giận, hôm nay ta nhất định chết chắc…

Tiểu tử xấu xa kia tại sao có thể chạy nhanh như vậy a, hắn rốt cục là học theo ai…

hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui