Tóm tắt nội dung: Kim Lân vốn không phải vật trong ao
====================
Người chết mà có máy thai ư?!
Văn Uyên không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải là chuyện lớn, hắn quả thực sẽ cho rằng là Lý Phi Vân và khoa pháp y nói bậy.
Hắn thấy cần phải tự mình kiểm tra.
Nhà xác được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt, phải có lệnh từ cục mới có thể ra vào, ra vào còn phải đăng ký.
Vì vậy, không ai có thể vào gian lận.
Hắn nhanh chóng tìm được Vương Tú Liên từ 59 bảng tên giường.
Khoảnh khắc vén tấm vải trắng trên đầu ra, Văn Uyên ngơ ngẩn cả người.
Vương Tú Liên trần truồng nằm ở đó, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tú lệ lại có chút trắng nõn, thân thể trắng như tuyết mềm mại, toàn thân không có một chút khuyết điểm, không có một phần khí tức tử vong.
Nếu không phải mất đi hô hấp kiêm tứ chi lạnh như băng, Văn Uyên căn bản không nhìn ra đây là một cái xác, hay là một cái xác đã chết gần nửa tháng.
Hắn đã đọc nhiều lời khai, nhiều người chứng kiến rằng vào ngày chôn cất, trên người cô toàn là thi ban xanh tím.
Khác với cảnh tượng trước mắt.
Kì lạ hơn chính là, trên bụng phẳng ban đầu của cô lại nổi lên một khối thịt hình cầu, giống như người có thai.
Văn Uyên chần chừ một lúc, mặc dù cảm thấy vô lý, nhưng vẫn lấy ống nghe đã chuẩn bị trước, đeo trên tai.
- ----------
Trấn Kim Lăng.
Chị Trần bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Không thể không nói, củi được Kim Phả La chẻ tốt hơn nhiều so với chị chẻ, kích thước đều bằng nhau, vừa phải.
Phát hiện ra Kim Phả La có công dụng mới, quan điểm của chị Trần về y được cải thiện không ít.
Hơn nữa, kể từ khi y đến, thiếu gia gần như không bao giờ đi ra ngoài đánh bạc.
Đây mới là chỗ khiến chị Trần vui mừng nhất.
Ăn ít, nói ít, có thể chẻ củi, không cần tiền công, người như vậy, tìm ở đâu ra! Cứ bồi dưỡng thêm một chút, có lẽ còn có thể nấu cơm cũng không chừng.
Đang định bưng súp lên bàn ăn, một tiếng cạch vang lên, chân bàn bị gãy ra một khúc lớn, chắc là do mục quá.
Giờ này, thợ mộc cũng không dễ tìm.
Chị Trần không còn cách nào, la lên: "Thiếu gia! Tìm Lão Vương tới đây.
"
Lục Nhất Minh nhẹ nhàng đi đến bên giếng, khẽ gọi bên dưới: "Lão Vương, Lão Vương? "
Chỉ chốc lát sau, ào một tiếng, dưới nước nổi lên một cái vỏ cứng hình bán cầu, vỏ cứng run rẩy, vươn hai chân nằm sấp bên giếng.
Đấy là một con rùa lớn bằng một cái chậu rửa mặt.
Nó ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nhìn Lục Nhất Minh.
Lục Nhất Minh không nói hai lời, ôm con rùa đi về phía đại sảnh.
Chị Trần đặt con rùa dưới chân bàn, "Lão Vương, mi đừng nhúc nhích.
" Sau đó, xem bàn có đủ chắc chưa, "Ừ, vừa lắm."
Lão Vương là do Lục Nhất Minh mua về từ chợ hết hai đồng bạc, cũng không biết tại sao, anh liếc mắt một cái liền cảm thấy con rùa này khác với những con rùa khác.
Mặc dù nói nghe vớ vẩn, nhưng luôn cảm thấy...Nó mỉm cười với mình tại quầy đồ ăn.
Khi chị Trần nói muốn bắt con rùa này để nấu súp, nó bỏ chạy rất nhanh, trốn sau lưng Lục Nhất Minh.
Lục Nhất Minh không đành lòng, để nuôi luôn.
Tên là chị Trần đặt, "Nếu là một con rùa, vậy sau này gọi là 'Lão Vương' đi.
"
*Con rùa - Vương Bát - Lão Vương
Còn hơn là bị làm canh, lão Vương dường như không có ý kiến gì về cái tên này.
Bình thường sống dưới đáy giếng, thỉnh thoảng nổi lên phơi nắng, rất nhàn nhã.
Thỉnh thoảng chị Trần lấy nó để đập vỡ quả óc chó, chêm chân giường hoặc bất cứ điều gì, nó cũng không phản đối.
Kim Phả La từ trong phòng đi ra, đi vào sảnh, nhìn thấy lão Vương thì cả kinh.
Lão Vương len lén nhìn ra ngoài từ trong vỏ, vừa vặn đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Kim Phả La, sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Nửa đêm hôm đó nằm trong giếng, hiển nhiên là nó nhìn thấy thứ gì đó không tầm thường.
Nếu không phải là một con rùa có định lực cực giỏi, thì có lẽ nó cũng phải khóc chít chít như mấy con người rơm đó.
Thừa dịp Lục Nhất Minh ở trong phòng bếp giúp chị Trần, Kim Phả La nở nụ cười với Lão Vương, lộ ra răng nanh sắc bén, trong mắt tràn đầy hưng phấn không giấu được, giọng đè xuống vô cùng trầm, "Rùa ngàn năm nè."
Tùng tùng tùng.
Tùng tùng tùng.
Tiếng trống chiều trong trấn Kim Lăng vang lên.
Ráng chiều đầy trời, tiếng trống trang nghiêm xa xăm rong rủi giữa các tòa nhà.
Thời cổ đại, trống chiều vang lên là lệnh giới nghiêm.
Nhưng quy tắc này không biết đã bị phá bỏ từ năm nào.
Trống chiều đối với những người dân trong trấn, chính là lúc ăn tối.
Tiếng hô gọi con cái về nhà ăn cơm liên tiếp, rất nhanh liền được tiếng thanh thúy đáp lại.
Một con lừa nhỏ cong đít chạy trên ngõ phố, ông già râu tóc hoa râm ngồi trên đó, vê râu, khuôn mặt ung dung.
Ông ngửi thấy mùi cơm đầy trong không khí, "Cái trấn này, yêu khí nặng hơn mùi cơm.
Sẽ sớm có một vở kịch hay lên sàn.
Thú vị, thú vị.
Ta không quan tâm, ta sẽ ở lại để xem náo nhiệt.
"
Con lừa nhỏ hiên ngang kêu hai tiếng, ông già cười he he, "Lục thiếu gia kia, nuôi thứ tốt nha.
Con quỷ rơm mà ta phái ra đã không trở lại.
Xem ra là con lớn." Dừng lại, ông túm lấy tai con lừa, "Tiểu Hoa, mi chậm lại một chút? Bộ xương già của ta sắp nát thành từng mảnh rồi! "
Con lừa nhỏ giống như cố ý chọc giận ông ta, không ngại nặng mà vui vẻ lắc chân, chỉ chốc lát sau đã mang lão già la oai oái biến mất ở khúc cua trong ngõ.
- ----------
Nhà xác.
Văn Uyên thấy chiều đến, khuôn mặt trắng bệch, không nói gì liền đi.
Bây giờ ngồi bên trong, là pháp y Trịnh Thanh Hà.
Gã nhìn Vương Tú Liên một cách trìu mến, không nhịn được lẩm bẩm nói: "Em đẹp quá.
"
Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể của Vương Tú Liên, cả người gã chấn động, trong đầu hiện lên một câu văn cổ: Trạc Thanh Liên mà không yêu.
Rõ là đã nhìn thấy nhiều nữ nhân đẹp hơn, nhưng đôi mắt lại không thể rời đi.
Gã cũng không rõ cơn sóng thần trong lòng từ đâu mà đến, phút chốc mang theo nham thạch nóng rực dưới lòng đất cuốn lấy gã.
Có lẽ, đây là thứ mà mọi người thường gọi là 'chớm tình'.
Không thể tưởng tượng được, mối tình đầu sau 25 năm là vào lúc này, với một cái xác chết.
Người đầu tiên phát hiện Vương Tú Liên có thai là gã.
Người đầu tiên phát hiện ra rằng cô có thai máy cũng là gã.
Trịnh Thanh Hà mơ hồ cảm thấy, Vương Tú Liên, còn sống.
Gã thường theo dõi thông tin y tế ở các nước, các nước châu Âu từ lâu đã nghi rằng có một số người chỉ bị mắc kẹt trong trạng thái 'thây ma', có nghĩa là nó trông giống như đã chết, nhưng trên thực tế, dưới trạng thái vẫn duy trì cung cấp, chức năng cơ thể vẫn còn nguyên vẹn.
Mặc dù không đủ cơ sở và kết luận rõ, nhưng giả thiết này chắc chắn đã có trường hợp xảy ra.
Mặc dù không biết tại sao không thể kiểm tra ra hô hấp, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của cô, cũng không biết tại sao cơ thể cô vẫn còn nguyên vẹn dù không có nguồn cung cấp, càng không biết làm thế nào mà thai nhi phát triển nhanh như vậy, nhưng Trịnh Thanh Hà nghĩ, đó là do kỹ thuật y tế hiện tại không đủ tiên tiến.
Nói với đám Lý Phi Vân rằng không dám giải phẫu chỉ là lý do của gã.
Dù sao, những người này chưa hẳn chấp nhận giả thiết thây ma, phương Tây vẫn còn tranh luận, ở đây nói cũng vô ích.
Chi bằng dùng lời quỷ thần hù dọa bọn họ một phen, kéo dài thời gian thêm một chút cho Vương Tú Liên.
Nếu Vương Tú Liên thực sự còn sống, thì một ngày nào đó cô ấy thức dậy, đứa con trong bụng cô ấy có thể được sinh ra.
Không chỉ cứu hai mạng người, mà còn là một kỳ tích trong lĩnh vực y học! Phát hiện này chắc chắn sẽ gây sốc cho cả thế giới!
Trịnh Thanh Hà nghĩ đến đây, càng nóng lòng hơn, kìm lòng không được cầm lấy tay phải lạnh như băng mà mềm mại của Tú Liên, dán vào mặt mình, dịu dàng nói, "Tôi nguyện xông pha khói lửa vì em."
(Tưởng làm vậy là ngầu:>)
Lúc trời sáng, các sĩ quan cảnh sát đến thay ca trong nhà xác phát hiện ra rằng những người anh em cảnh sát canh gác đêm qua đã ngã xuống đất bất tỉnh, giống như bị trúng thuốc mê.
Rất nhanh, Lý Phi Vân nhận được cuộc gọi khẩn: "Phó cục, cái thằng Trịnh Hà Thanh kia, mang theo thi thể Vương Tú Liên chạy trốn suốt đêm rồi!"
Lý Phi Vân tức giận đến chửi ầm lên: "Mẹ nó, cái thằng đó nó khùng rồi!"
Lời tác giả: CP chính chậm nhiệt đến nỗi chym tui tắt n*ng luôn, cốt truyện chủ yếu là phá án, khóc chít chít, rút kinh nghiệm xương máu, về sau sẽ tăng tốc chim chuột!
TH: Lời tác giả là tui dịch thoát nghĩa luôn, bả dùng từ đồng âm mà tui nghĩ theo nghĩa đen tối nên dịch thoát thành như trên:>.