Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Cuộc thi còn lại chia làm ba trận, trước hết chính là cuộc thi chế ngự ma pháp.

Một quảng trường rất lớn, trên quảng trường này đặt hình người xa xa gần gần cùng bia ngắm hình dạng các loại. Bia ngắm chiều cao không đồng nhất hình thái khác nhau thống nhất dùng đá đen làm thành bày ra chi chi chít chít, nhìn qua ngược lại có chút đồ sộ.

Tean Lehman ở một góc quảng trường không biết đùa nghịch chút đồ gì đó, vài bia ngắm xếp phía trước mặt ở trong âm thanh ầm ầm chìm vào mặt đất, bia ngắm còn lại gần nhất đại khái cũng là hơn một trăm thước.

“Qua được cuộc kiểm tra này yêu cầu tối thiếu là dùng ma pháp đánh trúng ít nhất một trong các tượng đá phía trước, đương nhiên vị trí đánh trúng tượng đá càng xa thì chứng tỏ trình độ các bạn càng cao. Mọi người xếp thành hàng, từng bước từng bước đến.”

Đội ngũ trở nên có chút nháo nhào, mọi người bạn nhìn tôi a tôi nhìn bạn, không ai chịu đi lên làm người đầu tiên ăn cua.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân thần khí nghiêm chỉnh đứng yên, không có nửa điểm ý tứ tiến lên.

Trái lại Lankers mắt to chuyển chuyển trộm nhìn Bạch Hành vài lần, trên mặt có chút lưỡng lự, thần sắc tựa hồ muốn đi lên lại có chút ngượng ngùng.

Phía sau, một âm thanh tràn ngập sức sống và nhiệt tình ở trong đám người vang lên.

“Ha ha, đều không ai lên trước sao? Vậy từ tôi bắt đầu được rồi.” Một người có mái tóc ngắn màu đỏ lửa, một anh chàng dáng người cùng Tiểu Ngân giống nhau cao to tráng kiện không giống ma pháp sư đi ra đội ngũ, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình.

Anh đứng ở phía sau vạch trắng quy định, trước lấy ngón tay gãi gãi hai má của mình, phảng phấp lầm bầm lầu bầu nói: “Mặc dù lực chế ngự ma pháp của tôi không tốt lắm, nhưng mà không sao, vẫn là thử xem đi.”

Nói xong, bên người anh đột nhiên xuất hiện mấy cầu lửa cỡ nắm tay trẻ em màu đỏ sậm, mấy cầu lửa trôi nổi bồng bềnh cao thấp ở xung quanh anh, cuối cùng cùng nhau gào thét nhằm lên phía trước.

Sau vài tiếng phốc phốc phốc, trên một bia ngắm hình người ngoài một trăm thước xuất hiện điểm trắng mắt thường có thể thấy được.

Anh chàng tóc màu đỏ lửa có chút đắc ý gật đầu, nhưng lại dường như đối với thành tích của bản thân mà có bất mãn bĩu môi, tóm lại, xem như vừa lòng đắc ý đi trở về đội ngũ.

Không biết có phải là bộ dáng của tóc đỏ lửa thoải mái làm cho những người khác ảo giác cũng không khó làm, tóm lại, sau khi anh ta trở về, người còn lại bắt đầu thử nghiệm đi lên.

“Cậu ta thật lợi hại.”

Mắt ngôi sao của Lankers bắn về phía tóc đỏ lửa vừa rồi, ánh mắt màu xanh nhạt chỉ có sùng bái ngập tràn mà không có nửa điểm ghen tị.

Một đứa nhỏ như vậy thật sự rất chọc người yêu thích.

Bạch Hành xoa xoa đầu nhỏ của cậu.

“Cậu cũng đi thử xem đi.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Bạch Hành biết quang hệ ma pháp vốn đã ít có ma pháp phương diện công kích, hơn nữa lấy cá tính của Lankers sợ là học ma pháp hệ công kích cũng không được, muốn như tóc đỏ lửa ở trên đá đen lưu lại điểm trắng không quá khả thi.

“Ma pháp các hệ đều không giống nhau, đều có các mặt trọng điểm.”

Mắt ngôi họ Lan lại rơi vào trên người Bạch Hành.

“Tôi biết, cám ơn Bạch.”

Bạch Hành cũng nghĩ muốn an ủi thở dài, mắt ngôi sao của cậu ấy cũng rất dễ dàng xuất hiện, hơn nữa lực sát thương không thấp, làm cho người ta rất khó chống cự.

“Được rồi, tôi với cậu cùng nhau, chúng ta đi thôi.”

Tiểu Ngân bày gương mặt lạnh lùng và dáng người cao to dùng để mở đường, mặc dù dùng rất tốt nhưng chỉ là bên sườn trái anh thôi, còn Bạch Hành cùng hắn sóng đôi đi ở bên phải, mà Lankers lại được Bạch Hành dùng tay phải nắm đi.

Ba người đi lên trước, Bạch Hành trên mặt thản nhiên, vươn tay vỗ vỗ bả vai Lankers khuôn mặt nhỏ kéo căng quá chặt.

“Đừng khẩn trương, tập trung tinh thần, cái gì cũng đừng nghĩ phát huy phóng ra thực lực của mình là được.”

“Ừm, tôi biết.”

Thử nghiệm như thế này đối với Bạch Hành và Tiểu Ngân quả thực có thể nói là một bữa ăn sáng, nhắm mắt cũng có thể làm được chuyện này.

Trên tay Bạch Hành xuất hiện một cái Đao Gió, thời điểm đang muốn phóng ra, bên trái cơ thể bỗng nhiên chợt lóe – một quả cầu lửa gào thét từ chỗ cơ thể anh đứng ban đầu bay qua, bay đến trên đầu một cái bộ xương khô đứng thứ ba xa xa.

Bạch Hành ánh mắt âm u, vừa rồi nếu không phải anh né nhanh, cầu lửa này sợ là đã muốn dừng ở trên người anh.

Tiểu Ngân bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Bạch Hành, một cánh tay mang tính chất bảo hộ cầm giữ bả vai y, ánh mắt lạnh lẽo đến xương đâm hướng người phát ra cầu lửa.

Đối phương là một người cao gầy, dáng người cao gầy dung mạo cũng tính là anh tuấn tiêu sái, trên mặt mang theo vẻ mặt kiêu ngạo cùng dửng dưng. Anh ta không ngờ thoạt nhìn ưu nhã và nho nhã lễ độ, biểu hiện ra anh ta cũng không phải người lỗ mãng, hơn nữa nhận qua giáo dục tốt đẹp.

Nói cách khác chuyện vừa rồi cũng không phải ngoài ý muốn.

Bạch Hành cơ hồ được Tiểu Ngân giam cầm ở bên người hắn, cơ thể bọn họ dán rất gần, gần đến mức Bạch Hành có thể cảm giác được nhiệt độ lửa nóng của Tiểu Ngân và cơ thể buộc chặt của hắn – điều này chứng tỏ Tiểu Ngân đã chuẩn bị rất tốt, chàng trai đối diện tùy thời đều có thể chết.

“Sao lại thế này?”

Nhóm thí sinh bởi vì chuyện này trở nên im lặng xuống, Lankers đầu đầy u mê đi tới. Cậu vừa rồi vẫn luôn chuyên tâm chuẩn bị ma pháp – lực khống chế ma pháp của cậu cũng không phải quá giỏi.

Theo sự đến gần của cậu, nhìn thấy chàng trai kia, ánh mắt trừng càng lớn hơn, đến cuối cùng một đôi mắt to trong veo như nước thiếu chút nữa trừng thành mắt cá vàng.

“Bạch, anh ta đã làm gì à?”

Tất cả mọi người có thể cảm giác được, từ sau khi Lankers xuất hiện, vẻ mặt chàng trai trở nên hòa nhã rất nhiều.

“Thiếu chút nữa giết tôi.”

Bạch Hành nói điềm nhiên như không, tay thon dài lại phủ trên lưng Tiểu Ngân, để hắn buông lỏng.

Tiểu Ngân lại giương mắt nhìn chàng trai trong chốc lát, mới ở dưới sự vỗ về của Bạch hành chậm rãi thả lỏng cơ thể.

“Bọn họ là ai?”

Đối phương cũng không có trả lời lời của Lankers, ngược lại hỏi một vấn đề nhìn như không liên quan gì.

“Anh anh không được thương tổn bọn họ, bọn họ là bạn của em.”

Lankers sắc mặt biến đổi, nhất thời khẩn trương lên. Thân hình nhỏ nhắn chặn trước mặt Bạch Hành và Tiểu Ngân, che ở trước người bọn họ, ý vị bảo hộ thẳng thắn biểu lộ không thể nghi ngờ.

Bạch Hành hồ nghi nhìn chằm chằm khuôn mặt chàng trai, một hồi lâu sau, mới vươn tay một phen đem Lankers kéo vào trong ngực của mình, ôm chặt chẽ, cánh tay cũng thuận thế đáp trên vòng eo tinh tế mềm dẻo.

Lankers rất ít cùng người khác tiếp xúc thân mật như vậy kinh ngạc mở lớn miệng nhỏ, đỏ mặt ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hành.

Bạch Hành cẩn thận quan sát thần sắc của đối phương, một lát sâu mới cúi đầu do dự – sẽ không phải như anh nghĩ đi?

Đời trước Bạch Hành không phải không có nghe nói qua yêu đương giữa đồng tính, anh cũng không phản đối, dù sao thích ai, đồng thích hay dị tính cũng là tự do cá nhân, chỉ cần đương sự tự mình tình nguyện, vui vẻ, mà không tổn thương đến người khác, những người khác không có quyền xen vào.

Nhưng mà, ở trong thế giới này, tình yêu giữa đồng tính e rằng chỉ biết mang đến bất hạnh đi.

Anh cúi đầu nhìn xem Lankers, đối phương đang mở cái miệng nhỏ nhắn, đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh. Tiểu Ngân bên người không cần cho tiền cũng liều mạng phóng thích khí lạnh – càng ngày càng không giống ma pháp sư hệ hỏa.

Quái, anh ôm Lankers, người này phóng khí lạnh cái gì?

Bạch Hành nghi hoặc nhìn thoáng qua Tiểu Ngân, lập tức giật mình hiểu ra – dã thú bình thường ý thức lãnh địa vô cùng nặng nề, bản thân ở trong lòng Tiểu Ngân khẳng định là vật sở hữu của hắn, nhiễm phải mùi vị của người khác, vì thế mới có thể mất hứng như thế đi.

Nghĩ tới đây, anh thật sự nghĩ thấy có chút dở khóc dở cười, trách không được mỗi lần cùng Lankers có chút hành động gì hơi thân mật một chút người này đều không quá vui vẻ.

Nhìn thấy mấy giám khảo có xu thế đi tới đây, Bạch Hành đem Lankers kéo đến trong một góc, ra hiệu Tiểu Ngân ngăn lại những người khác.

“Lankers, cậu ta ——” Bạch Hành do dự một chút, “Có phải là thích cậu?”

“Làm sao có thể?! Anh ấy thích nhất là khi dễ tôi! Tuyệt đối không phải thích tôi.”

Lankers kích động nắm tay rất nhanh nói.

Bạch Hành thấy bộ dáng khẳng định như vậy của cậu, lại đối với với phán đoán của mình sinh ra hoài nghi. Đối với chuyện tình cảm, bản thân anh hiểu cũng rất ít, tình cảm giữa đồng tính, hiểu liền càng ít.

“Mấy người các bạn, phát sinh chuyện gì sao?”

Âm thanh xa lạ gọi về thần trí của Bạch Hành, anh xoay người, vừa lúc thấy một người giám khảo bộ dáng trẻ tuổi đối với nhóm thí sinh hỏi.

“A, nếu nói ác ý công kích người khác sẽ bị hủy bỏ tư cách cuộc thi.”

Lankers cả kinh kêu lên.

Bạch Hành có chút đăm chiêu nhìn cậu và cái chàng trai kia. Vài bước đi lên trước, “Vừa rồi lúc cậu ta thi không cẩn thận dùng ma pháp đánh trúng tôi. Chẳng qua hiện tại không sao rồi.”

Không thể không nói Bạch Hành nụ cười ôn nhu ấm áp vẫn là rất có sức thuyết phục, hơn nữa anh chính là người bị hại, giám khảo gật gật đầu, lặp lại một chút loại quy tắc sân thi tựa như không thể ác ý đả thương người khác liền lại đi xuống ghi chép.

“Tại sao buông tha hắn?”

“Lankers cũng không giống như chán ghét cậu ta. Mặc dù bởi vì cậu ta đối với chúng ta ra tay mà cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không có cảm xúc chán ghét.”

“Không có lần sau. Dù cho là ai!”

“Ừ.”

Cuộc thi tiếp tục.

Trên tay Bạch hành là một cái Đao Gió phóng ra, dễ dàng đánh ở trên một đầu tượng đá, còn rất thần kì chuẩn xác đánh vào vị trí mắt, chẳng qua tựa hồ không có lực đạo gì.

Vì thế Tiểu Ngân liền càng đơn giản, tùy tay một quả cầu lửa liền đánh trúng một đầu pho tượng hình rắn xếp gần trước, cầu lửa của hắn càng lướt nhẹ hơn, vừa mới đánh trúng liền biến mất.

Đối với Tiểu Ngân ở trong chiến đấu lớn dần lên, tiết kiệm mỗi một phân năng lượng có thể tiết kiệm được đã trở thành bản năng, tất nhiên lần này chỗ ma pháp dùng có thể qua cửa là được rồi.

Tiểu Ngân tự nhiên đi đến bên người Bạch Hành, cánh tay rắn chắc đáp trên bả vai y, nửa ôm y nhìn về phía Lankers.

Lúc này trên tay Lankers phát ra một chút ánh sáng màu trắng bạc, tựa hồ không chỉ có trên tay, toàn thân cậu đều tản ra loại ánh sáng này, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn đầy thần sắc trang nghiêm, làm cậu vốn đã diện mạo đẹp vui nhìn qua có chút cảm giác thần thánh.

Lúc sau, một cái Quang Tiễn (Mũi tên ánh sáng) vô thanh vô tức bắn ra, Lankers cái miệng nhỏ nhắn màu hồng có chút khẽ mở ra, cậu giương mắt khẩn trương, thẳng đến Quang Tiễn nghiêng nghiêng lệch lệch nghiêng hướng dừng ở trên đầu một tượng đá hình gấu, mới thở một hơi to, vỗ vỗ bộ ngực gầy yếu, yên tâm.

“Không nghĩ đến cậu sẽ chọn cạnh mép không dễ đánh trúng, tôi nghĩ cậu sẽ trực tiếp đánh trúng hình người kia.” Bạch Hành có chút kinh ngạc.

Lankers đỏ mặt cúi đầu.

Ngón tay dài nhỏ trắng xanh chọt a chọt phía trước.

“Kỳ thật tôi là muốn đánh cái đối diện kia.”

Không nghĩ tới không khống chế được Quang Tiễn, càng không nghĩ tới Quang Tiễn sẽ chó ngáp nhầm ruồi bắn trúng đầu tượng đá bên cạnh.

Bạch Hành ngốc lăng, theo bản năng liếc Tiểu Ngân một cái, sau đó phụt cười một tiếng.

Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lankers, “Ừ, vận khí cũng là một phần thực lực của con người đó. Dù sao nói thế nào cậu đã qua cửa, không cần lo lắng nữa.”

“Nhưng mà như vậy đối với người khác không phải không công bằng sao?”

“Sẽ không đâu, nói một cách khác, ở trong chiến đấu, vận khí của cậu đủ tốt bắn trúng đối phương nguyên là thủ lĩnh, vậy đã lợi hại rồi!”

Bạch Hành vỗ vỗ đầu nhỏ của Lankers, an nủi nói. Nhìn cậu vẫn là bộ dạng không đồng ý, dứt khoát lôi kéo cậu vào trong sân dạo quanh nơi nơi, nhìn xem thực lực của người khác.

Một trăm thước ở trong mắt của Bạch Hành và Tiểu Ngân thật sự là một khoảng cách rất dễ dàng rất ngắn, nhưng đối với rất nhiều người mà nói lại không phải như thế.

Trong các thí sinh ở đây có thể đánh trúng đầu tượng đá chỉ khoảng mười mười hai, càng nhiều hơn chính là dừng nửa đường hoặc là đánh trúng thân tượng đá mà không phải đầu.

Có thể giống như chàng trai tóc đỏ lửa ở trên đá đen để lại điểm trắng thì càng ít, đến hiện tại cũng chỉ có một mình anh ta.

Bạch Hành và Tiểu Ngân đi đến trước mặt Tean Lehman, hiện tại chàng trai này đang cùng vài người cả nam lẫn nữ khác mặt áo chàng ma pháp mặt vô biểu tình cẩn thận quan sát tình hình trên sân, thỉnh thoảng mở ra tấm da dê ở trên ghi chép gì đó.

Thấy Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đứng ở trước mặt anh, Tean Lehman buông bút trong tay, “Có chuyện gì à?”

“Chúng tôi muốn hỏi, qua được trận khảo khí này, có phải chúng tôi có thể không cần tham gia trận đấu sau không?”

Tean Lehman có chút kinh ngạc, vài thí sinh bình thường mà nói sẽ đem ba trận cuộc thi đều hoàn thành, bày ra thực lực của bản thân.

“Đương nhiên có thể, nhưng mà các bạn không cân nhắc một chút sao? Phải biết rằng học viện là thực thi chế độ Đạo sư (thầy hướng dẫn), sẽ có học viên cùng Đạo sư đôi bên tiến hành lựa chọn, bình thường nếu nói muốn được lão sư thực lực mạnh chọn thì phải phô bày một mặt xuất sắc của bản thân, hiện tại các bạn còn kiên trì chấm dứt cuộc thi chứ?”

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nhìn thoáng qua lẫn nhau, vẫn cứ kiên trì gật đầu.

Tean Lehman thở dài.

“Được rồi, các bạn quả thật có thể kết thúc cuộc thi.”

Lankers đôi mắt trong mong nhìn chằm chằm Bạch Hành, lại thành thành thật thật không nói gì, thẳng đến lúc đi xa sau đó cậu mới kéo tay áo anh.

“Bạch, anh và Tiểu Ngân rõ ràng lợi hại như vậy, tại sao không tiếp tục tham gia cuộc thi?”

“Không quan trọng,” Bạch Hành xoa xoa đầu nhỏ của cậu, “Chúng tôi tiến vào kỳ thật là muốn học một chút thứ hữu dụng, hơn nữa cậu phải tin tưởng, người có thể vào đó làm Đạo sư, trình độ cũng sẽ không kém!”

“Nhưng vẫn là Đạo sư càng lợi hại thì càng tốt không phải sao?”

“Ừ, đối với những người khác có thể là như thế, nhưng đối với tôi và Tiểu Ngân không phải thế. Thực lực của chúng tôi——” Bạch Hành do dự nhìn về phía Tiểu Ngân, thấy anh gật gật đầu mới tiếp tục nói: “Đã vượt qua tuyệt đại bộ phận Đạo sư ở học viện này.”

Một khi đã là bạn bè, có một số việc sẽ không nhất định che giấu.

Lankers lại mở lớn miệng nhỏ, mặc dù cậu sớm biết rằng Bạch Hành và Tiểu Ngân rất lợi hại, nhưng bọn họ đã lợi hại đến loại trình độ này sao?! Hai người cao thủ Thánh cấp trẻ tuổi như vậy, trời ạ, điều này quả thực là đang khảo nghiệm trái tim người khác!!!

Mắt ngôi sao họ Lan lại tái xuất giang hồ.

“Các anh thật lợi hại!! Nhưng mà một khi đã có thực lực như vậy, vì sao còn muốn đến đây học tập vậy?”

“Chủ yếu là vì tôi, không hề thiếu trụ cột gì đó để cần tôi lý giải hệ thống lại một chút. Chúng tôi hẳn là không ở chỗ này quá lâu.” —— Hơn nữa, Đại Chiến đã sắp bắt đầu – người ở trong trường học này sẽ có mấy người có thể an ổn học tập đến tốt nghiệp đây?

“Các anh rất nhanh phải rời khỏi sao?”

Lankers thật rất không muốn.

“Không biết, có thể vậy. Chẳng qua nếu nói đến lúc đó cậu đủ lợi hại có thể cùng chúng tôi cùng nhau đi, nếu nói gia đình cậu không phản đối.”

Thời điểm Đại Chiến đem một người bạn duy nhất này mang theo bên người cũng tương đối yên tâm và cũng tương đối bảo hộ được.

“Được, được, trong nhà của tôi không sao cả.” Lankers vui vẻ gật gật đầu.

“Lankers,” Nhìn thấy Lankers vui mừng phấn chấn, Bạch Hành vẫn là không thể không nói ra lời nói thật, “Đại Chiến đã sắp bắt đầu.”

“Đại Chiến?!”

“Ừ, chúng tôi lúc trước đã gặp qua một xương khô lãnh chủ. Xem ra thời gian Đại Chiến lần này có thể phải sớm trước. Chuyện này quốc vương Forde hẳn là đã biết, chẳng qua gia tộc Orly các cậu không phải là gia tộc lớn số một số hai trên đại lục sao? Tôi nghĩ sớm được biết cũng có thể làm chuẩn bị sớm một chút.”

Cụ thể phải chuẩn bị cái gì, Bạch Hành cũng không biết, chẳng qua biết sớm lúc nào cũng tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui