Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Tồn tại vô cùng mâu thuẫn lại vô cùng hoa lệ.

Có màu sắc nhiệt huyết như lửa cùng tiếng hót trong trẻo thanh lãnh như núi cao băng tuyết là bộ tộc Phượng hoàng!

Cánh sải dài đến bốn năm thước, lông đuôi nhiều màu phía sau ở trong luồng khí tùy ý xòe ra, chúng nó lấy một loại tư thái cao quý ngang nhiên đến mảnh chiến trường dường như là địa ngục này.

Không có vòng quanh, không có tạm dừng, mấy trăm Phượng hoàng nhìn như thản nhiên vào lúc tiếp cận chiến trường đột nhiên tốc độ nhanh hơn, nhằm phía thú Răng Nanh đồng dạng thân ở trên không trung.

Từng đạo ngọn lửa từ trong miệng cùng xung quanh thân thể chúng nó xuất hiện, mục tiêu chính là thú Răng Nanh này.

Không có bất luận thương hại hay đồng cảm gì, ỷ vào số lượng so với đối phương nhiều hơn nhiều, các Phượng hoàng lấy một loại chiến thuật quần ẩu cùng bề ngoài hoa lệ cao quý của chúng nó rất không tương xứng, vây quanh mà lên, một lần hành động tiêu diệt hơn một trăm thú Răng Nanh ở trong không trung cùng đám ma thú bay dây dưa hồi lâu.

Ở trong chiến đấu, tư thái cao ngạo của chúng nó không có biến hóa gì…

Miller trợn mắt há hốc mồm nhìn xem chiến đấu kịch liệt ở trong không trung, mới phát hiện hóa ra loại chiến thuật quần ẩu này bình thường người ta nhìn qua có chút ti bỉ cũng có thể hoa lệ cùng theo lẽ thường đương nhiên như thế. Tinh Linh bọn họ quả nhiên vẫn là rất đơn thuần – kỳ thật chỉ cần đem phong thái nâng cao, thái độ đặt ở trên vị trí theo lẽ thường đương nhiên – quần ẩu cũng có thể rất tốt đẹp.

Mặc dù Phượng hoàng xác thật hoa lệ cũng rất mỹ lệ, nhưng mà lực chú ý trên chiến trường vẫn là phải đặt ở trên người kẻ địch.

Người đẹp hồ ly một bên cùng một con Vu Yêu tiến hành ma pháp ầm vang, một bên lặng lẽ, lặng lẽ bất động thanh sắc hướng Miller chiến đấu từ từ đi…Mỗi lần chỉ xê dịch một hai bước, chậm rãi chậm rãi từng bước cùng khoảng cách giữa Miller càng ngày càng gần…

Miller cũng không biết có hay không phát hiện hành động của người đẹp hồ ly, dù sao hắn vẫn không tính chuyển địa phương – chẳng qua thị lực của Tinh Linh kỳ thật là có tiếng rất tốt – dù sao cũng là sinh hoạt ở trong rừng rậm mà, hơn nữa Tinh Linh vẫn là một cung tiễn thủ rất là giỏi.

Miller đưa lưng về phía người đẹp hồ ly cùng xương khô kiếm thủ vẫn luôn đánh a đánh, nhưng thật ra xương khô kiếm thủ IQ có hạn đối với tiếp cận của người đẹp hồ ly này có chút bất an, lực chú ý phân vài phần cho người đẹp hồ ly đến nỗi vài lần thiếu chút nữa đã bị Miller cho một kiếm chọc giữa khởi nguyên.

Cuối cùng, vào lúc người đẹp hồ ly đột ngột rút ra một cái roi bạc màu đen, xương khô Thánh cấp ngược lại có một loại cảm giác được thả lỏng. Cho dù mới chỉ thả lỏng một chút đã bị một roi quất bay…

“Ngươi làm gì? Ta vốn đã sắp giết chết nó!” Cái khác không quan hệ, đem một xương khô sắp bị giết chết đánh bay vậy không phải buông tha cho nó sao?!

Người đẹp hồ ly thô bạo không quan tâm múa may roi một chút, cái đuôi lông xù thật dài phía sau xõa tung vui vẻ vẫy qua lại, trên mặt lộ ra một nụ cười quyến rũ nóng bỏng.

“Yên tâm đi, cục cưng. Ta đã đem khởi nguyên của nó đánh tan. Ha ha, ngươi vừa rồi khẳng định là đem lực chú ý đều đặt ở trên người ta, cho nên mới không thấy được điều này, đúng hay không.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ trắng nõn bóng loáng cứ như vậy tiến đến trước mặt Tinh Linh.

Miller mặt đùng một cái liền đỏ. Vội vàng lui ra sau hai bước —— “Ai, ai chú ý ngươi…”

Nhưng làm sao cũng vô pháp giải thích vì sao Tinh Linh thị lực cực tốt tâm tư tinh tế thế nhưng không thấy được khởi nguyên của xương khô kia đã bị đánh tan.

Người đẹp hồ ly cũng không để ý hắn biệt nữu – cục cưng nhà nàng chính là thích thẹn thùng, thật sự là rất đáng yêu!!!

“Cục cưng, chúng ta một tổ nhé?”

Người đẹp hồ ly lần nữa chống lại con Vu Yêu ban nãy, ở trong tiếng vang ma pháp nổ ầm ầm hỏi.

Miller do dự một chút.


“Được!”

Mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn là đáp ứng.

Người đẹp hồ ly lập tức vui vẻ ra mặt, tiếng cười thanh thúy từ trong cái miệng nhỏ đỏ bừng gợi cảm nhảy ra.

“Ừ, chúng ta hai người hợp tác nhất định sẽ đại sát tứ phương sở hướng vô địch.”

Miller mồ hôi một chút, hoài nghi quyết định của mình rốt cục đúng hay không?

Không để ý người đẹp hồ ly ‘Điên ngôn điên ngữ’ ánh mắt Miller nhắm ngay đối thủ của người đẹp hồ ly – Vu Yêu.

“Cục cưng, ngươi làm gì đó?”

Tại trước một khắc Miller xông qua, người đẹp hồ ly kỳ quái nhìn xem hắn bày ra tư thế tấn công.

“Đương nhiên đi đánh Vu Yêu.”

Nói xong, liền xông ra ngoài, kết quả không đề phòng bị một cái roi mềm mại quấn trên eo của hắn.

Miller đã bắt đầu khởi động thiếu chút nữa té ngã, may mắn Tinh Linh trời sinh linh mẫn phát huy tác dụng.

“Làm gì vậy?” Miller giận đùng đùng hỏi, hắn phát hiện mình một khi đối diện cô gái này sẽ không có nửa điểm tao nhã đơn bạc cùng cao quý của Tinh Linh!

“Đó là kẻ địch của ta!” Người đẹp hồ ly thập phần vạn phần theo lẽ thường đương nhiên nói, thuận tiện còn không có quên ngăn cản một phát ma pháp khác của Vu Yêu, trả lại một cái qua.

Miller nheo mắt lại.

“Vừa rồi ngươi nói ‘hợp tác’ ý tứ là lúc ta có kẻ địch ngươi sẽ hỗ trợ, nhưng lúc ngươi có kẻ địch lại không cần ta nhúng tay?”

Người đẹp hồ ly vô tội chớp chớp đôi mắt long manh, thông minh không mở miệng. Chẳng qua vốn lẽ là như thế đã đem ý đồ của nàng biểu đạt rất rõ ràng.

Miller mím chặt môi, không hề nói chuyện, quay đầu liền rời khỏi.

Người đẹp hồ ly vừa thấy lập tức chiêu cũ lặp lại, roi vươn ra liền quấn lấy cái eo mảnh dẻ của Tinh Linh.

“Cục cưng, đừng nổi giận mà.”

Miller dùng sức hướng phía ngược lại đi…

Kết quả, một cơ thể thơm mềm lập tức dán lên phía sau lưng hắn. Hai cục mềm mềm ở trên lưng hắn ma sát…

“Cục cưng, đừng đi mà!”

Nói xong, còn hướng cái lổ tai mẫn cảm của Tinh Linh phun khí.


Tinh Linh hai tay lôi kéo, kéo roi trên eo ra —— vừa rồi rõ ràng một bộ bộ dáng kéo không ra – cơ thể mạnh mẽ cởi mở, chạy đi thật xa. Đồng dạng trên mặt trắng nõn nổi lên một tầng đỏ ửng mê người.

“A, cục cưng. Không nên nổi giận, không nên nổi giận…” Hắn bỏ chạy, người đẹp hồ ly nóng nảy, xa nữa Vu Yêu sẽ thoát khỏi phạm vi công kích của nàng?!

Roi dài trên tay mạnh mẽ đánh ra, lại cuốn lấy eo nhỏ của Tinh Linh – xúc cảm nơi đó chính là rất bóng loáng rất tốt, xuống chút nữa…Người đẹp hồ ly nghĩ trong lòng rung động, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.

“Oa!” Cơ thể đột nhiên hướng bên cạnh nhảy dựng, hắn vừa rồi vừa thất thần, thiếu chút nữa bị ma pháp vong linh đánh trúng!

Nguy hiểm a nguy hiểm.

Chẳng qua xem như là phúc họa gắn liền, vừa rồi tiếng kêu kia ngược lại làm Miller xoay cơ thể lại.

“Làm sao vậy?”

“Thiếu chút nữa bị đánh trúng.”

Người đẹp hồ ly mắt long lanh nhìn xem Miller, đáng thương hề hề.

Miller vội vàng trở về, “Không có việc gì chứ?”

“Hoàn hảo.”

Một cái ma pháp lớn đánh qua, người đẹp hồ ly nhân cơ hội lủi tiến trong lòng Miller. Mà Miller đang ở trên người người đẹp hồ ly đông sờ sờ tây chạm chạm, xem đến ngọn nguồn có bị thương hay không, lấy tính cách thô lỗ không chịu thua của thú nhân này cho dù bị thương cũng chỉ biết chịu đựng – thật sự là thú nhân ngu ngốc!

Hai người bọn họ ở nơi đây một trận ngọt ngào, Bạch Hành ở không trung thấy thật sự không nói gì…

Hóa ra yêu đương chiến địa là chuyện như thế à?

Lợi hại!

Thật sự rất lợi hại!

Bạch Hành thán phục…

“Cái gì?! Ý tứ của ngươi vẫn là không chịu để ta giúp ngươi?!” Còn chưa đợi Bạch Hành bội phục xong, Miller lại ầm ĩ lên, “Vậy tùy tiện ngươi đi!”

Nói xong, lại quay đầu đi rồi! Tìm đến một Vong Linh Thánh cấp, dường như có cừu oán…

Sau đó, người đẹp hồ ly lại bắt đầu từng chút từng chút mang theo con Vu Yêu tiếp theo hướng hắn bên kia cọ.

Trong vô hạn tuần hoàn…


Bạch Hành rốt cục hiểu được vì sao chuyện của hai người bọn họ năm trăm năm cũng chưa thu phục.

Bên kia, sau khi nhóm Phượng hoàng hỗ trợ chiến thắng Vong Linh bay Thánh cấp thật không có lựa chọn giúp Long tộc cùng Cốt Long chiến đấu – sinh vật trí tuệ hơi chút có điểm thưởng thức đều biết Long tộc ở trên thái độ đối xử Cốt Long là thật sự không còn gì để nói – chúng nó khao khát trên thế giới này không còn loại Cốt Long này tồn tại, nhưng cũng rất chán ghét người khác giết chết Cốt Long!

Thật sự là tâm tính kỳ quái!

Chẳng qua bởi vì Long tộc thực lực cường đại mọi người cũng đành phải tùy chúng nó thôi, điểm này nhưng thật ra cùng thú nhân có chút tương tự.

Nói đến nói đi vẫn là Nhân tộc là thuyết phục dễ nhất!



Binh sĩ ngoài Thánh cấp đều là chế độ luân phiên, trên đại thể toàn bộ quân đội lực chiến đấu gần như chia làm hai bộ, bộ thứ nhất lúc ra trận thì bộ thứ hai nghỉ ngơi huấn luyện, bộ thứ hai lúc ra trận thì bộ thứ nhất liền nghỉ ngơi huấn luyện.

Andreu thuộc loại bộ thứ nhất, cho nên hiện tại là thời gian anh nghỉ ngơi.

Thu thập tốt bề ngoài chính anh nhìn qua cũng có thể nói là khó coi, khôi phục tư thái ngày thường ôn văn nhĩ nhã. Andreu y phục gọn gàng đi hướng phòng Maude, chuẩn bị tiếp tục tăng cường tình cảm của hai người.

Không nghĩ tới mới vừa đi đến trên nửa đường liền đụng phải một kinh hỉ lơn lớn.

“Maude, anh tại sao ở chỗ này?”

“Đi tìm anh.” Maude lời ít ý nhiều nói, nói xong đôi mắt xinh đẹp liền thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Andreu.

Andreu thập phần phối hợp: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi hỏi qua Bạch.”

Andreu lập tức trở nên rất khẩn trương – chuyện này nhưng quan hệ đến tương lai của anh cùng Maude đó!!!

“Anh ta nói như thế nào?”

“Hai loại khả năng.” Maude thong thả ung dung trả lời: “Một loại, tôi thích anh, cho nên mới có thể thích ăn hiếp anh. Bạch nói loại tâm tính này tương tự như cậu bé ăn hiếp cô bé mình thích bằng bày tỏ đặc biệt của mình với cô bé, rất không chín chắn, cũng dễ khiến cho cô bé phản cảm. Nhưng đối với anh có thể tận lực ăn hiếp, bởi vì anh đã trưởng thành, sẽ không hiểu lầm. Ừm, anh chính là như thế đấy!”

Nói xong, Maude còn gật đầu, cường điệu ngữ khí.

Bên kia, Andreu đã hướng về cắn người.

“Còn có một loại có thể là tôi không thích anh, nhưng bởi vì anh nói thích tôi khiến cho tôi đối với anh nổi lên một loại tâm tính đòi lấy chiếm lấy và theo lẽ thường đương nhiên. Như thế không được…”

“Không có việc gì, tôi thích anh chiếm lấy tôi, cũng thích anh muốn đòi hỏi tôi.” Andreu lập tức chân chó nói, nghĩ thầm nếu đòi hỏi chính là…Nếu thế thì rất tốt!!!

“Cho nên, chuyện này còn phải tiến từng bước phân biệt mới được.” Maude lập tức nói ra kết luận anh cùng Bạch Hành thảo luận qua.

Bạch tên kia tuyệt đối là lấy lời vô nghĩa lừa dối em! – rất muốn nói như thế, nhưng Andreu không dám, anh rất rõ hiện tại thậm chí trong một khoảng thời gian rất dài, Bạch ở trong lòng Maude địa vị đại khái đều so với mình trọng yếu hơn. Maude đối với người tôn trọng luôn luôn là hoàn toàn thiên thính thiên tín (nghe lời) bất công đến cùng, nói trắng ra nói bậy không khác với tự chịu diệt vong…Rất không cam tâm mà!

“Xin chào.” Một âm thanh thanh thúy hòa nhã ở bên cạnh bọn họ vang lên.

Hai người quay đầu lại, vừa lúc thấy một Tinh Linh xinh đẹp đang ngượng ngùng nhìn xem Andreu.

Andreu lễ phép đối với Tinh Linh hé ra một nụ cười ôn hòa.

“Xin chào.”


Tinh Linh vốn là có chút ngượng ngùng bất an trên mặt nổi lên một mạt đỏ ửng xinh đẹp, hắn có chút bất an ngẩng đầu, một đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập nhu tình cùng cảm kích nhìn vào mắt Andreu.

“Vừa rồi trên chiến trường ngươi đã cứu ta, ta là đến cảm tạ ngươi.”

Andreu trên mặt mang theo mỉm cười, đầu óc bắt đầu nhanh chuyển động, anh không nhớ rõ Tinh Linh này, nhưng Tinh Linh sẽ không nói dối, với nhãn lực của Tinh Linh nhận sai người có thể tính cũng rất nhỏ. Chẳng qua anh ở trên chiến trường cứu người nhiều lắm, thật sự nghĩ không ra.

“Không cần cảm ơn, chúng ta là đồng bạn, giúp đỡ lẫn nhau không phải là nên làm sao?” Mặc dù nhớ không nổi rốt cuộc có hay không cứu vị con cưng của tạo hóa này, nhưng Andreu vẫn là cứ thử thừa nhận, dù sao nhìn qua là chuyện tốt không phải sao?

Tinh Linh đỏ mặt, một đôi mắt to long lanh.

“Ừ, mặc dù như vậy, nhưng vẫn là rất cảm kích ngươi. Đây là một chút tâm ý của ta, hy vọng ngươi không ghét bỏ.”

Nói xong, Tinh Linh mảnh khảnh một phen đem một cái chai nhỏ nhét vào trong tay Andreu, mặt đỏ tai hồng chạy trốn.

Andreu nhìn đổ mồ hôi – không cần như vậy đi, tôi lại không chọc ghẹo cậu!

Cúi đầu nhìn xem lễ vật trong tay, Andreu có chút nhíu mày, anh không muốn nhận lễ vật của Tinh Linh. Chỉ là với thân phận của anh có thể kết giao với Tinh Linh là một chuyện rất có lợi.

“Maude?” Ngẩng đầu lên liền thấy Maude mặt không chút thay đổi xoay người thân ảnh rời đi.

Andreu theo bản năng một phen bắt lấy cánh tay của Maude, kết quả thiếu chút nữa bị ma pháp của Maude đem cánh tay cắt xuống.

“Tôi phải đi.” Maude ánh mắt thâm thúy vô cùng nhìn thoáng qua Andreu, khẽ nói, sau đó cũng không quay đầu rời khỏi.

Andreu ngây ngẩn cả người, không biết vì sao, Maude đối với anh thất vọng.

Nhưng mà vì cái gì chứ?

Vừa rồi vẫn rất tốt mà?

Chẳng lẽ là bởi vì Tinh Linh kia rõ ràng đối với anh có hảo cảm? Nhưng mà Maude không phải người sẽ ăn dấm chua đâu, hơn nữa loại tình cảnh này chính y khẳng định có thể lý giải cách làm của mình, làm sao có thể bởi vì chuyện này mà thất vọng?

Rốt cuộc vì cái gì chứ?

Maude đi trên đường, anh quả thật thất vọng.

Cho dù chính anh cũng nói không ra vì sao, nhìn thấy Andreu nói cười yến yến trong tay là lễ vật của Tinh Linh, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác nặng nề khó chịu. Không phải ăn dấm chua, cũng không phải tức giận, càng nhiều hơn chính là một loại cảm giác thất vọng phức tạp.

Vì cái gì lại thất vọng chứ?

Với thân phận của bọn họ Andreu lại làm ra lựa chọn như thế không phải rất đúng sao? Nếu hắn không tiếp nhận lễ vật của Tinh Linh chính mình nói không chừng ngược lại sẽ khinh bỉ hắn lại không bắt lấy cơ hội.

Rõ ràng biết mấy chuyện này, vì sao còn có thể thất vọng đây?

Maude không rõ, cước bộ theo bản năng đi hướng Bạch Hành cùng Tiểu Ngân, nhưng mà lập tức ngừng lại – Bạch cùng Tiểu Ngân bây giờ còn ở trên chiến trường.

Cảm giác lạ lẫm làm Maude cảm giác rất không thoải mái.

Nếu tình yêu lại mang đến cảm giác không thoải mái như thế, sao vẫn còn muốn tình yêu chứ?

Kỳ thật thân tình cùng tình bạn rất tốt rất thư thái…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận