Nhưng có lẽ đây chính là cơ hội cuối cùng của Vô Danh.
Đây là đội quân viễn chinh do quốc gia ma pháp mạnh nhất của loài người là Già Nam phái đi.
Những quốc gia còn lại trong một thời gian ngắn không thể nào tổ chức được lực lượng hùng hậu tương tự.
Nếu Dũng Sĩ bại trận ở đây, Vô Danh e rằng sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Với nhân loại cũng vậy, nếu trận chiến này không thể hạ gục Ma Vương sau này sẽ khó có thể vùng lên.
Có lẽ đó chính là lý do vì sao Dũng Sĩ loài người kia dù thương tích vượt quá giới hạn vẫn cố gắng giữ lấy thân thể tàn tạ tiếp tục chiến đấu.
Trận chiến đã bước vào giai đoạn căng thẳng cuối cùng, Dũng Sĩ xông lên tựa như một cuộc tấn công tự sát, thành công đâm Thánh Kiếm vào ngực Lai Tư — nhưng chỉ xuyên qua lớp da bên ngoài.
Lai Tư chỉ cần dùng hai ngón tay giữ lấy thân kiếm là đủ để ngăn lại.
“Làm khá lắm — dù rất muốn nói thế, nhưng ngươi nghĩ với sức lực hiện tại, ngươi có thể tiến thêm một bước nữa sao?” Lai Tư cười lạnh nói.
Những đòn tấn công trước đó của Dũng Sĩ không phải không gây thương tích cho Lai Tư, thân thể hắn đầy máu me be bét, nội hạch cũng chịu tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng vì sự kiêu ngạo bẩm sinh, hắn vẫn giữ vẻ mặt tự tại như thể chỉ đang đùa giỡn với thiếu nữ.
Thiếu nữ không còn nghe thấy lời Ma Vương nói, ý thức của nàng gần như đã mất, đôi mắt đỏ sẫm dần mờ nhạt vô hồn nhìn vào điểm giao nhau giữa mũi kiếm và ngực Ma Vương.
Dồn lực vào chỗ này.
Trong đầu nàng chỉ còn lại ý nghĩ ấy để giữ cho bản thân không ngã xuống.
Nàng cố chấp dùng sức vào đó, cho đến khi chết cũng không từ bỏ, bất kể đó là một nỗ lực yếu ớt và vô nghĩa đến nhường nào.
Giờ không ra tay e là sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Vô Danh âm thầm thở dài.
Rõ ràng bỏ trốn mới là thượng sách, nhưng không hiểu sao hắn lại muốn thử thêm lần nữa, dù rằng thành công hay thất bại đều phó mặc cho số mệnh.
Vô Danh chỉ thừa hưởng được chút ít ma lực, nhưng qua mấy chục năm trốn chạy hắn đã rèn giũa khả năng điều khiển phần sức mạnh ít ỏi này đến mức thuần thục, biết chính xác nơi nào cần dùng lực để đạt hiệu quả lớn nhất, cũng có thể thu gom toàn bộ ma lực phát tán vào bên trong — đây là lý do vì sao hắn có thể ẩn nấp ở đây mà không bị bên nào phát hiện.
Để tổn thương được Lai Tư, lượng ma lực này còn kém xa, nhưng để thu hút sự chú ý của hắn thì dư sức.
Đến đây nào...!
Vô Danh hét lên trong lòng.
Ta ở ngay đây! Ta chính là người ngươi đã tìm kiếm suốt mấy chục năm...!là phần còn lại ngươi khao khát từ trong sâu thẳm linh hồn.
Ngươi chẳng có lý do gì để khước từ cả!
“!”
Sự hấp dẫn bản năng khiến Lai Tư vô thức quay đầu lại, lực đạo trên tay cũng theo đó mà vơi đi, thậm chí hắn vô thức bước sang bên muốn tiến lại gần phần thân thể mà hắn hằng mong nhớ.
Phập—
Âm thanh sắc bén đâm xuyên qua thịt vang lên, Lai Tư quay đầu, kinh ngạc nhìn Thánh Kiếm xuyên qua lồng ngực mình.
“Ngươi… ngươi…” Lai Tư căm hận nhìn về phía Vô Danh, hắn hiểu mình đã bị lừa một cú, nhưng đã không còn khả năng xoay chuyển.
Hắn loạng choạng vùng vẫy một lúc, cuối cùng trừng mắt rồi đổ gục xuống, ma lực khổng lồ từ trong cơ thể trào ra ngoài.
Dũng Sĩ khẽ nở một nụ cười, nàng không hiểu điều gì đã khiến Ma Vương bị phân tâm vào giây phút cuối, nhưng cũng chẳng còn sức để nghĩ ngợi thêm.
Nàng bước một bước về phía trước, muốn quay về bên đồng đội nhưng thân thể chỉ khẽ lắc lư rồi ngã xuống đất.
Vô Danh ẩn nấp thêm một lúc, chắc chắn rằng cả hai đều hoàn toàn mất đi ý thức rồi mới cẩn trọng tiến lại gần.
Ma lực thoát ra từ thân thể Lai Tư không trở về tự nhiên mà bám chặt lấy thi thể hắn như đang chờ Vô Danh hấp thụ.
Vô Danh thử dẫn dắt luồng sức mạnh ấy vào cơ thể mình nhưng ngay lập tức nhíu mày.
Sự chênh lệch sức mạnh giữa hắn và Lai Tư quá lớn, thậm chí không thể nuốt trọn trong một lần, chỉ có thể từ từ hấp thu — quá trình này có thể mất vài tháng, và hắn không thể ẩn náu cùng thi thể Lai Tư trong thời gian lâu như vậy.
Nhưng hắn nhanh chóng bình tâm lại.
Ma lực và dung mạo của hắn giống Lai Tư như đúc, trước khi hoàn toàn dung hợp sức mạnh của Lai Tư, hắn có thể giả trang thành hắn.
Vì trận chiến này, toàn bộ binh lính trong thành Ma Vương đều đã rời đi, tạo cơ hội cho Vô Danh thực hiện kế hoạch.
Hắn nhắm mắt, để xúc giác ma lực tìm kiếm khắp các góc, rất nhanh đã có phát hiện.
Hắn bước vào một căn phòng có vẻ là thư phòng, truyền ma lực vào một món đồ trang trí trên bàn, liền nghe thấy tiếng cơ quan mở ra.
Chỉ có ma lực của Lai Tư mới mở được mật thất này, hẳn là rất an toàn.