CHƯƠNG 6.1
Phong Tử Do và Lục Ngọc nghe chuyện của Hứa Tử xong, hai người liếc nhau, thở dài lắc đầu, Hứa cô nương cũng quá rộng lượng. Biết rõ Vương chỉ yêu một mình nàng, vì an toàn của nàng nên không thể cho nàng danh phận. Nàng lại đảo ngược tất cả, mới vừa vì Ngọc San công chúa đòi danh phận, hiện tại lại thay Yêu tinh Nữ vương đòi danh phận. Khó trách Vương tức giận.
Hứa Tử ngồi trong đại sảnh, vừa lau lệ vừa nức nở nói: "Nữ vương kia thật sự đáng thương mà, theo hắn tám năm, chẳng lẽ hắn không nên cho nàng danh phận sao?" Nghĩ đến Ma vương đã nổi trận lôi đình với nàng, nàng liền thấy nóng giận.
"Do nàng chủ động hiến thân, Vương chưa bao giờ cho nữ nhân danh phận gì cả, tất cả các nước trong không gian dị vực đều biết. Nếu Vương không quá nóng giận thì căn bản không có khả năng Vương cho Ngọc San công chúa danh phận phi tử. Huống chi tâm của Vương đều hướng về cô nương, cô nương đem hắn giao cho nữ nhân khác, hắn có thể không tức giận sao? Vương chính là yêu ngươi như vậy." Lục Ngọc không chịu nổi nói thay Ma vương.
"Yêu? Hắn chưa từng nói yêu ta." Hứa Tử nhỏ giọng nói thầm, hắn chỉ biết chiếm tiện nghi của nàng. Chỉ biết dùng thủ đoạn bức nàng đáp ứng nhu cầu của hắn. Tuy hắn càng ngày càng dịu dàng đối với nàng, nhưng ba chữ mà nữ nhân muốn nghe nhất thì hắn chưa từng nói với nàng.
Phong Tử Do buồn cười nói: "Nếu Vương không yêu Hứa cô nương, có thể để cô nương sống đến bây giờ sao? Hơn nữa, khi có ngươi thì hắn không sủng hạnh hậu cung ma nữ nữa."
Hứa Tử mở miệng, muốn cãi lại nhưng không biết nên nói thế nào. Lúc này nàng cảm thấy có chút không thoải mái, cũng không để ý lắm, nàng tưởng là do tối hôm qua cãi nhau với Ma vương.
Lúc bấy giờ, Ma vương giống như một trận cuồng phong quét vào Nội phủ cung.
Hứa Tử xem Nội phủ giống như nhà mẹ đẻ của nàng, mỗi lần cùng hắn cãi cọ đều khóc lóc chạy tới Nội phủ, còn hắn thì luôn đuổi theo sau. Chắc chắn Phong Tử Do cùng Lục Ngọc thường cười ở sau lưng hắn.
"Tử nhi, cùng Bổn vương quay về Thiên cung đi." Ma vương tiến lên kéo Hứa Tử, không ngờ phát hiện được sắc mặt của nàng rất nhợt nhạt. Liền quan tâm hỏi: "Ngươi khó chịu ở chổ nào? Tại sao sắc mặt trở nên tái nhợt như thế?"
Hứa Tử sờ sờ mặt mình, có chút mệt mỏi hỏi: "Thật sự rất tái nhợt? Không phải là tại ngươi làm ta tức giận sao?". Nhưng nàng cũng cảm giác trên cổ rất nóng, toàn thân giống như bị người hút máu vậy, cứ như máu đang từ từ chảy ra. Nàng bắt đầu cảm thấy hoa mắt, choáng váng, sau đó suy yếu ngã vào lòng Ma vương.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều sợ hãi. Ma vương càng hoảng sợ, đỡ lấy Hứa Tử vào lòng, gọi to truyền Ma y.
Hứa Tử sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, thậm chí tay chân bắt đầu không có huyết sắc.
"Tử nhi, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa Bổn vương, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Nàng ngày một tái nhợt làm Ma vương hoảng tới mức tay chân run lên, nội tâm vô cùng sợ hãi. Hắn đem Hứa Tử ôm chặt trong ngực, càng liên tục kêu to hơn: "Ma y! Ma y!"
Vừa nhận được thông truyền, mới chạy đến Ma y bản năng sợ hãi, vội vàng đáp: "Có Thần".
"Chết tiệt! Ngươi chết đi nơi nào? Nhanh lại đây xem nàng bị gì rồi". Ma vương nổi giận mắng. Nếu Tử nhi có chuyện gì, hắn chuẩn bị mất đầu đi.
"Vâng", Ma y vội vàng tiến lên bắt mạch cho Hứa Tử, vừa thấy mạch hắn liền hoảng sợ, mạch tượng của Hứa Tử cơ hồ như đã ngừng, mà máu trong cơ thể nàng đang từ từ mất dần lượng lớn, giống như bị trúng hấp huyết chú. Hắn trầm tư nói: "Vương, theo mạch tượng của Hứa cô nương, có thể bị trúng chú".
Ma vương cả kinh, vội hỏi: "Là chú gì?" Ai dám to gan ở chỗ của hắn hạ độc thủ vào nữ nhân của hắn?
"Hấp huyết chú!" Ma y do dự nói ra, liền thấy Ma vương sắc mặt đại biến. Hắn tiếp tục nói : "Người bị trúng chú này, vốn hẳn là chậm rãi chết đi, hẳn là trong khoảng nửa năm mới có thể máu khô mà chết. Hứa cô nương có thể là hôm qua mới bị hạ chú, chính là đối phương ra tay là muốn tánh mạng Hứa cô nương, cho nên làm tăng nhanh tốc độ của câu thần chú".
Ma vương khiếp sợ nhìn Ma y, không tin hỏi: "Ngươi xác định nàng thật sự trúng hấp huyết chú? Lúc nãy nàng vẫn đứng ở Thiên cung, tối hôm qua còn cùng Bổn vương gây một trận, ai có thể hạ chú nàng?"
Ma y đáp: "Thần lấy đầu của thần ra đảm bảo, thần xác định Hứa cô nương là bị trúng hấp huyết chú".
"Ngươi có thể phá giải không?" Hắn hoài nghi hỏi.
Ma y nhanh chóng quỳ xuống, đáp: "Thỉnh vương thứ tội, thần bất lực. Chú này chỉ có người thi triển chú mới có thể phá giải, có điều, thông thường chú này là hạ chú thông qua vật thể, chỉ cần tìm được vật thể đó thì có thể tạm thời làm cho hấp huyết chú dừng lại, nếu thật sự muốn phá giải hoàn toàn thì phải tìm được người hạ chú đến phá giải. Hơn nữa, Hứa cô nương chỉ còn có thể sống được bốn canh giờ". Người hạ chú kia khẳng định hận thấu xương Hứa cô nương mới có thể hạ độc chú như thế, còn muốn Hứa cô nương trong vòng một ngày máu khô mà chết. Hứa cô nương tính tình hiền lành, cũng không tự cao tự đại, tâm địa lại tốt như vậy, là ai có thể oán hận nàng như thế, vội vả muốn tánh mạng của nàng? Không sợ đắc tội Ma vương sao? Ma y cũng sợ hãi, người này cũng thật to gan.
"Chết tiệt!", Ma vương cuồng nộ đánh Ma y văng ra ngoài. Ngay cả một câu thần chú nho nhỏ đều không giải được, giữ hắn có tác dụng gì? "Đem hắn kéo ra ngoài chém!".
"Vương", Phong Tử Do vội vàng khuyên nhủ: "Xin Người bình tĩnh, hiện tại không phải là thời điểm giận cá chém thớt, phải lập tức tìm ra người hạ chú".
Ma y cũng không ngừng cầu xin tha mạng.
Ma vương lúc này mới dừng tay. Hắn đem Hứa tử đang hôn mê bất tỉnh trở về Thiên cung, truyền lệnh cho chín đại thần lập tức vào cung hỗ trợ tìm người hạ chú.
Rất nhanh sau đó liền theo thị vệ tra ra Ngọc Phi của Di An cung từng cầu kiến Hứa Tử.
"Đem tiện nhân kia tới gặp Bổn vương!" Ma vương lộ ra khuôn mặt tuấn tú đã tối đến nỗi không còn tối hơn được nữa. Tiểu tiện nhân chết tiệt, dám hạ chú Tử nhi của hắn , hắn phải bầm thây vạn đoạn nàng ra mới hả giận mà.
Tỷ Hiền cảm thấy Ngọc San không có khả năng là người hạ chú, dựa vào hắn biết thì Ngọc San đối với Hứa cô nương giống như người thân, làm sao có thể ra tay hạ chú Hứa cô nương chứ? Nhưng hắn mới mở miệng giải thích cho Ngọc San liền trở thành nơi cho Ma vương cuồng nộ trút giận, thậm chí chỉ trích hắn là đồng lõa. Hắn sợ tới mức vội vàng quỳ xuống cầu vương nguôi giận, nhờ có trưởng lão nói đỡ, Ma vương mới không có trị tội hắn.
Ngọc san nhanh chóng bị thị vệ đưa đến Thiên cung.
Hoàng cung chính là vô tình như thế. Chỉ cần có chút sai lầm, cho dù là cao quý phi tử, cũng sẽ bị thị vệ đối đãi như phạm nhân.
Ngọc San khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch quỳ trên mặt đất, từ thị vệ tới bắt nàng, nàng đã biết có chuyện gì xảy ra, nàng sợ hãi run lên cầm cập. Nàng chính là người mang Hứa Tử đến hoa viên gặp Yêu tinh Nữ vương, thật sự không phải nàng hạ chú, tuy rằng nàng là yêu quái, thật chất nàng không có học qua câu thần chú nào. Nhưng vì nàng quá sợ hãi, cứ nói lắp bắp, đúng là tình ngay lý gian.
"Chết tiệt!", Ma vương tức giận đánh nàng hai bạt tay, miệng Ngọc San phun ngụm máu tươi. Thân thể Yêu quái các nàng yếu đuối giống như người.
Tỷ Hiền đứng ở một bên không chịu nổi lộ ra sắc mặt đau lòng. Nhưng hắn thật bất lực, không có khả năng giúp nàng giảm đi sự đau đớn thống khổ, nếu hắn giúp nàng cầu tình, chỉ sợ Vương sẽ lập tức đem nàng kéo ra ngoài chém.
"Vương!", Trưởng lão vội vàng ngăn cản Ma vương lại, khuyên nhủ: "Vương nếu đánh chết Ngọc phi nương nương thì làm sao cứu được Hứa cô nương bây giờ? Thần tin Ngọc phi nương nương không phải là người hạ chú". Chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Hứa Tử, Vương lạnh lùng tàn nhẫn của bọn hắn liền hoàn toàn mất đi bình tĩnh, chỉ biết nổi điên tìm người trút giận.
"Nói! Có phải do ngươi hạ chú hay không! Nếu ngươi còn muốn sống, lập tức giải chú cho Tử nhi, nếu Tử nhi mà chết Bổn vương sẽ cho Tinh linh quốc các ngươi chôn cùng!" Ma vương hung tợn giận dữ rống.
Ngọc San lệ rơi chan chứa không ngừng lắc đầu, bị bộ dáng hung ác của Ma vương dọa cho sợ đến người cứng đơ. Chỉ có thể lắp bắp nói: "Nữ vương... Yêu tinh Nữ vương... Vòng cổ... Tặng vòng cổ... Hứa cô nương...". Trừ Yêu tinh Nữ vương, nàng cũng không biết là ai khác có thể ra tay với Hứa cô nương. Hơn nữa Yêu tinh Nữ vương lại hảo tâm tặng vòng cổ màu xanh biếc cho Hứa cô nương lại không phải do nàng hạ chú, nàng cũng biết chút ít về hấp huyết chú.
Ma vương nghe không rõ gì cả chỉ nghe hiểu bốn chữ "Yêu tinh Nữ vương". Trưởng lão nghe ra nàng nói gì, hắn vội hỏi: "Có phải Yêu tinh Nữ vương gặp Hứa cô nương không?". Yêu tinh Nữ vương lòng ghen tị rất cao, tâm ngoan thủ lạt*, cũng chỉ có nàng sẽ vì Hứa cô nương được sủng ái mà dám làm ra chuyện thương tổn Hứa cô nương.
*tâm ngoan thủ lạt: lòng dạ độc ác, nham hiểm
Ngọc San vội vã gật đầu. Còn chỉ vào cổ, nói: "Cô nương... đeo vòng cổ..." Trưởng lão rốt cục đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Vương, hẳn là Yêu tinh Nữ vương đã hạ chú. Ngọc phi nương nương nói nàng tặng một cái vòng cổ cho Hứa cô nương". Trưởng lão mới vừa nói xong, Ma vương đẩy Ngọc San ngã trên mặt đất, sau đó giống như gió biến mất ở trước mặt bọn hắn.
Ma vương thật sự tìm được ở trên cổ Hứa Tử cái vòng màu xanh biếc của Yêu tinh Nữ vương tặng, vòng cổ đó vì hút một lượng máu lớn, đã chuyển thành màu đỏ.
Ma vương lập tức dùng ma pháp tháo cái vòng trên cổ Hứa Tử xuống, đang định phá hủy vòng cổ thì bị Ma y ngăn cản. Ma y nói: "Dùng máu của người hạ chú phá giải hấp huyết chú thì máu trên người của Hứa cô nương bị vòng cổ hấp huyết sẽ quay về cơ thể của Hứa cô nương."
"Các ngươi thay Bổn vương trông coi nàng, Bổn vương lập tức đến Yêu tinh quốc". Ma vương phân phó các đại thần vừa theo vào tới, sau đó đem vòng cổ giao cho Phong Tử Do. Thi triển Ma pháp hoả tốc đến vương quốc Yêu tinh, hắn thề, hắn muốn Yêu tinh Nữ vương trả giá lớn cho chuyện này.
Lo lắng Ma vương một chưởng giết chết Yêu tinh Nữ vương, trưởng lão, hộ pháp, quan ngoại giao, chấp pháp quan cũng đi theo.
Yêu tinh Nữ vương đã sớm đoán được Ma vương sẽ đại giá quang lâm, nàng đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Nàng hạ lệnh đóng kín cửa chính của hoàng cung lại, không cho phép Ma vương vào cung. Nàng muốn cho hắn biết, nàng không phải dễ khi dễ. Tuy pháp thuật của nàng không có lợi hại bằng hắn, nàng chỉ có thể dựa vào người đông thế mạnh, nàng không tin Ma vương có bản lãnh thông thiên, có thể bước vào hoàng cung của nàng.
Cho dù muốn nàng chết, nàng cũng muốn nữ nhân kia chết trước. Nàng muốn cho Ma vương nếm thử mùi vị đau lòng.
Sau khi An Hiền thân vương biết được chuyện thì rất chấn động, khuyên nhủ: "Vương tỷ, không bằng ngài đi giải thích đi, chỉ cần ngài giải câu thần chú, ta sẽ thay ngài cầu tình, có lẽ Ma vương sẽ không truy cứu, cùng lắm hai nước sẽ không lui tới nữa". Dù sao hắn cũng là bạn thân của Ma vương, tỷ tỷ làm hại người trong lòng của bằng hữu hắn như thế, hắn cảm thấy tỷ tỷ bị ghen tuông làm mất đi lý trí, cũng biết được tỷ tỷ rất kích động. Tỷ tỷ vốn không suy nghĩ đến hậu quả của việc này, chỉ là nhất thời tức giận. Tất cả những ai xem thường uy nghiêm của hắn đều không có kết quả tốt. Ma vương cũng sẽ không vì tỷ tỷ là Yêu tinh Nữ vương và vì hắn cùng Ma vương là bằng hữu chi giao mà buông tha cho việc tỷ tỷ đã làm hại nữ nhân loài người kia.
An Hiền không thể tưởng tượng được nếu nữ nhân đó chết trước mặt Ma vương thì Ma vương sẽ có biểu cảm gì? Sẽ có bao nhiêu phẫn nộ? Cho dù nữ nhân loài người đó rất khác thường, có khả năng sinh tồn ở Ma giới nhưng dù sao cũng chỉ là ngươi trần mắt thịt, sau khi chết tất nhiên sẽ xuống địa phủ. Địa phủ khẳng định sẽ không giao hồn phách của nàng cho Ma giới, như vậy sẽ đưa tới nhiều trận chiến thảm khốc? Sẽ làm liên lụy đến nhiều người vô tội? Dựa vào sự hiểu biết của hắn về Ma vương, Ma vương sẽ đem vương quốc Yêu tinh của bọn họ san thành bình địa, cũng sẽ náo loạn địa phủ.
"Không có khả năng!" Yêu tinh Nữ vương quả quyết cự tuyệt, nàng một lòng muốn đưa Hứa Tử vào chỗ chết, thật chất không nghĩ gì khác nữa. "Đã đi đến bước này ta đã không thể quay đầu lại được nữa. Cho dù cá chết lưới rách, ta quyết không giải chú! Ta không có được thì cũng không thể để nàng có được". Ngoại trừ nàng thật lòng yêu Ma vương, nàng thật sự không thể chấp nhận được Hứa tử đến sau lại có được tình yêu của Ma.
Vì lòng ghen ghét mà nàng quên mất thân phận của mình, vì quên nên sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Nữ nhân mất đi lý trí đôi khi còn độc ác, tàn nhẫn hơn nam nhân.