CHƯƠNG 7.1
Nhìn nam nhân kia bởi vì không lấy được tính mạng của Yêu tinh Nữ vương mà tức giận, Hứa Tử ở trong lòng cảm thấy đau xót.
Nam nhân này vĩnh viễn sẽ không học được cách khoan dung.
Yêu tinh Nữ vương sở dĩ muốn lấy tính mạng của nàng cũng là vì hắn vô tình, làm cho Yêu tinh Nữ vương chỉ còn biết cách đi thương tổn nàng.
Nàng hiểu rõ tâm tình của Yêu tinh Nữ vương. Tuy nàng vừa mới tỉnh lại nhưng đã nghe Lam Y, Lam Nguyệt kể lại, nàng thật sự đã hiểu hết mọi chuyện. Bị chính người mình yêu thương tổn là việc rất tàn nhẫn. Nàng không hận Nữ vương, ngược lại còn có phần thông cảm với nàng ta. Tuy nàng thực sự trở thành tình địch của Nữ vương nhưng cũng là bất đắc dĩ, chuyện tình cảm là không thể gượng ép, nàng không dám nói bản thân nàng không yêu Ma vương, cũng không muốn lừa dối chính mình rằng nàng sẽ không để ý đến chuyện Ma vương có nữ nhân khác, chỉ có điều, nàng có được tình yêu của Ma vương trong khi Yêu tinh Nữ vương đã đau khổ chờ đợi tám năm ròng rã, cuối cùng cái gì cũng không có. Đương nhiên nàng ấy có quyền hận nàng.
Nữ nhân một khi rơi vào lưới tình, liền trở nên rất cực đoan, trở nên keo kiệt, lòng dạ hẹp hòi. Có ai mà không hy vọng người mình yêu mến cũng thực sự đáp lại tình yêu của mình?
"Ngươi khóc cái gì? Không cho phép ngươi khóc, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, khóc là điềm xấu." Thanh âm lạnh lùng của Ma vương từ đỉnh đầu truyền đến, lúc này Hứa Tử mới giật mình nhận ra mình đang khóc, hơn nữa còn rơi lệ đầy mặt.
Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, ngày đại hỉ? Nàng và hắn? Nàng khi nào thì đồng ý gả cho hắn?
Vừa nghe lời nói của Ma vương, mọi người mới hiểu được lý do Vương phân phó chuẩn bị hai bộ mũ phượng, khăn quàng.
"Tử Do, Lục Ngọc, đưa nàng đi thay quần áo, chuẩn bị bái thiên địa". Ma vương phân phó. Hắn đã thông suốt, chính cái ngôi vị Ma hậu còn bỏ trống đó đã đưa tới không ít phiền phức, rất nhiều nữ nhân muốn tranh đoạt ngôi vị đó, vì thế chi bằng công khai luôn thân phận của Hứa Tử, việc này chắc chắn có thể làm cho không ít nữ nhân không còn hy vọng nữa. Đương nhiên cũng có người sẽ cho rằng biện pháp này sẽ hại Hứa Tử, nhưng sau chuyện của Yêu tinh Nữ vương này, hắn tin tưởng sẽ không có mấy người còn dám làm thương tổn Hứa Tử nữa.
Hắn dùng hành động nói ọi người biết Tử nhi đối với hắn quan trọng đến mức độ nào, nếu người nào không thức thời dám làm thương tổn Tử nhi, liền sẽ trở thành oan hồn dưới chưởng của hắn.
"Vâng", Phong Tử Do cùng Lục Ngọc lập tức đưa Hứa Tử đi. Chuyện vừa rồi thật sự là bị Vương oanh tạc làm ơ hồ, nhưng quyết định này của Vương lại làm cho bọn họ vô cùng vui mừng. Vương rốt cục cũng đã nghĩ thông suốt, rốt cục cũng cho Hứa cô nương danh phận. Bọn hắn luôn tin tưởng chỉ có Hứa cô nương trở thành Hoàng hậu thì vương mới có thể từ từ thay đổi.
Bọn hắn đều hiểu được ma quỷ nếu có chút nhân tính thì sẽ không còn là ma quỷ, nhưng bọn hắn lại hy vọng Ma vương thật sự có một chút nhân tính, Ma vương độc ác tàn nhẫn thì làm cho bọn hắn ăn không tiêu rồi. Nhìn Hứa cô nương, bọn hắn thấy được sự lương thiện của nhân loại, bắt đầu xem lại chính mình luôn đi theo Ma vương làm hại chúng sinh khắp nơi là đúng hay sai?
Hứa Tử giãy dụa kêu: "Ta không có nói là sẽ gả cho hắn!". Từ khi hắn quan tấm đến nàng đều làm cho các nữ nhân khác hận nàng, giờ nếu trở thành thê tử của hắn, chẳng phải nàng sẽ bị chết nhanh hơn sao?
Nhưng không có ai thèm để ý đến lời nàng.
Bị bắt buộc thay mũ phượng và khăn quàng, lại còn bị ép cùng Ma vương bái thiên địa. Hứa Tử vừa tức lại không biết làm gì.
Biết Hứa Tử tức giận, Ma vương cũng không muốn chiêu đãi khách nên sau khi bái thiên địa xong liền đi Thiên Phượng Cung.
Hứa Tử lẳng lặng ngồi ngay ngắn tại giường tân hôn, Lục Ngọc dẫn mười mấy ma nữ đứng ở bên trong, mười mấy ma nữ trên tay đều đang cầm các vật biểu tượng cho sự may mắn.
"Vương". Vừa thấy Ma vương tiến vào, mọi người lập tức cúi đầu cung kính hành lễ.
"Ừm", chăm chú nhìn người ngồi trên giường, không gian vô cùng yên tĩnh,Ma vương cảm thấy được có chút không thích hợp. Hắn sải bước tiến lên, lấy Hỉ xứng từ trong tay Lục Ngọc để vén khăn voan đỏ ra, hắn thấy rõ Hứa Tử đang cắn chặt môi dưới, nước mắt đầm đìa.
Tâm Ma vương nhất thời như bị dao cắt, rất đau đớn, vội vàng lấy tay ngăn không cho Hứa Tử tiếp tục cắn môi, môi dưới của nàng đã bị cắn đến chảy máu. Nâng đầu nàng lên, nhìn thấy nàng nước mắt ràn rụa, Ma vương đau lòng hỏi: "Vì sao lại khóc?" Chẳng lẽ nàng không muốn gả cho hắn sao?
Hứa Tử khẽ lắc đầu, tiếp tục khóc, cái gì cũng không nói.
Lục Ngọc lúc này đã lén lút dẫn đám ma nữ lui ra ngoài, lúc này đối với bọn họ mà nói, những người khác đều là dư thừa.
"Nàng không thương Bổn vương?" Ma vương cẩn thận hỏi, cũng thay nàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hứa Tử lắc đầu, nàng thật sự thương hắn, nhưng mà.... nàng không nghĩ sẽ bị ép buộc cùng hắn thành thân. Hắn vừa mới đánh trọng thương một nữ nhân hết lòng yêu thương hắn, đáng lý là hắn sẽ cùng nữ nhân kia bái đường nhưng hắn lại cưỡng ép nàng cùng hắn bái thiên địa.
"Ngươi tức giận vì Bổn vương đã không hỏi ý của ngươi đã bắt buộc ngươi cùng Bổn vương thành thân?" Ma vương thấy nàng cũng không phải là không thương mình nên cũng thở dài nhẹ nhõm một chút.
Hứa Tử gật gật đầu.
Ma vương thở dài, khẽ ngồi xuống ở bên cạnh Hứa Tử, đem nàng ôm vào lòng. Hắn thật sự thấy bản thân mình có lỗi, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, lúc ấy ngươi trúng hấp huyết chú, mất máu rất nhiều, hôn mê bất tỉnh, Bổn vương không có cách nào hỏi ý của ngươi".
"Không phải ngươi chuẩn bị cùng Yêu tinh Nữ vương thành thân sao?" Hứa Tử rốt cuộc cũng chịu mở miệng.
"Đó chỉ là vì muốn lừa nàng ta giúp ngươi giải chú, ta không thể không giả dối nói sẽ cùng nàng ta thành thân. Trừ nàng ra, Bổn vương sẽ không bao giờ lấy nữ nhân nào khác nữa". Ma vương nhẹ nhàng đẩy nàng nằm lên giường tân hôn, cúi người xuống hôn lấy đôi môi ngọt ngào của nàng, "Đừng khóc, thấy ngươi khóc, tâm Bổn vương như thắt lại". Tay hắn nhẹ nhàng cởi y phục tân nương của nàng ra.
"Ngươi làm như vậy, sẽ chỉ làm Yêu tinh Nữ vương càng thêm hận ta". Hứa Tử thở dài.
Ma vương từ trước ngực nàng ngẩn đầu lên, vẻ mặt lộ ra vài phần hung hăng, "Nếu nàng ta có gan dám làm thương tổn ngươi, Bổn vương sẽ đem nàng ta phanh thay vạn đoạn". Vừa rồi nếu không có Hứa Tử ngăn lại, hắn đã sớm lấy mạng của Yêu tinh Nữ vương.
"Nàng thực sự rất đáng thương". Hứa tử rất thương cảm cho nàng ta. Thân là nữ nhân, nàng hiểu được nếu yêu phải một nam nhân không yêu mình lại còn đem lòng yêu người khác, thật sự là rất đau khổ. Huống chi lại vào đúng ngày thành thân, tân nương là mình lại bị đổi thành người khác, Yêu tinh Nữ vương làm sao có thể chịu đựng nổi?
"Đừng nói về người khác nữa. Hiện tại là đêm động phòng hoa chúc của hai ta". Ma vương tháo mũ phượng trên đầu Hứa Tử xuống, cởi khăn choàng của nàng ra, bắt đầu hưởng thụ quyền lợi của trượng phu.
Một mảnh nùng tình mật ý.
Liễu Ảnh Nhi rốt cuộc cũng gặp được Hứa Tử. Nàng không nhịn được, tiến lên ôm chặt lấy Hứa Tử làm cho Hứa Tử mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên người Ảnh Nhi truyền đến một luồng nhiệt ấm áp của nhiệt độ cơ thể con người làm cho Hứa Tử hiểu ra nữ nhân nhanh nhẹn, y phục vô cùng hoa lệ này đều là nhân loại giống như nàng.
Ma vương cùng Bạch Long Viễn đều hào phóng để yên cho hai người ôm nhau mà khóc.
"Ta không nghĩ tới việc còn có thể gặp lại con người". Liễu Ảnh Nhi khẽ lau lệ, vừa cười nói. "Ta rất cao hứng. Sau này chúng ta liền xem nhau như tỷ muội".
Hứa Tử gật gật đầu. Nàng nhìn Liễu Ảnh Nhi, hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi mốt tuổi, còn ngươi?" Liễu Ảnh Nhi năm 19 tuổi đã tới thế giới này sống.
"Vậy ta đây là tỷ tỷ, ta hai mươi bốn tuổi".
Ma vương cùng Bạch Long Viễn liếc nhìn nhau, trong lòng đồng thời nói: hai ta chẳng phải thành quan hệ liên khâm (anh em rể với nhau)?
Do Liễu Ảnh Nhi kiên quyết yêu cầu nên Bạch Long Viễn cũng miễn cưỡng đáp ứng nàng, cho phép ở lại Ma giới thêm mười ngày.
Bởi vì thời gian quá ngắn nên hai nữ nhân cho rằng nhất định phải nắm chắc tất cả các cơ hội để được ở chung với nhau, vì thế hai nàng cả ngày dính vào cùng nhau.
Trong hoa viên hoàng cung, hai nữ nhân nhỏ xinh giống như hai đứa trẻ đang vui đùa dạo chơi, tiếng cười như tiếng chuông ngân vang lên thánh thót khắp hoàng cung.
Ngồi ở trong lương đình (đình nghỉ mát) có hai vị quân vương bất đắc dĩ yên lặng nhìn các nàng.
Nhìn tiểu nữ nhân chơi đùa rất hưng phấn ở hoa viên, ma vương cũng có phần vui vẻ nói: "Tử nhi ở trước mặt bổn vương chưa từng vui vẻ như thế ". Bởi vì đối phương cũng là nữ nhân, nếu không hắn cũng không hy vọng vì nhờ có nàng mà Tử nhi của hắn mới vui vẻ.
Bạch Long Viễn buồn cười đặt tay lên vai hắn, khẽ cười nói: "Không phải là ngươi ngay cả điểm ấy cũng để ý chứ? Ảnh Nhi của trẫm là nữ nhân, không phải là nam nhân". Hắn vốn nổi tiếng là yêu thương thê tử mà cũng không để ý.
Ma vương quay đầu nhìn hắn một cái, đáp lại một cách lạnh lùng, "Nếu là nam nhân, Bổn vương sẽ cho phép hắn tiếp cận Tử nhi sao?". Tử nhi của hắn là trân bảo, hắn thầm nghĩ sẽ trân quý nàng như quí chính bản thân mình. Nếu không vì Liễu Ảnh Nhi có thân phận đặc thù, lại còn cùng là loài người giống với Tử nhi của hắn nên hắn mới cho phép hai nữ nhân này cả ngày dính vào cùng nhau, chuyện trò vui vẻ, thật sự đã quên mất sự tồn tại của hắn.
Động vật Hoàng hậu thậm chí còn rất quá đáng mà yêu cầu được cùng ngủ với Tử nhi, nói là phải tranh thủ cơ hội được gặp nhau. Hắn quyết sống chết cũng không đáp ứng, hơn nữa Động vật hoàng cũng không đồng ý, vì thế hai nữ nhân này mới không thể cùng nhau đồng giường cộng chẩm(cùng giường, cùng gối).
Bạch Long Viễn cười nhạt, hiểu hắn thật sự là bá đạo, tâm tình của Ma vương bây giờ thật sự đã hiện ra rất rõ. Chính mình không phải cũng từng như vậy sao? Nhớ ngày đó, khi phát giác mình đem lòng yêu thương Ảnh Nhi thì lại phải chứng kiến cảnh nàng cùng hoàng đệ đi du ngoạn cả ngày, lúc đó hắn thật sự rất giận dữ, thật sự xúc động đến muốn đi giết người. Hắn cũng không cần quan tâm lúc ấy thân phận của Ảnh Nhi không phải phi tần của hắn, Tính bá đạo cùng dục vọng độc chiếm của nam nhân làm cho hắn bắt đầu ngăn cản Ảnh nhi cùng hoàng đệ gặp gỡ. Nhưng Ảnh Nhi lại không thèm để ý đến sự ngăn cản của hắn như trước, vẫn cùng hoàng đệ đi du ngoạn khiến hắn rốt cục cũng mất sạch phong thái của một Hoàng đế, lấy thủ đoạn cực đoan đoạt đi sự trong sạch của nàng. Hắn cũng không vì nàng kêu khóc, hoàng đệ chỉ trích, thật sự đã bức Ảnh Nhi trở thành hoàng hậu của hắn. Từ đó về sau, hắn luôn luôn yêu thương, kề cận thê tử, một khắc cũng không chịu rời đi.
Hai nữ nhân ríu rít vui vẻ như hai con chim nhỏ phi thẳng vào lương đình. Cố gắng lôi kéo phu quân của mình, yêu cầu bọn hắn cùng các nàng đi ngoạn cảnh dạo chơi.
Hai đại nam nhân nhìn nhau, cười nhạt, để yên cho thê tử đem bọn họ lôi ra khỏi lương đình.
Thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh, chớp mắt mười ngày đã trôi qua. Trong mười ngày này, Ma vương đối với Hứa Tử rất mực dịu dàng, Bạch Long Viễn đối với Liễu Ảnh Nhi hết sức yêu chìu, làm cho hai nàng đều vì đối phương mà cảm thấy cao hứng. Lưu luyến không chịu rời, không muốn ly biệt khiến cho hai nữ nhân khóc đến đỏ mắt. Liễu Ảnh Nhi mời Hứa Tử nhất định phải đến Hoàng cung của Động vật Hoàng làm khách.
Hứa Tử nghiêng đầu nhìn xem ý của Ma vương, Ma vương đành phải nói: "Ngày khác, Bổn vương nhất định sẽ đưa Hoàng hậu đến nhà thăm hỏi".
Liễu Ảnh Nhi nghe vậy mới vừa lưu luyến vừa theo sát Bạch Long Viễn rời đi.
Tiễn Động vật Hoàng tôn quý đi xong, Ma vương nắm tay Hứa Tử trở lại Thiên cung. Trừ ngày đại hôn thì từ đó đến giờ, hai người vẫn ở tại Thiên phượng cung. Ngày hôm sau, Ma vương đem Hứa Tử về ở tại Thiên cung, hắn sợ Hứa Tử ở Thiên phượng cung sẽ không an toàn.
"Tử nhi, ngươi đi trước nghỉ ngơi một chút đi, Bổn vương còn có một chút việc phải xử lý". Ma vương ra lệnh cho Lam Y, Lam Nguyệt đến đưa Hứa Tử đi.
Hứa Tử không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo Lam Y, Lam Nguyệt.
Nàng vừa đi khuất, Ma vương lập tức thay ngay vẻ mặt dịu dàng thành vẻ mặt hung ác nham hiểm, lạnh lùng ra lệnh cho thị vệ, "Truyền chấp pháp quan". Nói xong đi thẳng vào thư phòng.
"Vâng", Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Rất nhanh sau đó, chấp pháp quan Hàn Quân xuất hiện ở trước mặt hắn. "Thần xin ra mắt Vương, Vương bình an". Hàn Quân cung kính hành lễ.
"Ừ", Ma vương thản nhiên lên tiếng. Hắn đặt cuốn sách xuống, giương mắt nhìn Hàn Quân, lạnh lùng nói: "Bổn vương muốn ngươi thẩm vấn một người nhưng tuyệt đối ngươi không thể để cho Hoàng hậu biết". Ai đắc tội với hắn, hắn sẽ không dễ dãi bỏ qua như thế đâu.
"Không biết vương muốn thần thẩm vấn ai?" Hàn Quân cảm thấy kỳ lạ hỏi, lại có ai đắc tội Vương?
"Di an cung – Ngọc phi". Là nàng gián tiếp hại Tử nhi, nếu không Tử nhi cũng sẽ không thiếu chút nữa phải tới Địa phủ trình diện.
Hàn Quân kinh ngạc hỏi: "Ngọc phi nương nương đã phạm tội gì?". Vị nương nương tuyệt sắc kia nhát như chuột, Hàn Quân cho rằng nàng không dám đắc tội Vương.
Ma vương nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng gián tiếp hại Tử nhi. Nếu nàng không đưa Tử nhi đến Hoa viên, Yêu tinh Nữ vương sẽ không thể hạ chú Tử nhi, hại Tử nhi thiếu chút nữa là mất mạng. Đây không phải là tội sao?". Hắn quyết không vì Tử nhi đã bình an vô sự mà bỏ qua cho Ngọc San. Nếu hắn không đem tội của nàng ra trừng phạt làm gương, nếu lỡ lại có cái lần sau, hắn thật sự không dám chắc rằng Tử nhi có thể toàn mạng lần nữa.
"Nhưng nếu để cho Hoàng hậu biết thì phải làm sao bây giờ?". Hàn Quân liền cho rằng Vương muốn truất phế Ngọc phi.
"Bổn vương không phải đã nói rồi sao? Không được cho Hoàng hậu biết. Nếu ngươi để lộ ra, Bổn vương quyết không tha cho ngươi!", Ma vương uy hiếp.
"Nhưng mà..." Hàn Quân chần chờ, "Vương muốn thần phán tội Ngọc phi nương nương như thế nào?".
Ma vương lạnh lùng phun ra hai chữ: "Tội chết!".
Hàn Quân thật sự cảm thấy được trái tim mình như đóng băng, thật đáng thương cho Ngọc phi!
"Thần đã rõ. Thần xin cáo lui".
Ngay lúc này tại Di an cung, Ngọc san bỗng nhiên rùng mình một cái.
Nàng biết Ma vương nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, cho dù nàng chưa từng có ý hại Hứa Tử. Nhưng mà lần này Hứa Tử thiếu chút nữa mất mạng là do nàng gián tiếp làm hại, nàng không cho rằng Ma vương sẽ bỏ qua cho nàng. Nàng đã sớm chuẩn bị tinh thần, chờ ma vương hỏi tội.
Vào thời điểm Hàn Quân mang theo thị vệ xuất hiện ở Di An cung, Ngọc San buồn bã cười, cái gì cũng không nói, liền ngoan ngoãn đi theo Hàn Quân. Nàng biết sinh mệnh của nàng đã đến lúc kết thúc, nàng chỉ hy vọng Ma vương không cần giận chó đánh mèo mà trút giận lên quốc gia của nàng.
Nhớ... thật muốn một lần nữa được nhìn thấy song thân tuổi già sức yếu, nhớ... muốn nhìn một chút tỷ tỷ đáng thương, nhớ...quá nhớ... bọn đệ đệ muội muội của nàng, nhớ... muốn được lần nữa... nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt tràn ngập ân tình của Tỷ Hiền... đáng tiếc, nàng sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa.
"Ngọc phi nương nương còn có chuyện gì không yên lòng không? Hạ quan nhất định sẽ thay nương nương đi hoàn thành". Hàn Quân đồng cảm nhìn Ngọc San, năm nay nàng mới 14 tuổi. Từ xưa, đã là hồng nhan thì đều bạc mệnh!
"Đa tạ đại nhân. Tội phi chỉ có một chuyện muốn nhờ, cầu xin đại nhân nhất định phải chuyển lời đến Vương, thỉnh Vương không cần giận chó đánh mèo, đừng trị tội gia nhân của ta". Nói xong, Ngọc San thật sự đã muốn khóc không thành tiếng.
Vì quốc gia của mình, cô gái này đã phải trả giá quá nhiều. Đáng tiếc, nàng lại gặp gỡ một lang quân vô tình.
"Hạ quan nhất định thay nương nương chuyển lời đến Vương. Nương nương muốn lựa chọn cách nào để ra đi? Có chủy thủ, rượu độc kiến huyết phong hầu, bạch lăng". Hàn Quân ra lệnh cho thị vệ đang cầm 3 loại đồ vật này đi lên, để Ngọc San lựa chọn.
Ngọc San lựa chọn rượu độc.
Khóe mắt chứa lệ, Ngọc San ngửa đầu, một hơi uống cạn sạch rượu độc...
"Không được!". Từ bên ngoài truyền đến âm thanh lo lắng vội vã của Hứa Tử.
Đáng tiếc, dù có cố gắng thì cũng đã muộn, Ngọc San khóe miệng đổ máu, thoáng ánh lên nét thê thảm tươi cười, nàng từ từ ngã xuống.
Hứa tử ngây người, ngơ ngác nhìn Ngọc San từ từ ngã xuống ở trước mắt nàng, chết ở trước mặt của nàng. Nàng nổi điên, xông lên phía trước, nâng thi thể Ngọc San dậy, òa khóc lớn. Là Ma nữ của Di an cung xông vào Thiên cung cầu xin nàng mau cứu Ngọc phi, nàng liền bỏ qua một bên việc đi chất vấn ma vương, vội vàng mà chạy đến, nhưng mà.... nàng vẫn là đã tới chậm, một nữ nhân rõ ràng là vô tội mà phải chết đi ở trước mặt nàng. Nàng nhìn thấy Ngọc San trước khi chết còn khẽ nở nụ cười sầu thảm, tâm của nàng như chảy máu, là nàng đã hại chết Ngọc San. Trong mười ngày sau khi thành thân, hắn vẫn dịu dàng săn sóc nàng, vô luận là thị vệ hay cung nữ hắn cũng đều thực ôn hòa, nàng thật sự tưởng Ma vương đã thay đổi, nhưng nàng lại không nghĩ rằng hắn căn bản là không thay đổi, vẫn ngoan cố như vậy! Nàng hận! Hận Ma vương vô tình, hận Ma vương tâm địa sắt đá, nàng hận! Nàng thật sự rất hận!
"Không..."
Hứa Tử kêu khóc rất lớn, thanh âm thê lương bi ai của nàng truyền xa... thật xa... thật xa...
Khóc hồi lâu, Hứa Tử đờ đẫn buông thi thể Ngọc San, thấy vậy Hàn Quân lập tức cho người đem thi thể Ngọc San đi chỗ khác. "Hoàng hậu..." Hàn Quân thật sự cảm thấy lo lắng cho tình trạng của Hứa Tử.
Hứa Tử không trở về hỏi hắn, đờ đẫn rời khỏi cung điện Chấp pháp, đờ đẫn chậm rãi đi đến Hoàng cung. Sau đó, dừng lại ở trước hồ nước – nơi Ngọc San từng nhảy xuống. Nàng không muốn sống nữa, bởi vì sự tồn tại của nàng, đã làm Yêu tinh Nữ vương sống hận, hại Ngọc Linh công chúa bị đánh một cách tàn nhẫn, lại làm hại Ngọc San công chúa vì nàng mà chết, nàng chính là người gây nên mọi chuyện. Nàng mang theo tình cảm vừa yêu vừa hận Ma vương thả người xuống hồ nước lạnh như băng, trong khoảnh khắc rơi xuống nước, nàng nghe được tiếng gọi tê tâm liệt phế của Ma vương ...
Hồ nước lạnh như băng nuốt trọn thân thể của nàng, hắc ám vô đáy cuốn đi ý thức của nàng...
Khi Hứa Tử mở mắt ra, chứng kiến Ma vương ngồi trước giường thần tình lo lắng khủng hoảng, lúc đó nàng mới biết mình vẫn chưa chết.
Vừa thấy nàng tỉnh lại, Ma vương xúc động, đánh nàng một cái tát, khiến iệng nàng bất giác chảy máu. Nàng không phản kháng, cũng không kêu lấy một tiếng. Cái tát đó mạnh mẽ dừng lại trên mặt của nàng, lưu lại rõ ràng những dấu tay.
"Vì cái gì?", Ma vương gầm nhẹ, "Vì cái gì lại có suy nghĩ nông cạn như vậy? Ngươi cho là ngươi chết , Ngọc phi có thể sống lại sao? Nàng là bị trừng phạt đúng tội, chuyện đó không hề liên quan gì tới ngươi". Hắn không quên được lúc Hứa Tử thả người nhảy vào hồ nước đoạn tuyệt. Hắn biết rõ nàng mà biết hắn hạ lệnh xử tử Ngọc phi, nàng nhất định sẽ tức giận cho nên mới ra lệnh cho Chấp pháp quan giữ bí mật. Nhưng hắn lại không thể lường được nàng sẽ biết chuyện nhanh đến vậy. Hắn không thể tưởng tượng được Hứa Tử sẽ tức giận đến như thế, lại còn tự cho rằng do bản thân mình hại chết Ngọc phi, nghĩ lấy cái chết để kháng nghị lại quyết định của hắn, lấy cái chết để tạ tội cùng Ngọc phi.
Hứa tử chua xót nghĩ, người đã làm sai sự vẫn còn có thể so sánh nàng đúng hay sai.
Nàng không nghĩ sẽ nói chuyện với hắn dù chỉ một câu, không nghĩ sẽ cùng hắn có thêm quan hệ gì cả. Nàng hận nam nhân này!
"Chết tiệt, ta đang nói chuyện với ngươi a!". Ma vương vừa nóng nảy vừa tức giận. Không để ý thấy thân thể Hứa Tử suy yếu, dùng sức nắm lấy hai vai nàng, dùng sức lay nàng.
Hứa Tử nhắm hai mắt lại, nước mắt tràn mi chảy ra.
Ma vương tức giận thô lỗ hôn lên môi của nàng. Hắn toàn tâm toàn ý suy nghĩ đến sự an toàn của nàng mà nàng lại hận hắn, còn muốn lấy cái chết để rời xa hắn.
Hứa Tử không có phản kháng, giống như một cái xác không hồn, mặc kệ cho Ma vương phát tiết.
Ma vương cáu tiết dời môi, trừng mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt nhắm chặt đang rơi lệ đầy mặt của Hứa Tử. Thật lâu sau mới đứng dậy bỏ đi.
"Hoàng hậu". Đến lúc này, Lam Y, Lam Nguyệt mới dám tiến vào, các nàng thay Hứa Tử lau đi nước mắt. Vương rất nhẫn tâm mà hoàng hậu lại rất lương thiện, hai người nhất định trở thành một cặp phu thê khó hòa hợp.
Từ đó Ma vương cũng không xuất hiện ở trước mặt Hứa Tử thêm lần nào nữa, cũng trong ngày hôm đó hạ lệnh đem Hứa Tử chuyển về Thiên phượng cung.
Đối với chuyện này, Hứa Tử không nói gì cả. Như vậy cũng tốt, đỡ phải chạm mặt nhau mà thấy chán ghét nhau.
Đây là lần thứ hai Hoàng cung lâm vào không khí ngột ngạt, căng thẳng.
Tất cả chúng Ma quỷ nếu có thể trốn được đều trốn thật xa, ai cũng không dám chủ động xuất hiện ở trước mặt Ma vương.
Tại Thiên phượng cung, Hứa Tử cả ngày đều không ra khỏi cửa nửa bước, một ngày cũng không nói quá hai câu, luôn ngồi một chỗ cả ngày. Vô luận ai tới khuyên, cũng không thể nào làm nàng quên được cái chết của Ngọc San, lại càng không có khả năng tha thứ cho việc Ma vương đã làm. Đối với chuyện Yêu tinh Nữ vương muốn lấy tánh mạng, nàng đã cầu xin Ma vương rộng lòng mà nương tay. Huống chi nàng lại còn như là tỷ tỷ của Ngọc San, trở thành thân nhân duy nhất của Ngọc San.
Nàng không cho rằng chuyện mình thiếu chút nữa mất mạng là do Ngọc San làm hại. Ngọc san đều vì lo lắng cho tỷ tỷ của mình, cũng chỉ là đưa nàng ra khỏi Thiên cung, bản thân Ngọc San cũng không nghĩ rằng Yêu tinh Nữ vương sẽ hạ độc thủ, nếu biết, nàng tin tưởng rằng Ngọc San dù có chết cũng sẽ không đem nàng ra khỏi Thiên cung. Một đứa nhỏ đáng yêu động lòng người như vậy, đến mặt thân nhân cũng không kịp thấy, cũng không kịp hưởng thụ cuộc sống, cứ như vậy vì một câu nói của hắn, một cái quyết định của hắn, liền bị mất mạng .