Ma vương hoàng hậu

Không lâu sau, Lang y bước vào.
"Nàng hình như bị chứng mất trí nhớ". Giọng điệu của Lang Vương tựa hồ rất vui.
Sau khi Lang y kiểm tra xong, cung kính bẩm báo: "Vương, nàng đã qua cơn nguy kịch, đầu của nàng chắc là va phải vách núi, nên mới bị mất trí nhớ. Nhưng hiện tại thần có thể chắc chắn rằng nàng đang mang ma thai." Bảy ngày trước, lúc nàng hấp hối, thai nhi trong bụng cũng bất ổn theo, khiến cho hắn nhất thời không thể xác định được nàng có mang ma thai không. Bây giờ tình trạng thai nhi đã ổn định, hắn mới có thể bắt được mạch thai nhi, phát hiện ra vùng bụng của nàng có luồng ma khí lưu động.
Đáy mắt Lang Vương ẩn hiện một tia thất vọng, hắn vốn định lợi dụng việc nàng mất trí nhớ, mà chiếm hữu nàng. Nếu nàng đã mang ma thai, thì chắc nàng chính là Ma Hậu, hắn có gan trời cũng chẳng dám chiếm hữu nàng.
Hắn cho Lang y lui ra ngoài, Lang Vương nhìn cặp mắt to đẹp bất lực, nếu nàng không phải Ma Hậu, thì tốt biết bao, hắn sẽ khiến cho cặp mắt to kia, chỉ biết đến sự tồn tại của hắn mà thôi. Về phần thai nhi trong bụng nàng, hắn cũng vui vẻ đón nhận. Hiện tại biết nàng chính là Ma Hậu, trong lòng có cảm giác mất mác khó tả.
Năm Lang Vương hai mươi lăm tuổi, văn võ song toàn, tuy không được cho là anh tuấn, nhưng thân phận cao quý, khiến ấy thiếu nữ trong Lang tộc phải si tình. Hắn không có Lang Hậu, nhưng có vài vị phi tử. Đối với hắn, chúng phi tử không mấy thú vị bằng nữ nhân đang ở trước mặt hắn đây.
Lang Vương trấn an nữ nhân bé bỏng bị mất trí nhớ này xong, cho đến khi nàng chiềm vào giấc ngủ. Hắn mới rời đi.
Suy đi nghĩ lại nhiều lần, Lang Vương quyết định để Ma Hậu tĩnh dưỡng ở chỗ hắn, đợi đến khi thân thể khỏe lại, mới báo cho Ma Vương đến đón người. Một là vì thân thể nàng không thể chịu được chặng đường xa xôi, hai là muốn nàng ở bên cạnh hắn thêm một thời gian nữa.
Một tháng sau.
Việc Lang Vương cứu một nữ nhân loài người đang mang thai, còn an bài cho nàng ở lại Lan Thanh cung tráng lệ, khiến cho chúng phi tử tò mò, ghen tị không thôi. Trong khi các nàng lại là phi tử của Lang Vương, mà còn chưa được vào Lan Thanh cung, cư nhiên một nữ nhân loài người không rõ lai lịch lại được ở đó. Các nàng không hẹn mà gặp cùng nhau đến Lan Thanh cung.
Các nàng không có lòng dạ nào mà thưởng cảnh ở Lan Thanh cung, cứ thẳng tiến tìm nữ nhân loài người đang ngồi dưới căn chòi kia. Vương của các nàng chăm sóc nữ nhân này cũng thật chu đáo, cư nhiên đem loại áo lông hồ ly quý giá mà cho nàng mặc. Trong cung Lang Vương, loại áo lông hồ ly này bình thường chỉ có duy nhất một chiếc, hay Hồ Ly Hoàng cung tiến cống cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thưởng cho Vương. Còn cung nữ hầu hạ các nàng chỉ có bốn, nữ nhân này cư nhiên có tám, gấp đôi các nàng. Xem ra Lang Vương không chỉ đơn thuần là chăm sóc nàng thôi đâu.
Nhìn cái bụng tròn tròn của nàng, chúng Lang phi thoáng an tâm, vậy chứng tỏ rằng nàng đã là thê tử của người khác, Vương không thể sở hữu nàng. Nàng có ngũ quan thanh tú, đáng yêu động lòng người, nam nhân nào gặp nàng cũng đều phải động lòng.
"Nô tỳ thỉnh an các vị Vương phi." Các cung nữ nhìn thấy các nàng, vội vàng thi lễ. Giải thích với nàng: "Tử phu nhân, đây là các vị phi tử của Lang Vương." Lúc Vương gặp nàng thì thấy nàng vận y phục màu tím, lại nhằm lúc nàng bị mất trí nhớ, nên gọi nàng là: Tử Linh.
Tử Linh bừng tỉnh, đứng dậy, thản nhiên nói: "Tử Linh bái kiến các vị phi tử." Gần đây nàng cứ có cảm giác có một nam nhân không ngừng gọi tên nàng: "Tử nhi!" Thanh âm tê tâm liệt phế đó, không hiểu sao lại khiến nàng đau lòng. Nàng không biết mình có phải người tên "Tử nhi" kia hay không. Nàng không muốn đứng dậy, cũng chẳng muốn biết đứa nhỏ trong bụng là con ai. Nàng vì sao lại rời từ trên vách núi xuống? Còn bị ai tát nữa? Lang Vương đối xử với nàng rất tốt, còn đặt tên nàng là Tử Linh.
Chúng Lang phi đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nhìn đôi mắt ôn hòa bất lực của nàng, ngẫm lại việc mất trí nhớ cũng là chuyện thống khổ vô cùng. Chúng Lang phi thật cũng chẳng muốn làm khó nàng, Vương coi trọng nàng tất có đạo lý của Vương, thân thể của nàng xem chừng còn cao quý hơn chúng Lang phi các nàng.
"Nghe nói ngươi bị mất trí nhớ." Lang phi lớn tuổi nhất lên tiếng, còn thản nhiên mở áo lông hồ ly của nàng ra, mùa đông ở dị vực rất lạnh, tuyết rơi thường xuyên, ngẫm lại nếu không có cái áo lông hồ ly này, nàng sẽ chết cóng mất.
Tử Linh cắn cắn môi dưới, gật gật đầu. Đã hơn một tháng qua, vết thương của nàng đã khỏi hẳn, nhưng trí nhớ vẫn chưa hồi phục.
Nhìn nhìn bụng của nàng, vị Lang phi kia hỏi tiếp: "Mấy tháng?" Bụng của nàng lớn hơn so với bình thường, chắc là sắp sinh.
Tử Linh xoa xoa bụng, nở nụ cười vui sướng của người làm mẹ: "Năm tháng." Lúc Lang Vương cứu nàng thì cảm thấy cái thai động, khi đó thân thể nàng cực kỳ suy yếu, thai cũng yếu theo, trải qua một tháng tĩnh dưỡng, thân thể của nàng bình phục, thai lớn dần. Lang y khẳng định với nàng rằng nàng sẽ sinh đôi.
Đáy mắt mọi người lộ rõ vẻ kinh ngạc, các nàng nghĩ nàng mang thai ít nhất cũng phải bảy tháng rồi.
"Từ từ đã, đừng nóng lòng, một ngày nào đó khi khôi phục trí nhớ, ngươi sẽ được đoàn tụ với phu quân của mình. Phụ nữ có thai tâm tình phải thoải mái, phải như vậy thì thai nhi mới tốt khỏe." Vị Lang phi đã từng sinh con cho Lang Vương khuyên bảo Tử Linh. Nỗi ghen tị sớm đã tan biến, con người này vừa ôn hòa vừa cá tính, hơn nữa lại gặp bất hạnh, khiến cho các nàng không tài nào ghét cho được: "Lúc nhàm chán, có thể tìm đến Thập Nhị cung của chúng ta để tán dóc." Thật đúng là một nữ nhân đáng thương, các nàng không nên ghen tị với sự chiếu cố của Lang Vương đối nàng mới phải.
"Đúng đó, đúng đó." Các nữ nhân khác cũng phụ họa theo.
Cho dù Vương có đối với nàng như thế nào đi nữa, chung quy nàng cũng vẫn là thê tử của người khác, không có uy hiếp đến địa vị của các nàng, không nên lo lắng, phân bì tình cảm của Vương. Một khi đã vậy thì tại sao lại không kết giao bằng hữu? Nói không chừng thân phận nàng vô cùng cao quý, các nàng cũng có thể hưởng được chút lợi nữa.
"Cảm ơn các ngươi." Tử Linh nở nụ cười với các nàng.
"Vương, thân thể của Ma Hậu cơ hồ đã hoàn toàn bình phục, chắc là nên sai người đến báo cho Ma Vương đến đón." Lang y nhịn không được mà khuyên bảo Vương. Hắn đã lớn tuổi rồi, không thể nào không phát nhận ra tâm tình của Vương đối với Ma Hậu. Ma Vương là một nhân vật lợi hại không nên đắc tội, y không hy vọng Vương sẽ phạm đến Ma Vương, như vậy sẽ gây bất lợi đối với Lang tộc. Hơn nữa Ma Hậu mà bị cho là không tương xứng cùng cấp bậc với Hoàng Hậu tỷ muội trong Vương thất, sẽ động đến lòng kiêu ngạo của Ma Vương, Ma Vương không chỉ xử Vương, ngay cả Hoàng Hậu cũng bị đem ra truy cứu.
Lang Vương trầm mặc có đến nửa ngày, nói: "Có thể chờ nàng hồi phục trí nhớ rồi mới thông báo cho Ma Vương có được không?" Hắn muốn ở cạnh nàng thêm vài ngày nữa.
"Vương." Lang y giở giọng đanh thép: "Nếu để Ma Hậu khôi phục trí nhớ, tốt nhất là để nàng về với nơi ở trước đây, với những người thân quen, như vậy mới có thể khôi phục được. Vương, thiên hạ thiếu gì cây cỏ, buông tay đi, Ma Hậu không thuộc về Vương." Ma Hậu không được xem là tuyệt sắc, nhưng cá tính hiền hòa, dáng người nhỏ xinh, thanh âm thánh thót dễ nghe, tròng mắt to, chính xác là loại ánh mắt hấp dẫn nam nhân, dễ dàng có thể khơi mào ý muốn bảo vệ của nam nhân.
Lang Vương bất đắc dĩ ca thán: "Được rồi, bổn Vương lập tức sai người đến Ma giới, thông báo cho Ma Vương đến đón người." Ai! Sao nữ nhân nào tốt cũng đều bị người ta xí chỗ vậy.
"Vương ta anh minh. Thần cáo lui." Lang y rốt cục cũng hài lòng lui ra ngoài.
Lang Vương không còn tâm tình nào để giải quyết công việc nữa, hắn rời khỏi bàn án, ra ngoài thư phòng, không kìm lòng được mà hướng thẳng đến Lan Thanh cung, không hề mang theo kẻ hầu người hạ nào.
Bông tuyết bay bay trong không gian, gió lạnh gào thét, mặt đất phủ một màu trắng xóa.
Giai nhân trong Lan Thanh cung đứng lặng nơi hành lang, nhìn ra đằng xa, cứ lặng im, điềm tĩnh như vậy, khiến Lang Vương không khỏi thầm than, hắn về sau sẽ không thể nào gặp lại nàng nữa. Nói thật, hắn có hơi ghen tị với Ma Vương, một nam nhân bụng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình như vậy, cư nhiên lại có một người thê tử ôn nhu thiện lương như thế. Tuy hắn không có ma pháp, nhưng về mặt khác thì cũng chẳng hề thua kém Ma Vương, lại không hề có ai đả động được tâm tư thầm kín của hắn, chỉ có thể sủng ái những nữ nhân hay hục hặc với nhau.
"Tử Linh". Hắn mở miệng gọi nàng, kỳ thật hắn cũng đã điều tra lai lịch của Ma Hậu, nàng tên thật là Hứa Tử. Nhưng hắn vẫn thích gọi cái tên mà hắn đặt cho nàng. Hắn cũng biết rằng là bởi vì Yêu Tinh Nữ Vương không chiếm được tình yêu của Ma Vương, mà đâm ra hận nàng, mới đánh nàng sau đó lôi nàng ra vách núi sâu thẳm, đẩy nàng rơi xuống vực trước mặt Ma Vương.
"Tử Linh bái kiến Lang Vương." Tử Linh khom người hành lễ.
"Vương hậu không cần đa lễ." Lang Vương chua xót gọi cái danh mà hắn không hề muốn nhắc đến.
"Vương hậu?" Tử Linh nhíu mày, nàng là Vương Hậu của quốc gia nào thế? Lang Vương đã sớm biết rõ thân phận của nàng sao? Vậy vì cái gì không nói cho nàng biết? Không đưa nàng về? Chẳng lẽ nàng là phế hậu nơi lãnh cung ư?
"Tử Linh chỉ là cái tên Vương tặng ngươi, ngươi tên thật là Hứa Tử, Vương Hậu ma giới. Phu quân của ngươi là Ma Vương." Lang Vương đem toàn bộ chuyện y nghe được kể cho nàng: "Ngay ngày mai bổn Vương sẽ sai người đến báo cho Ma Vương hay để đến đón ngươi về. Nhưng mà ngươi phải ở đây chờ thêm một thời gian, bổn Vương ngoại trừ khả năng biến thành sói, thì không còn ma thuật nào khác, không thể bay lên bay xuống giống phu quân của ngươi được."
Hứa Tử? Nguyên lai nàng tên là Hứa Tử. Vậy người nam nhân luôn gọi tên "Tử nhi" mà hằng đêm nàng mơ thấy, cũng là gọi nàng sao? Từ tiếng gọi thâm tình liền trở nên tê tâm liệt phế, không hiểu sao lại khiến nàng đau lòng.
"Lang y nói, chỉ cần người quay trở về với cuộc sống trước kia, mới có thể khôi phục trí nhớ". Lang Vương thu hồi loại tình cảm không có hồi kết này, nàng vĩnh viễn không thuộc về hắn.
Hứa Tử không nói gì, lòng nàng sao lại đau, lại trông mong, lại lo lắng đến khó tả, nàng không biết phu quân đối với nàng thế nào. Tốt hay không tốt? Có giống như Lang Vương có nhiều phi tử đến thế không? Sau khi nàng mất trí nhớ, hoàn toàn không có ấn tượng gì về phu quân cả, phu nhân có kiên nhẫn giúp nàng khôi phục trí nhớ?
" Lang Vương, khi nào thì đi."
" Ta cũng không biết."
Đầu óc nàng hiện tại chỉ nghĩ đến vị phu quân không mấy ấn tượng kia.
Không biết phu quân của nàng là người như thế nào? Ma Vương? Chắc là một nam nhân có đôi mắt dữ tợn, vậy sao mình lại gả cho hắn nhỉ? Là tự nguyện hay là bị ép buộc? Nàng sao lại rơi từ vách núi xuống?
Tối nay chỉ sợ không thể ngủ yên.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui