CHƯƠNG 3.1
Tiễn mùa xuân đi, mùa hè nóng bức lại đến. Hứa Tử vẫn bị giam lỏng trong Thiên Cung, chỗ nào cũng không được đi.
Không những hắn bá đạo, bắt nàng ngủ trong thư phòng của hắn, lại còn chung giường chung gối với hắn nữa chứ.
Nàng từng phản kháng qua nhưng vô dụng. Hắn là loại nam nhân đã nói là làm.
Ma Vương càng ngày càng mê luyến nàng, dễ dàng khoan dung cho sự càn rỡ của nàng, cũng đối vớ càng ngày càng đặc biệt. Ma Vương không để ý đến những sự biến hóa này, Hứa Tử cũng không thấy có gì không thích hợp ở đây.
Sau đó, hắn còn an bài hai ma nữ đến hầu hạ nàng.
Không ít ma quỷ trong Vương cung đã biết có con người ở trong cung, mà lại còn được hưởng sự đãi ngộ đặc biệt của Ma Vương.
Hai ma nữ kia đối xử với nàng rất tốt, nói nàng là nữ nhân duy nhất được Ma Vương coi trọng. Cũng là bởi vì nàng, bọn họ mới có cơ hội đặt chân đến Thiên Cung. Hứa Tử không hiểu lắm, tất cả ma quỷ đều cho rằng được đặt chân vào Thiên Cung là một vinh hạnh vô cùng to lớn, nhưng nàng lại nghĩ hoàn toàn trái ngược. Bị bắt đến Ma giới, nếu tính theo thời gian bình thường thì cũng đã hơn ba tháng rồi, vậy mà nàng vẫn cứ bị giam lỏng như trước, đừng nói là quay về nhân gian, ngay cả đến cửa cung còn chưa bước ra được nữa là.
Thiên Cung thực sự rất đẹp, nhưng nàng cũng không bị vẻ tráng lệ của nó mê hoặc mà quên mất bản thân mình không thuộc về nơi này. Nàng không biết kiếp trước mình đã làm nên cái nghiệp chướng gì, mà xui xẻo gặp trúng loại ma quỷ ăn thịt người như vậy. Đại nạn không chết, nhưng lại trở thành bạn trên giường của Ma Vương. Tuy hắn không làm gì nàng, nhưng mỗi ngày đều ngủ chung với nàng là chuyện thật không thể chối cãi được. Mà hắn thì chỉ cần huyết mạch dâng trào, không cần quan tâm lúc đấy là lúc nào, đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu nuốt lấy cái
Âm thầm thở dài một cái, Hứa Tử đi vào đình nghỉ mát.
"Hứa cô nương không vui?" Hai ma nữ hầu hạ nàng một người là Lam Y, người còn lại là Lam Nguyệt. Thấy nàng thởi dài, Lam Y quan tâm hỏi han.
Hứa Tử tính tình hiền lành, cho dù nhận được sự đối đãi đặc biệt của Ma Vương cũng không có chút tự cao tự đại nào, nên được tất cả ma quỷ trong Thiên Cung yêu quý.
Bị người ta xem như chim lồng cá chậu, ai mà vui cho nổi? Thế nhưng Hứa Tử cũng không nói gì cả. Nhất cử nhất động của nàng đều được hai ma nữ này đem đi báo lại cho Ma Vương. Sau khi Ma Vương đáng ghét hôn nàng xong, nhắc nhở bên tai nàng rằng, không được chạy trốn!
Kỳ thực mùa hè ở Ma giới cũng không nóng bức cho lắm, đại khái là vì âm khí quá nặng ấy mà.
Một thị vệ đi vào đình nghỉ mát, cung kính nói với Hứa Tử: "Hứa cô nương Vương truyền người đến thư phòng."
"Ta không muốn đi." Chắc là hắn lại muốn hành hạ môi nàng đây mà. Hứa Tử không rõ vì sao hắn lại mê luyến hôn nàng như vậy, một ngày làm không dưới mười lần. Mỗi lần đều làm môi nàng sưng đỏ mới chịu buông ra, hại nàng không dám ra khỏi cửa vì sợ bọn thị vệ phát hiện ra nàng có điều gì không ổn.
"Hứa cô nương đừng làm khó thuộc hạ mà." Khuôn mặt thị vệ không khỏi lộ ra vẻ đau khổ. Nếu bọn họ không đưa được Hứa cô nương đến thư phòng, Vương sẽ quở trách bọn họ, đôi khi còn làm ầm lên đòi lôi bọn họ ra chém đầu.
Hứa Tử không nói gì? Nàng làm khó cho họ? Nhưng nếu nàng giúp họ thì ai sẽ giúp nàng bây giờ?
"Hứa cô nương.........." Thị vệ khẩn khoản van nài.
Lúc này lại có một thị vệ nữa đi đến, nói chung là Ma Vương thấy Hứa Tử chậm chạp chưa đến, nên phái thêm một thị vệ đến nữa đó mà.
"Lam Nguyệt cô nương, Vương ời." Thị vệ mời luôn Lam Nguyệt vào.
Lam Nguyệt theo thị vệ đi rồi. Hứa Tử vẫn giữ vẻ mặt đau khổ mà nói với thị vệ rằng: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta tự đến thư phòng." Chung quy nàng cũng không đành lòng vì mình mà làm người khác khó xử.
Thi vệ cảm kích lui đi.
Hứa Tử vẫn ngồi yên tại chỗ đó, cho đến khi Lam Nguyệt trở về, lần nữa thỉnh nàng đến thư phòng của Vương. Nàng biết nàng không thể cự tuyệt, chỉ biết trách ma quỷ mang đến tai họa cho người vô tội như nàng.
Hứa Tử đi vào thư phòng mà nàng đã quá quen thuộc, nhìn thấy vẻ mặt không chút hờn giận của nam nhân đang lạnh lùng ngồi ở án thai. Trải ơn một tháng tìm hiểu, nàng từ lâu đã thăm dò được tính tình nóng nảy của hắn có bao nhiêu thối tha, tất cả ma quỷ có bao nhiêu sợ hãi khi nhìn thấy hắn. Nàng thầm thở dài một hơi, nàng sao lại không sợ hắn cơ chứ? Tuy rằng hắn đối với nàng càng ngày càng mê đắm, nhưng luôn luôn muốn nàng đến xoa dịu tính tình nóng nảy thối tha của hắn. Mà biện pháp duy nhất có thể làm hắn nguôi giận chính là để hắn tùy ý chà đạp đôi môi mọng đỏ của nàng.
Tất cả ma quỷ trong Thiên Cung luôn nói với nàng rằng nàng đối với Ma Vương mà nói, rất đặc biệt. Chỉ có nàng là hiểu rõ, hắn chẳng qua chỉ là tham luyến đôi môi của nàng mà thôi, căn bản là không yêu thích gì nàng cả. Nàng có bao nhiêu trọng lượng, trong lòng nàng tự hiểu rõ. Ma Vương đối với nữ nhân không chút quan tâm, không có khả năng động chân tình đối với sự thanh tú của nàng.
Tâm tư của Ma Vương đừng nói Hứa Tử không hiểu, ngay cả bản thân Ma Vương cũng không hiểu rõ. Chỉ cần khuôn mặt nàng chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn liền sốt ruột không thôi, nhất là lần trước phát hiện ra thân thể của nàng rất mê người. Thầm nghĩ đem nàng gắt gao giam vào trong lòng, hung hăng hôn nàng ngàn lần vạn lần. Khi hắn giận dữ, cũng chỉ có nàng xuất hiện mới có thể làm cho hắn nguôi giận được. Rõ ràng dung mạo của nàng không quá xuất sắc, nhưng chết tiệt là hắn không thể buông nàng ra. Thầm nghĩ đem nàng vĩnh viễn giam lại bên cạnh hắn.
Ma vương cất bước đi ra khỏi án thai, đem Hứa Tử kéo vào trong lòng. Cúi đầu tìm kiếm đôi môi của nàng, tham lam nuốt
Sau một hồi môi lưỡi dây dưa, những nụ hôn Ma vương vẫn rơi trên mặt nàng. "Nha đầu, vì sao lại không vui?", vừa rồi hắn có hỏi qua Lam Nguyệt, biết rằng nàng đang không vui.
"Nếu như ngươi bị người khác giam lỏng, mất đi tự do, ngươi có thể vui vẻ được sao?" Hứa Tử tức giận nói. Hiện tại hỉ nộ ái ố của nàng, nhất cử nhất động của nàng, chuyện gì cũng không thể qua khỏi mắt của hắn. Loại cảm giác này khiến nàng không thoải mái chút nào, giống như là bị người ta lột hết quần áo, lõa thể mà nằm trước mặt hắn.
Trong lòng trống rỗng khiến Ma vương có điểm khó chịu, bàn tay to tiến tới, lần nữa đem nàng ôm chặt vào lòng. Ôm nàng ngồi xuống chiếc ghế bành, chiếc ghế bành này lúc đầu vốn là hắn chuẩn bị cho Xà vương, bạn tri kỉ của hắn ngồi.
"Buông ra đi." Hứa Tử giãy dụa. Hắn lại dùng sức mạnh để khuất phục nàng.
Ma vương ngược lại ôm nàng chặt hơn nữa.
Hứa Tử hung hăng cắn một cái vào tay hắn, cái này rõ là chọc giận Ma vương. Hơi nghiêng người, đem nàng đặt trong chiếc ghế, giữ chặt lấy tay của nàng, nghiêm khắc trừng phạt bằng cách hôn lên môi nàng. Bình thường hôn nàng, khi thì hắn thật bá đạo, lúc lại rất ôn nhu, lần này là hắn nghiêm khắc trừng trị nàng nên hắn cắn xé môi nàng.
́ng một lúc thì hết sạch sức lực, đành để mặc hắn chà đạp.
Thấy Hứa Tử nhu thuận, hắn không khỏi giảm bớt lực đạo.
"Từ khi bản vương trở thành Ma vương đến nay, toàn bộ Ma giới cũng không có ai dám mắng chửi bản vương, chứ đừng nói là cắn. Ngươi là người đầu tiên không sợ bản vương." Thật không biết hắn có chỗ nào bất thường, luôn dễ dàng tha thứ cho sự càn rỡ của nàng.
Hứa Tử nhìn hắn, không lên tiếng. Ở chung đã được ba tháng, biết rõ hắn sẽ không đọc ý nghĩ của nàng nữa, nàng đối với hắn cũng có chút biến đổi, có đôi khi rất sợ phải gặp mặt hắn, nhưng có đôi khi lại nghĩ đến hắn.
Ma vương vươn tay, xoa nhẹ lên khuôn mặt trắng trẻo, thanh khiết của nàng. Nàng rất giản dị, không đeo vàng đeo bạc, không tô son điểm phấn. Nếu những bộ y phục mà hắn cấp cho nàng không hoa mỹ, tin rằng nàng sẽ thích mặc những bộ y phục đơn giản như của cung nữ. Nàng rất tự nhiên, không giống kẻ khác, ngoài miệng thì nói là yêu hắn, nhưng thực tế chỉ là ham muốn ngôi vị Ma hậu, cho dù là nữ vương hay công chúa cũng đều giả dối như vậy. Tóc nàng luôn tự nhiên tung bay phía sau, mà nàng cũng rất thơm, là mùi thơm tự nhiên của cơ thể nữ nhân, chỉ cần ôm lấy nàng, hắn lại cảm thấy an tâm. Nếu như không được nhìn thấy nàng, hắn sẽ căng thẳng không ngớt, rất sợ nàng sẽ chạy trốn, rất sợ sẽ không còn được gặp lại nàng nữa. "Chỉ cần ngươi đáp ứng bản vương, không chạy trốn, bản vương sẽươi tự do." Rốt cuộc là không đành lòng khi nhìn thấy bộ dạng buồn bực của nàng, Ma vương đành nhượng bộ.
Nghe vậy, Hứa Tử mừng rỡ. Nàng lập tức gật đầu như gà con mổ gạo vậy, "Ta không có ma pháp, không thể tự mình quay về nhân gian được, ngươi cứ yên tâm đi." Chỉ cần có được tự do, chuyện quay về nhân gian sau này sẽ nghĩ cách vậy.
Ma Vương nhìn nàng cười cười, điểm nhẹ lên mũi nàng, cười nhẹ nói: "Vui vẻ như thế kia à! Không có chút gì để cảm tạ sao?"
Hứa tử buồn cười, nói: "Ngươi cái gì cũng có, chả thiếu thứ gì, mà ta thì chả có cái gì cả, còn muốn ta cảm tạ cái gì chứ?" Thật đúng là một kẻ tham lam mà.
Ma vương nhún vai, nói thầm: "Đã biết ngươi nhỏ mọn rồi." Ngay cả một cái hôn cảm kích cũng không thèm cho hắn. Từ sau lần đầu tiên hôn nàng tới giờ, toàn là hắn cường hôn nàng thôi, hắn muốn nàng chủ động hôn hắn giống như lần đầu tiên vậy.
"Được rồi, giống tiểu hài tử đòi kẹo mà không được quá đi." Hứa Tử cười cười, kéo đầu hắn xuống thấp, chủ động đưa cặp môi thơm của mình lên.
Ma vương đại hỉ, hắn muốn chính là loại thù lao này đây.
Sau một hồi môi lưỡi dây dưa, Hứa Tử nửa đùa nửa thật nói: "Giống như mấy lần ta ăn kem vậy."
Ma vương điểm khẽ lên trán nàng. Trong lòng vạch ra một kế hoạch, nếu mà có thể lấy được cỏ trường sinh cho nàng ăn, nàng sẽ không cảm thấy hắn lạnh giống như tảng băng nữa, lại còn có thể trường sinh bất lão.
Ma vương buông tay ra, để Hứa Tử tự đứng dậy khỏi ghế, thản nhiên nói: "Ngay mai sẽ có một số khách nhân đặc biệt đến, ngươi đừng đi đâu lung tung, đặc biệt là Ngự thiên cung." Ngày mai Xà vương của Động vật giới, Ngọc Linh công chúa, Ngọc San công chúa của Tinh linh giới, Nữ vương của Yêu tinh giới cùng Hiền thân vương, đệ đệ không có chút quan hệ huyết thống nào với hắn sẽ đến thăm Ma giới. Ngọc Linh công chúa cùng Nữ vương Yêu tinh đều chủ động hiến thân cho hắn, nhưng mà hắn không thể đem hai người kia đi làm quân kĩ (kĩ nữ cho quân đội), mà hai nữ nhân này lại luôn mơ tưởng trở thành Vương hậu của hắn, bình thường đối chọi gay gắt, nếu để hai nàng biết được sự sủng nịnh của hắn đối với nha đầu kia, khẳng định sẽ mang đến cho nàng thật nhiều những phiền phức không cần thiết. Hắn không muốn nàng bị tổn thương.
Hứa Tử rất hiếu kì, rốt cuộc là khách nhân nào vậy? Hắn có thể đồng ý để cho nàng được tự do, vì sao lại không cho nàng đến Ngự thiên cung chứ?
Ma vương nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn liền uy hiếp: "Nếu như ngươi không nghe lời, bản vương sẽ không để cho ngươi tự do nữa."
Nghe vậy, Hứa Tử vội vàng cam đoan là sẽ yên một chỗ, không chạy loạn.
(Cảm ơn Cốc đã giúp Mèo làm phần đầu.)
Rốt cuộc đã có thể đi ra Thiên cung. Hứa Tử lập tức đến Nội phủ tìm Lục Ngọc.
Đi hơn nửa ngày mới tới cửa cung Nội phủ, Vương cung rộng lớn, Hứa Tử không nhịn được mà líu lưỡi. Cấu trúc Cung điện rắc rối phức tạp làm cho nàng phảng phất thấy mình như đang đi trong mê cung, nếu không hỏi qua Lam Y đường đến cung Nội phủ, nàng không biết phải đi đến ngày tháng năm nào?
Thị vệ của cung Nội phủ cùng Cung điện không giống nhau, vì có một nửa là nữ, bình thường các nàng phụ trách đem nữ nhân Hậu cung đến Thừa ân điện. Ma vương sủng hạnh ma nữ xong rời đi, các nàng còn phải giúp những cô gái đã ngất mặc quần áo, đưa đến chỗ Ma y cho họ uống vô tử canh, sau đó mới đưa họ giao cho nam thị vệ đưa đến chỗ Thiếu tướng. Những nữ hầu vệ này đều rất vô tình. Chỉ có như vậy mới không mềm lòng trước tiếng khóc của những nữ nhân Hậu cung.
Trừ thị vệ của Thiên cung, thủ vệ của cung điện khác không nhận ra Hứa Tử, cho nên khi Hứa Tử bước vào cung Nội phủ thì bị thủ vệ ngăn cản, cho dù nàng giải thích như thế nào họ cũng không cho nàng đi vào, còn nói sẽ đem nàng đưa đến Chấp pháp quan thẩm tra. Lúc này Hứa Tử mới hối hận là đã không mang theo Lam Y, lam Nguyệt đến đâ
" Xảy ra chuyện gì?" Nghe được bên ngoài có tiếng ồn, Phong Tử Do từ trong điện đi ra.
Thủ vệ lập tức thay đổi thái độ cung kính, "Quan trên, nữ nhân này không biết từ nơi nào tới, nói là muốn đi vào tìm Lục tổng quản."
Phong Tử Do nhìn Hứa Tử đang bị thủ vệ giữ, chuẩn bị lôi đi. Hắn vội vàng quát: "Mau thả nàng ra!" Nàng chính là Vương hậu tương lai của Ma giới. Những tên nô tài này bất kính như vậy nếu để cho Ma vương thấy được thì bọn họ sẽ bị xử phạt.
Đã qua ba tháng, Phong Tử Do mặc dù không biết tình hình của Hứa Tử, chỉ là mỗi lần Vương nhắc tới nàng đều có vẻ mặt yêu thương đắm đuối, hắn chỉ biết Vương đã từ từ bị con người này chinh phục rồi, chỉ là chính bản thân Vương còn không biết đó thôi.
"Vâng" thủ vệ vội vàng buông Hứa Tử ra.
"Sau này, khi vị cô nương này tới, các ngươi phải cung kính dẫn nàng đi vào." Phong Tử Do phân phó, sau đó dẫn Hứa Tử đi vào Nội phủ.
Nội phủ cung so với Thiên cung kém khá xa.
"Lục Ngọc đang ở đại sảnh." Phong Tử Do vừa đi vừa nói chuyện, mang theo Hứa Tử đến đại sảnh. "Lục Ngọc vẫn lo lắng Vương sẽ ăn ngươi, bây giờ xem ra ngươi sống rất tốt." Vương cho nàng tựlại, có thể nói Vương đối nàng rất đặc biệt.
Hứa Tử cười khổ, cũng không nói nhiều.
Vừa thấy Lục Ngọc, đầu tiên Hứa Tử cho nàng một cái ôm thân mật kiểu Pháp.
"Cô nương..." Lục Ngọc không quen với sự nhiệt tình của nàng.
"Hứa Tử, gọi ta là Hứa Tử. gần đây Ngươi sống tốt không, Đại băng sơn không có làm khó dễ ngươi chứ ?" Hứa Tử sớm đã xem Lục Ngọc là bằng hữu tại Ma giới này.
"Ta sống rất tốt. Hứa cô nương dám gọi Vương là 'Đại băng sơn'?" Vương thực sự rất lạnh lùng, nhưng chưa từng có người nào dám nói hắn lạnh, chứ đừng nói đến gọi hắn là "Đại băng sơn". "Vương không có khiển trách cách gọi của ngươi sao?" Trong trí nhớ của nàng, Vương vốn là không cho phép có người bất kính đối với hắn. Lục Ngọc hiếu kỳ, Vương cùng Hứa Tử ở chung một chỗ thì như thế nào.
"Hắn hình như có nói qua mà lại hình như không có, ta không nhớ rõ, ta mặc kệ hắn." Hứa Tử vô tình nói, hắn vốn lạnh như tòa núi băng. Nàng hướng Lục Ngọc oán than, "Ngươi không biết ta bi thảm thế nào đâu, bị Vương của các ngươi giam lỏng suốt ba tháng, buồn bực muốn chết. Hôm nay hắn mới cho phép ta ra khỏi cái đại lao 'thiên cung' kia. Đúng rồi, hôm nay hắn có khách đến, không có thời gian bận tâm đến ta, ngươi có thể lén đưa ta quay về thế giới của ta được không?" Hứa Tử đồng ý với Ma vương không trốn đi chỉ là hình thức ứng phó. Nàng vốn dĩ không phải người của thế giới này, nàng nhớ người nhà, bạn bè của nàng.
Lục Ngọc chưa trả lời, Phong Tử Do ở bên cạnh lập tức ngăn cản nói: "Ngươi muốn hại chết Lục Ngọc sao?" Nói đùa, bây giờ đem nàng đưa về nhân gian chẳng khác nào kêu Ma vương đem Lục Ngọc bầm thây vạn đoạn.
Hứa Tử không đồng ý. "Lần trước chẳng phải Lục Ngọc đã nói hắn sẽ không thật sự lấy mạng của nàng, nhiều lắm chỉ là bị hút đi ma pháp, đánh vào quỷ đạo. Như vậy tốt lắm, có cơ hội đầu thai chuyển thế, không cần phải đi làm hại nhân gian."
Phong Tử Do thầm nghĩ: nha đầu kia còn chưa biết tầm quan trọng của nàng đối với Ma vương. Năm đó, ngoài hắn và Ma vương còn có tám tiểu nam hài khác, được Ma vương đời trước tuyển làm người thừa kế, Ma vương lúc đó cũng có vẻ đặc biệt lạnh lùng tàn nhẫn, ngay cả tiên vương đều nói không ai có thể khắc chế hắn, hắn sẽ trở thành Ma vương vô tình nhất trong các triều đại Ma giới từ trước đến nay. Từ khi Ma vương đăng cơ, sự lạnh lùng tàn nhẫn của hắn ngày càng được phát huy, làm cho bọn họ cùng là ma quỷ cũng thường ăn không tiêu. Thiên cung trước kia vốn không có khó khăn cấm đoán, sau khi Ma vương đăng cơ, lập tức hạ chỉ trừ ra chín đại quan trên ở ngoài, bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện ra vào Thiên cung, nhất là nữ nhân. Bây giờ ngoại trừ Hứa Tử, không có nữ nhân thứ hai có được đãi ngộ đặc biệt này. Còn cũng là có liên quan đến Hứa Tử mới có thể ra vào Thiên cung.
Phong Tử Do hừ nói: "Ngươi cho rằng có thể đơn giản như vậy sao? Nếu Lục Ngọc giúp ngươi sẽ bị đánh vỡ hồn phách, hoàn toàn chết đi, còn có thể liên lụy đến người nhà."
Hứa Tử không tin, nghiêm trọng như vậy sao? Có điều nàng cũng không muốn thử, Đại băng sơn ngoại trừ đối với nàng có chút dịu dàng, đối với những người khác đều vẫn là lạnh như băng, nàng sợ vạn nhất thật sự như vậy thì sẽ hại cả nhà Lục Ngọc.
Vậy nàng đến đây chẳng phải là vô nghĩa rồi sao? Ai..., Hứa Tử thở dài, xem ra nàng không có cơ hội gặp lại người thân rồi. Đã ba tháng, bọn họ chắc chắn tưởng rằng nàng đã chết.
Không đành lòng thấy bộ dáng thất vọng của Hứa Tử. Lục Ngọc nói cùng nàng đi dạo khắp nơi trong phủ.
Lục Ngọc cùng Hứa Tử ở trong Nội phủ cung đi dạo một ngày, đến lúc trời sập tối mới đưa nàng quay về Thiên cung. Ma vương còn chưa trở về, Hứa Tử vô thức hỏi thị vệ, Ma vương bao giờ mới trở về?
"Đêm nay Vương có thể sẽ không trở về, ngài chắc là sẽ qua đêm ở Thừa Ân điện." Thị vệ cũng không xác định. Trước kia dù là Ngọc Linh công chúa của Tinh linh giới hay là Nữ vương của Yêu tinh giới tới, Ma vương cũng sẽ không quay về Thiên cung ngủ. Bây giờ Vương mê luyến Hứa cô nương như thế thể sẽ trở về.
Không biết vì sao, Hứa Tử cảm giác có chút thất vọng.
"Ngươi biết hôm nay khách nhân tới là ai chăng?" Có thể làm cho Đại băng sơn cả ngày ở cùng, Hứa Tử hiếu kỳ khách nhân kia có thân phận gì.
Thị vệ trả lời: "Là công chúa của Tinh linh giới và Nữ vương của Yêu tinh giới, còn có Xà vương của Động vật giới."
Đều là yêu ma quỷ quái.
HứaTử cũng lười không hỏi nữa.
Thừa ân điện.
Công chúa Ngọc Linh duyên dáng, xinh đẹp và Nữ vương Yêu tinh giới gợi cảm, quyến rũ đang tranh cãi xem người nào thị tẩm trước. Ma vương phiền bực ngồi ở mép giường gầm nhẹ: "Không cần ầm ĩ, các ngươi đều cấp bổn vương rồi cút đi!" Hắn thầm nghĩ nhanh giải quyết sinh lý, không có tâm tình nghe các nàng ghen tuông. Trong đầu hiện lên khuôn mặt thanh khiết kia trong lòng lập tức buồn bực, hắn muốn chủ nhân của khuôn mặt thanh khiết đó nhưng bây giờ không phải lúc. Trong trí nhớ đột nhiên lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, nhớ lại hôm nay khách đến còn có một công chúa tên Ngọc San. Công chúa Ngọc San dung mạo tuyệt sắc trong tuyệt sắc, một nữ nhân xinh đẹp như vậy, thật không có ngôn từ nào để hình dung vẻ đẹp của nàng, hôm nay hắn vừa thấy nàng, liền bị thu hút. Hắn tạm thời chưa chiếm được chủ nhân của khuôn mặt thanh khiết kia, còn nữ nhân khác̀ chỉ cần hắn muốn, tùy thời có thể đem tới tay, đối phương tuyệt đối không dám cự tuyệt. Hắn đưa tay kéo Ngọc Linh công chúa đến trước mặt thấp giọng nói bên tai nàng: "Lệnh muội so với ngươi càng xinh đẹp hơn!"
Ngọc linh khe khẽ cười, "Vương trúng ý xá muội(em gái) rồi sao? Xá muội tuổi quá nhỏ, chịu không được Vương ân ái nha." Thật ra phụ vương nàng thấy nàng không cách nào đả động được trái tim của Ma vương, mới kêu nàng đem muội muội đẹp nhất mang đến, chuẩn bị tỷ muội đồng tâm, xem có thể đoạt được ngôi vị Ma hậu không.
"Bao nhiêu tuổi?" Ma vương bất kể đối phương bao nhiêu tuổi, hắn trúng ý rồi sẽ không bỏ qua. Hơn nữa hắn biết Quốc vương Tinh linh giới vốn chuẩn bị đem công chúa Ngọc San đưa cho hắn. Trừ Thiên giới, trong không gian dị vực này hầu như tất cả các nước đều e ngại Ma giới của hắn, đều muốn cùng hắn nhấc lên quan hệ, hy vọng có được sự bảo hộ của hắn.
"Mười bốn." Công chúa Ngọc Linh thật sự không hy vọng muội muội cùng nàng tranh đoạt Ma vương, nàng biết rõ dung mạo của nàng không bằng muội muội. Càng không hi vọng muội muội cũng bị Ma vương chà đạp, khinh rẻ, chỉ là phụ vương của nàng vì lợi ích và an toàn của quốc gia mà bất đắc dĩ hy sinh các nàng. Tinh linh giới mấy ngàn năm nay đều bị khi dễ, bất cứ quốc gia nào cũng không xem quốc gia nàng ra gì, chỉ trách thực lực và pháp lực của Tinh linh giới đều thấp nhất.
Ma vương cười lạnh, đem Ngọc Linh công chúa đẩy ngã lên giường, như mọi khi thô bạo sủng hạnhàng. Mặc dù đã như vậy vô số lần, Ngọc Linh công chúa vẫn bị đau đến kêu lên. Ma vương cười lạnh hơn, hắn cúi đầu nói nhỏ: "Ngươi lần đầu tiên cũng mười bốn tuổi." Ngụ ý hắn muốn công chúa Ngọc San. Hắn vẫn có hứng thú sủng hạnh xữ nữ hơn, nếu không phải mấy nữ nhân này có thân phận khác biệt, hắn căn bản không nghĩ tới sủng hạnh lần thứ hai.
Công chúa Ngọc Linh thống khổ nói: "Bổn công chúa nhất định đem xá muội đưa tới hầu hạ Vương, chỉ là Vương có thể cho chúng tỷ muội ta một cái danh phận?" Cho dù không thể làm hậu, làm phi cũng được.
Ma vương cười lạnh, lạnh từ trong tâm làm kẻ khác không thể nắm bắt tâm tư của hắn. Hắn lạnh lùng âm trầm bên tai công chúa Ngọc Linh hỏi: "Ngươi muốn danh phận gì? Ma hậu hay ma phi hay là tiện thiếp?" Theo hắn đòi hỏi danh phận? Lá gan của nữ nhân này càng lúc càng lớn, đã vượt qua giới hạn nhẫn nại của hắn rồi.
Ma vương sủng hạnh Ngọc Linh công chúa, tiếp theo lại muốn sủng hạnh Ngọc San công chúa, mà Ngọc Linh công chúa còn muốn danh phận, Nữ vương Yêu tinh đứng một bên tức giận đến phát run. Nhưng giờ phút này nàng không làm gì được, tại địa bàn của Ma vương, cho dù nàng là Nữ vương yêu tinh, cũng không thể làm càn. Vẫn là nhẫn nại đến khi rời khỏi Ma giới, nàng chỉnh Ngọc Linh công chúa sau cũng không muộn.
Ngọc Linh công chúa nghe được Ma vương lời nói của Ma Vương có vẻ không vui, không dám nhắc lại chuyện danh phận.
Ma vương phát tiết trên người Ngọc nh, đến nỗi hắn xem Ngọc Linh công chúa là Hứa Tử, hắn muốn nữ nhân kia nhưng lại không thể làm gì. Vừa nghĩ đến nàng, dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt.
Chà đạp hai người nữ nhân thân phận tôn quý xong. Ma vương phân phó thị nữ Nội phủ mang hai người đến chỗ Ma y uống vô tử canh.
"Vương, ta muốn có hài tử của Vương." Nữ vương Yêu tinh làm nũng lôi kéo tay Ma vương. Nếu nàng có thể sinh con nối dõi cho Ma vương, tin rằng có thể có được danh phận.
Ma vương vô tình bỏ tay nàng ra, lạnh lùng thốt: "Bổn vương không cần hài tử."
"Vương..." Nữ vương không thuận kêu.
"Đi xuống!" Sắc mặt Ma vương trong nháy mắt trầm xuống. Hai nữ nhân đành phải ngoan ngoãn theo sát thị vệ Nội phủ, rời Thừa ân điện.