CHƯƠNG 4.2
"Đừng khóc". Ma vương đau lòng hôn lên giọt lệ đang chảy trên mặt nàng. Tiểu nữ nhân này khóc làm rung động trái tim lạnh như băng của hắn.
Hứa Tử khóc càng dữ dội hơn.
Ma vương lúng túng, nâng Hứa Tử đứng dậy, ôm chặt nàng vào lòng, để nàng tựa vào trong ̣c hắn khóc.
"Ta hận ngươi!" Hứa Tử nghẹn ngào nói.
Ma vương thống khổ nói: "Ta biết". Nàng đã nói với hắn rồi. Nếu đổi thành nữ nhân khác, hắn mới không cần quan tâm có hận hay không, nhưng đối tượng lại là nhân loại này vô tri vô giác giữ chặt tim hắn, hắn đã hồ đồ mất rồi.
Vuốt ve mái tóc dài rối của nàng, Ma vương gần như van nài nói: "Quay về Thiên cung ở có được không?" Cho dù nàng hận hắn, hắn cũng hy vọng có thể mỗi ngày được thấy nàng.
"Trở về làm nô lệ của ngươi sao?" Hứa Tử ngẩng đầu chất vấn.
"Cái gì nô lệ?" Ma vương không vui hỏi, "Ngươi ở trong lòng Bổn vương là đặc biệt không sai, chứ không phải nô lệ". Nha đầu kia luôn thích chọc giận hắn mới cam tâm sao?
Hứa Tử tức giận hỏi: "Vậy tại sao ngươi muốn chạm vào ta?" Có yêu mới có hoan ái, cho dù hắn không cho nàng danh phận nàng cũng sẽ không so đo, dù sao cũng là đến từ nhân gian, đối với quan niệm trinh tiết có chỗ thông thoáng. Sẽ không vì thất thân mà muốn sống muốn chết. Chỉ là Ma vương chạm nàng là vì yêu nàng sao?
". . . . . ." Ma vương trả lời không được. Hắn muốn nàng, cho nên rốt cuộc tại sao hắn cũng không biết. Hắn muốn nữ nhân cho tới bây giờ đều không nghĩ đến là vì cái gì.
Thấy hắn lâuhư vậy không trả lời, Hứa Tử cho rằng hắn muốn biến mình thành nữ nhân tùy tiện. Lúc muốn thì cần, không cần nữa liền để tại một bên. Lúc nãy nàng có chút mềm lòng giờ thì lại cứng lên.
Tức giận dùng sức đẩy hắn ra, Hứa Tử xoay người bỏ đi.
"Tử nhi. . . . . ." Ma vương gọi không cách nào làm cho Hứa Tử dừng lại.
Ma vương không cam lòng cứ như vậy để nàng đi. Hắn sử dụng ma pháp làm cho Hứa Tử ngủ.
Đỡ lấy nhân nhi mềm mại sắp ngã xuống, Ma vương trong lòng rối rắm phức tạp. Hắn không biết nên làm thế nào mới có thể quay lại cuộc sống giống như trước kia, mới có thể để nàng luôn ở bên cạnh hắn. Phiền muộn ôm nàng vào lòng, hôn nàng, hắn chỉ có thể ôm sát nàng vào lòng mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Mấy tháng qua, hắn đã thành thói quen có nàng trong cuộc sống của mình.
Cố ý hôn nàng đến ý loạn tình mê. Ở bên cạnh nàng, hắn chưa bao giờ hối hận. Chỉ là khi hắn sủng hạnh Ngọc San, nàng vì vậy mà tức giận, hắn thật sự không thể hiểu nổi. Thiếu nữ mười bốn tuổi thì không thể sủng hạnh sao? Từ lúc hắn mười tám tuổi trở thành Ma vương, hậu cung ma nữ bị hắn sủng hạnh đều là mười mấy tuổi, cũng không thấy có ai nói không thể. Danh phận? Cái đó quan trọng vậy sao? Vì cái gì hết thảy nữ nhân đều đòi hắn danh phận? Nếu thật sự như vậy hắn chỉ muốn cho nàng, chứ không phải là Ngọc San công chúa. Công chúa Ngọc San thật xi đẹp như tiên nữ nhưng lại quá yếu đuối, nhát gan, nhìn thấy hắn giống như là chuột thấy mèo, run như cầy sấy. Hắn có lạnh lùng nhưng cũng không đến nỗi khủng bố như vậy chứ? Hứa Tử không hề sợ hắn mà.
Vừa mới có tự do một chút, Hứa Tử lại bị Ma vương giam lỏng ở Thiên cung.
Hứa Tử vì tức giận Ma vương lại đem nàng giam lỏng đến mức lấy tuyệt thực uy hiếp Ma vương.
Thấy Thiện thực quan đem thức ăn còn nguyên đi ra, Ma vương mặt không biến sắc đi vào đại sảnh. Hứa Tử vừa thấy hắn, cũng không nhìn vào mắt. Vì thế mà sắc mặt Ma vương càng trầm.
Ma vương thô lỗ nắm cằm nàng, nâng đầu nàng lên, bức nàng nhìn thẳng vào hắn, tức giận hỏi: "Tại sao không ăn cơm? Tưởng lấy cái chết thì có thể thoát khỏi Bổn vương ư?"
Hứa Tử dùng sức đẩy tay hắn ra, "Không có được tự do, ta thà chết còn hơn!
"Ngươi. . . . . ." Ma vương nén giận. Hắn chỉ là không muốn nàng rời khỏi tầm mắt mình, cho dù nàng có thật sự hận hắn. Ma vương lấy ma tiên mà hắn thường xuyên dùng để đánh Ngọc San ra, Lam Y, Lam Nguyệt thấy thế, hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống cầu xin: "Vương, đừng làm vậy. Hứa cô nương là con người, không thể chịu được ma tiên."
Ma vương lạnh lùng nhìn thoáng qua Hứa Tử không hề tỏ ra sợ hãi, giơ t lên, ma tiên hạ xuống, nhưng là rơi vào trên người Lam Y, Lam Nguyệt.
"A!" Hai ma nữ đáng thương không biết mình đã phạm tội gì mà bị trừng phạt.
Hứa Tử không hiểu hành động vừa rồi của Ma vương.
Ma vương lạnh lùng nói: "Các ngươi không thể khuyên Tử nhi ăn cơm, nô tài không hoàn thành trách nhiệm, phải bị phạt". Tay nâng lên lần nữa, ma tiên vô tình từng cái rơi trên người hai ma nữ đáng thương.
Hứa Tử giờ đã hiểu, hắn lại dùng sự thống khổ của người khác để bức nàng khuất phục. Nàng vừa tức vừa hận, đoạt lấy ma tiên trong tay ma vương, quăng sang một bên, khóc nức nở nói: "Không cần lấy người vô tội để uy hiếp ta, đây là chuyện riêng của hai chúng ta."
Nàng khóc!
Ma vương đau lòng vì lệ của nàng, càng đau lòng vì nàng hận hắn mà lựa chọn dùng cái chết để rời khỏi hắn. Hắn muốn nàng khuất phục, ngoài lợi dụng sự thiện lương của nàng thì không còn phương pháp nào nữa. "Ngươi nếu còn không ăn cái gì, Bổn vương lập tức đem các nàng kéo ra ngoài chém!"
"Ngươi..."
"Hứa cô nương". Lam Y, Lam Nguyệt vội vàng đi đến dưới chân Hứa Tử, lôi kéo làn váy của nàng, khóc lóc nói: "Hứa cô nương, niệm tình chúng ta đã hầu hạ ngươi, cứu chúng ta đi, đừng tuyệực nữa". Vương thật sự sẽ đem các nàng kéo ra ngoài chém.
Nhìn thấy hai người bọn họ vì mình mà bị hại, Hứa Tử mềm lòng.
Từ đó, Hứa Tử cùng ma vương mâu thuẫn càng lúc càng sâu.
Ma vương không nói hắn đã cho Ngọc San danh phận, Hứa Tử cũng không hỏi. Hai người gặp mặt luôn khắc khẩu, mỗi lần cãi nhau xong, Hứa Tử càng thêm hận, Ma vương càng thêm giận.
Hoàng cung mỗi người đều cảm thấy bất an, sợ trở thành đối tượng cho Ma vương giận cá chém thớt. Thị vệ của Thiên cung lại càng phải thật cẩn thận, nếu có chút sai lầm, liền trở thành nơi trút giận cho Ma vương.
Ma vương đem hết thảy tội lỗi đổ lên người Ngọc San, chỉ cần cùng Hứa Tử cãi nhau, lúc sau hắn liền nổi giận đùng đùng tìm Ngọc San trút giận. Dù được phong làm phi tử, Ngọc San vẫn ngụ tại Ngự thiên cung như cũ. Ma vương cũng không cho nàng hưởng thụ đãi ngộ của một phi tử.
Ngọc San chỉ cần vừa nghe đến giọng của Ma vương đã sợ hãi run rẩy lui ra sau. Vừa thấy Ma vương biến ra ma tiên, liền sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng dù cho nàng khóc lóc cầu xin thế nào cũng không thể làm Ma vương động lòng, ma tiên cứ thế vô tình rơi trên người nàng đến khi nàng gần hấp hối Ma vương mới dừng tay. Mời ma y chữa khỏi cho nàng sau đó lại tiếp tục hành hạ nàng. Việc tra tấn cứ lặp đi lặp lại như vậy sắp bức Ngọc San điên rồi.
Sau khi Ngọc San công chúa được phong phi, Ngọc Linh công chúa từng đến thăm muội muội. Vừa lúc chứng kiến Ma vương hành hạ Ngọc San, Ngọc Linh công chúa thiếu chút nữa ngất đi, nàng không nghĩ muội muội trở thành Ma phi lại thảm hại đến như vậy. Nàng cũng từng tha thiết cầu xin Ma vương buông tha Ngọc San, Ma vương giận dữ, vô tình dùng ma tiên quất vào người nàng. Ngọc Linh công chúa mang theo một thân thương tích trở về Tinh linh quốc, Quốc vương, Hoàng hậu biết được hết thảy chuyện nhưng cũng chẳng thể làm gì. Thật bất đắc dĩ, bọn hắn không có thực lực đối kháng cùng Ma giới, chỉ có thể đem lệ hối hận nuốt vào bụng.
Chuyện Ma vương tra tấn Ngọc San, không ai dám nói cho Hứa Tử biết, sợ mối quan hệ của Hứa Tử và Ma vương trở nên tồi tệ hơn.
Bị Ma vương tra tấn thể xác và tinh thần tàn tạ, một buổi sáng sớm nọ, Ngọc San quyết định nhảy xuống hồ tự sát. May mắn có Thiếu tướng Tỷ Hiền vào cung kiến giá cứu lên.
Vì thế, Ma vương càng thêm chán ghét Ngọc San.
Vì Hứa Tử cự tuyệt hắn cầu hoan, hắn phẫn hận hạ lệnh Nội phủ mỗi đêm đưa vài hậu cung ma nữ đến Thừa ân điện. Hắn vô tình chà đạp các nàng, lạnh lùng đem các nàng đưa đi làm quân kỹ.
Hậu cung ma nữ đàm vương biến sắc.
Tỷ Hiền sau khi cứu Ngọc San thì đối nàng rấ, chỉ cần tiến cung sẽ lén đứng nhìn Ngọc San từ xa.
Ngọc San từ khi đến Ma giới tới giờ, ác vận luôn đi theo nàng, hiện tại có một nam nhân luôn quan tâm đến nàng làm cho nàng một lòng muốn chết lại có hy vọng tiếp tục sống.
Một là thần tử của Ma vương, một là phi tử của hắn, sau khi tiếp xúc, loại tình cảm chậm không nên có đã chậm rãi nảy mầm trong lòng hai người.
Hôm nay Ma vương lại tự mình triệu Tỷ Hiền vào cung, đem mấy ma nữ tối qua bị hắn chà đạp đưa cho Tỷ Hiền, kêu hắn đem mấy ma nữ đó an bài đến đại quân doanh. Nếu là trước đây, Tỷ Hiền sẽ không hề do dự nghe theo, chỉ là từ khi gặp được Ngọc San Tỷ Hiền lòng có chút mềm yếu, bắt đầu cảm thấy Ma vương đối với nữ nhân thật sự tàn nhẫn, lạnh lùng. Đối mặt với Quân vương vô tình, lạnh lùng như vậy, hắn biết hắn không có cách nào khuyên can, chỉ có thể đồng tình với các ma nữ này, đem các nàng mang đi khỏi hoàng cung.
Đi qua Ngự thiên cung hắn ngừng lại, nhìn nhìn vào bên trong, nghĩ nghĩ, hay là đi.
Hiện tại là thời kì rối ren, hắn không muốn vì hắn quan tâm mà làm cho nhân nhi của hắn gặp tai nạn.
Hứa Tử nổi giận đùng đùng đẩy cửa thư phòng ra, ào đi vào, hướng đến người đang ngồi ở án đài* xử lý công vụ, rống lên: "Tại sao ngươi không thể đối xử với các nàng tốt một chút? Vì cái gì lại muốn tra tấn các nàng như vậy?" Nàng vô tình biết được hôm qua Ma vương lại chà đạp mấy hậu cung ma nữ, cũng phân phó Thiếu tướng đại nhân đem các nàng đưa đến đại quân doanh. Hắn không phải muốn tra tấn mấy ma nữ kia chết tươi chứ? (án đài: bàn dài)
Ma vương đang xem công văn thì ngẩng đầu lên, thoáng nhìn nhân nhi đang kích động. Hắn đây là cố ý cho nàng biết, nàng càng cự tuyệt hắn cầu hoan thì sẽ có càng nhiều nữ nhân không may mắn. Một dạo gần đây, tuy rằng mỗi đêm hắn đều sủng hạnh mấy ma nữ, nhưng hắn luôn không cảm thấy thỏa mãn. Hắn phi thường, phi thường hoài niệm sự ấm áp của nàng, hết thảy các ma nữ đều không thể đem đến cho hắn loại cảm giác này.
"Đó là chuyện của Bổn vương, không liên quan tới ngươi". Ma vương lạnh lùng nói, không hề để ý nàng, tiếp tục cúi đầu xuống xử lý công vụ.
"..." Hứa Tử không biết nói gì nữa. Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nam nhân lạnh lùng vô tình này, hiểu được hắn muốn mượn sự thống khổ của người khác để làm nàng khuất phục, chính là hắn càng làm như vậy, nàng lại càng hận hắn. Nếu hắn có thể thay đổi tính cách một chút, có lẽ nàng sẽ không hận hắn đến vậy.
Nàng xui xẻo bị bắt đến đây, phải chịu đựng nỗi khổ nhớ nhà, nhớ người thân, còn thường bị hắn dùng thủ đoạn bức nàng khuất phục, nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Tử cảm thấy mình rất ủy khuất*, nước mắt bất tri bất giác chảy ra. (ủy khuất: oan ức
Xoay người đi khỏi thư phòng, có một số việc không phải nàng muốn thay đổi là có thể thay đổi được.
Ma vương âm thầm nhìn nhân nhi xoay người rời đi, hắn không phải không thấy nước mắt của nàng, bởi nước mắt nàng lại làm cho hắn đau lòng. Cố ý tra tấn ma nữ là để nàng suy nghĩ lại mà có thể tha thứ hắn, không cự tuyệt hắn ngoài cửa, hiện tại xem ra không có tác dụng lớn gì. Chẳng lẽ nàng biết hắn đi sủng hạnh mấy ma nữ khác mà nàng vẫn không hề động lòng sao?
Ma vương vẫn tự cho là mình đúng, làm cho hậu cung ma nữ càng thêm không hay rồi.
Hàng đêm tiếng khóc không ngừng ở Thừa ân điện, ma nữ bị Ma vương sủng hạnh càng ngày càng nhiều.
Hứa Tử không hề muốn hỏi việc này, cũng không biết vì chính mình mà làm không ít ma nữ chịu khổ.
Cứ như vậy qua một tháng kinh khủng, tất cả đều rơi vào tuyệt vọng, lấy danh nghĩa trưởng lão triệu tập tám vị đại quan lớn, bàn bạc xem nên khuyên can Ma vương như thế nào.
"Trừ Hứa cô nương, vương sẽ không nghe người nào khuyên". Phong Tử Do là người hiểu rõ nhất tình cảm của Ma vương đối với Hứa Tử trước hết mở miệng. "Nhưng hiện tại Hứa cô nương ngay cả nói cũng không muốn nói với Vương". Bởi vậy mà Vương của bọn hắn không biết chính mình đã thật sự yêu Hứa Tử càng ngày càng thêm nổi điên.
"Ai có thể cầu Hứa cô nương tha thứ vương không?" Trưởng lão nhìn mọi người chung quanh. Tuy hắn còn chưa ra mắt loài người đã làm Vương động tâm kia, chỉ nghe từ thị vệ Thiên cung và hai ma nữ hầu hạ Hứa Tử là Lam Y, Lam Nguyệt. Hứa Tử tuy tính tình hiền hoà nhưng cũng cùng là người cố chấp như Vương.
Mọi người lắc đầu. Bọn hắn đều không biết gì về nữ nhân đặc biệt này.
"Nếu cứ để cho Vương như vậy đi xuống, sẽ khiến ọi người bạo động". Hậu cung ma nữ đều muốn chạy trốn, thậm chí chuẩn bị lấy trứng chọi đá, ám sát Ma vương. Mà Ma vương hút không ít thuần âm máu, ma pháp lại càng lợi hại hơn trước. Trước đây, Ma vương vẫn khổ luyện mãi mà không thành Ma công, nhưng khi Ma vương toàn tâm toàn ý sủng hạnh con người kia thì nghe nói ma công mới luyện thành , điều này làm cho Ma vương rất nghi hoặc.
"Trưởng lão, hạ quan có đề nghị". Thiếu tướng Tỷ Hiền bỗng nhiên nói.
"Nói xem". Trưởng lão bảo Thiếu tướng nói tiếp.
"Làm cho Ngọc phi nương nương ra mặt khuyên Hứa cô nương có lẽ sẽ thành công". Thấy mọi người không hiểu, Tỷ Hiền tiếp tục nói: "Chỉ cần Ngọc phi nương nương nói Vương đã cho nàng danh phận, cầu xin Hứa cô nương cứu nàng lần nữa. Còn nói, nếu Hứa cô nương không tha thứ Vương, Vương sẽ đem nàng tra tấn đến chết, còn có thể liên lụy Tinh linh quốc. Để Ngọc phi nương nương mang Hứa cô nương đến hậu cung nghe hậu cung nữ nhân khóc một chút. Tin tưởng với tấm lòng của Hứa cô nương, nàng sẽ vì người khác mà hy sinh chính mình". Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc San, nhắc tới Vương thần tình liền sợ hãi, Tỷ Hiền không nén được đau lòng. Cùng là ma quỷ, lúc trước cùng là người thừa kế, vì sao tâm Vương có thể độc ác như thế, đem nữ nhân xinh đẹp như vậy tra tấn thành người không ra người, ma không ra ma. Nếu đổi lại là hắn, hắn yêu thương còn không kịp nữa là.
Mọi người cảm thấy được có lý. Có điều ở trước mặt Hứa Tử cáo trạng Ma vương, nếu như bị Ma vương biết, tất cả mọi người sẽ không may rồi.
"Chỉ có thể thử một lần". Trưởng lão biết rõ nặng nhẹ trong việc này, chỉ là không còn biện pháp nào tốt hơn, đành phải mạo hiểm thử một lần .
Trưởng lão đi đầu tìm Ngọc San.
Ngọc San nhảy hồ tự sát không thành, càng ngày càng tiều tụy.
Nghe xong trưởng lão đề nghị, Ngọc san mặt tái nhợt. Ma vương không đến nơi này, ta mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, hiện tại muốn nàng đi Thiên cung, nàng sẽ chết nhanh hơn .
"Ngọc phi nương nương, vì ngài, cũng vì quốc gia ngài, vì tất cả hậu cung nữ nhân, ngài nhất định phải đáp ứng thỉnh cầu của thần. Chỉ cần nương nương đáp ứng, thần lãa sẽ mang nương nương tiến Thiên cung gặp Hứa cô nương". Trưởng lão khuyên nhủ.
Tỷ Hiền cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Thần thề sống chết bảo hộ ngài an toàn".
Giương mắt nhìn mấy vị đại thần, nhìn nhìn lại Tỷ Hiền, thấy ánh mắt cổ vũ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng mơ hồ ửng đỏ. Nàng cắn môi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng có thể thấy trong mắt Tỷ Hiền đối với nàng có cổ vũ, có thương tiếc, có tưởng niệm. Điều này làm cho Ngọc San trong lòng kinh hoàng không thôi, có hắn bên cạnh, cho dù muốn nàng lên núi đao, xuống biển lửa, nàng cũng sẽ không sợ.
Bản thân mình đã là tàn hoa bại liễu, thân lại là Ma phi, biết rõ không có khả năng lại có quyền lợi của một thê tử, chính là tâm của nàng chịu đủ thương tâm cũng không chịu kiềm chế. Ngọc San biết một khi bị người khác phát hiện nàng với Tỷ Hiền có điều khác thường, chẳng những mình sẽ chết, còn có thể liên lụy Tỷ Hiền cùng Tinh linh quốc. Nàng luôn cố gắng kiềm nén tình cảm của mình.
Tỷ Hiền ánh mắt lại luôn lớn mật mãnh liệt nhìn nàng, làm nàng không tránh né được.
Chỉ cần Tỷ Hiền tiến cung kiến giá, đều sẽ đến thăm nàng, có khi nàng từ chối không gặp, đến khi hắn thất vọng rời đi thì nàng lại không nhịn được đứng tránh ở phía sau cửa, nhìn bóng dáng tuấn lãng* của hắn biến mất. (tuấn tú sáng ngời)
Loại tình cảm này dường như là thống khổ còn hơn so với Ma vương mỗi ngày tra tấn trên thân thể nàng.