CHƯƠNG 5.1
Nhân lúc Ma vương đi tìm Xà vương uống rượu giải sầu, mọi người mang Ngọc San vào Thiên cung. Thị vệ Thiên cung biết rõ làm vậy thì Ma vương sẽ nổi trận lôi đình nhưng cũng chính vì không thể nào làm cho Ma vương nguôi giận, làm bọn hắn không có được một ngày yên ổn, vì thế toàn bộ thị vệ cùng chín vị đại thần đứng trên cùng một trận tuyến. Bọn họ cảm thấy chỉ cần có thể có được sự ủng hộ của Hứa cô nương, cho dù Vương muốn giáng tội xuống, Hứa cô nương nhất định sẽ cố gắng giữ lại cho bọn họ cái mạng nhỏ này.
Bọn họ đem tính mạng bản thân và gia đình đi đánh cược, đánh cược tình cảm của Vương đối với Hứa cô nương chính là yêu, đánh cược Hứa cô nương kia là người có tấm lòng thiện lương.
Ma vương thật sự lo lắng khi mình đi vắng, sợ Hứa tử thừa cơ hội trốn khỏi Thiên cung lần thứ hai, trước khi đi đã làm phép cho Hứa Tử ngủ, ra lệnh cho Lam Y, Lam Nguyệt canh giữ trước giường cho đến khi hắn về mới được rời đi.
Ma pháp của Ma vương ngoại trừ chính hắn người khác không thể giải trừ, chỉ có thể đợi hai canh giờ sau tự giải. Mọi người chỉ có thể lo lắng chờ đợi. Nếu như đang đứng ở đây mà Ma vương bất ngờ quay lại, bọn hắn sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ vậy. Không những thế bọn hắn còn phải trả giá rất trầm trọng, Ma vương sẽ không nể tình bọn hắn là đại thần, còn có rất nhiều người đi cùng mà nương tay.
Hứa Tử đang ngủ say dường như cảm nhận được sự lo lắng của mọi người, nàng tức giận Ma vương dùng phép làm nàng không thể nói, nàng không hề ngủ, nàng đã tỉnh lại từ lâu. Vận khí, dùng một chút lực, nàng thản nhiên phá tan Ma pháp của Ma vương.
Lam Y, Lam Nguyệt nghe lệnh Ma vương đứng canh trước giường, vừa thấy nàng tỉnh lại thì Lam Y ngay lập tức chạy ra ngoài báo ọi người biết.
Hứa Tử cảm thấy rất kì lạ bèn hỏi Lam Nguyệt: "Lam Y làm sao vậy? Sao vừa thấy ta tỉnh lại đã bỏ chạy, hiện tại ta rất đáng sợ sao? Ta không có bị biến thành ma quỷ chứ?". Nàng lấy tay sờ lên mặt mình, rõ ràng là vẫn có hơi ấm mà.
Lam Nguyệt vừa giúp nàng chỉnh lại y phục vừa trả lời: "Không phải, là Ngọc phi và chín vị đại thần đã đứng đợi ở đại sảnh lâu lắm rồi. Bọn họ có việc cần cô nương giúp đỡ. Lam Y là vội chạy đi báo cho bọn họ cô nương đã tỉnh lại". Lam Nguyệt nhìn thấy Hứa Tử phá tan Ma pháp của Ma vương kì thực không hề ngạc nhiên. Ngay từ lần đầu, khi Hứa Tử phá tan Ma pháp thì chuyện này đã được lan truyền khắp hoàng cung rồi. "Ơ...Ngọc phi là ai vậy?" Hứa Tử tò mò hỏi "Vậy đó là phi tử của tên vô lại kia sao? Không phải hắn không bao giờ cho nữ nhân 1 danh phận hay sao?"
"Cô nương hiểu lầm Vương rồi. Vì nghe theo lời cô nương, Vương đã sắc phong Ngọc San công chúa của Tinh linh quốc làm Ngọc phi. Cô nương không biết sao?" Lam Nguyệt kinh ngạc hỏi, chẳng trách nàng với Vương vẫn hay bất hòa. Thì ra nàng không hề biết Vương đã cho Ngọc San công chúa danh phận, chỉ là danh phận này Ngọc San công chúa tình nguyện không cần thôi.
"Thật chứ?" Hứa Tử vẫn không thể tin vào tai mình.
"Nếu không tin, cô nương cứ việc đi đến Đại sảnh sẽ biết thật giả"
Không chờ Lam Nguyệt nói, Hứa Tử đã lập tức vén cao váy chạy đi.
Nàng một bước tiến vào Đại sảnh, đầu tiên nhìn thấy chín người nam nhân tuổi xấp xỉ nhau, mỗi người đều có vẻ đẹp tiêu sái lạ thường, có vài vị nàng đã từng gặp qua, cũng có vài vị chưa gặp lần nào. Nhìn thấy nàng xuất hiện, khuôn mặt mọi người đều có vẻ thoải mái hơn 1 chút. Nàng không khỏi tò mò, có chuyện gì mà khiến tất cả đều đi tìm nàng? Vẻ mặt còn có vẻ rất khẩn trương, là trời sập sao? Nàng thật không biết từ khi nào mà nàng lại trở thành người quan trọng đến như vậy, có thể làm cho chín vị đại thần cùng 1 lúc đến gặp nàng, còn dùng từ "Cầu" nữa. Mà công chúa Ngọc San xinh đẹp kia càng làm nàng thấy lo lắng hơn, vừa thấy nàng lập tức đi tới 'uỳnh' một cái lập tức quỳ xuống trước mặt nàng. Làm Nàng vô cùng hoảng sợ, Ngọc San thật tiều tụy, suýt chút nữa nàng nhận không ra đây chính là cô gái 14 tuổi xinh đẹp kia.
"Mau đứng lên" nàng vội vàng đỡ Ngọc San đứng lên, sau đó quay qua nhìn chính vị đại thần, khẽ gật đầu 1 cái xem như chào hỏi.
"Tỷ tỷ, cầu xin người cứu ta đi". Ngọc San bắt đầu khóc như mưa. Đối với Hứa Tử, nàng luôn xem như người thân, tuy đại nạn của nàng một phần là do Hứa Tử can thiệp mà ra, nhưng nàng không hề hận.
"Có chuyện gì xảy ra? Nghe Lam Nguyệt nói cái tên vô lại kia đã cho ngươi danh phận. Chẳng lẽ hắn vẫn còn khi dễ ngươi sao? Một tháng qua, ngươi sống như thế nào, ngươi không ăn uống gì sao? Sao lại gầy như thế này?". Hứa Tử hỏi một lúc một đống câu hỏi.
Ngọc San muốn nói cái gì cũng nói không nên lời, đành kéo ống tay áo lên cho Hứa Tử xem, trên cánh tay nhỏ bé trắng nõn kia đều là những vết roi, mới có, cũ có. Hứa Tử bị dọa kinh hãi.
"Là ai dám làm thế này? Ta sẽ đi tìm hắn tính sổ". Hứa Tử đưa tay nhẹ nhàng xoa vào vết thương, nàng nóng mặt gầm nhẹ, "Nhất định là rất đau? Trời không có mắt a! Thật là tên vô lại đáng chết!". Sao có thể nhẫn tâm ra tay như vậy vớiNgọc San.
Ngọc San đau khổ không nói nên lời.
Nhìn thấy phản ứng của Ngọc San, khóc không ttiếng, Hứa Tử không chiu nổi, ứa nước mắt đau xót.
Thấy Ngọc San chần chừ không nói ra, mọi người đã có phần lo sợ Ma vương sẽ trở về, Phong Tử Do đành phải kể tóm tắt nội tình sự việc cho nàng nghe.
Nghe xong Phong Tử do nói, Hứa Tử vừa tức vừa hận Ma vương, đối Ngọc san thương tiếc không thôi. Nàng nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt cho Ngọc San, giọng nghẹn ngào nói "Thực xin lỗi, là tại ta hại ngươi"
Ngọc San vừa khóc vừa lắc đầu, sau đó kéo Hứa Tử đi về phía Hậu cung. Nơi đó, những nữ nhân khác so với nàng còn thảm hơn.
Hứa Tử không hiểu hành động của Ngọc San, đành tùy ý để nàng dẫn đi.
Ma nữ trong Hậu cung vừa thấy Hứa Tử đến giống như thấy Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứa nạn, tất cả đều chạy đến quì xuống trước mặt nàng, cầu xin Hứa Tử cứu họ, xin Hứa tử tha thứ cho Ma vương.
Hứa Tử hoảng sợ lùi về sau mấy bước, nhìn thấy tất cả ma nữ đều đang quỳ trước mắt, mỗi người xinh đẹp như hoa như ngọc. Chỉ là khuôn mặt các nàng đều mang vẻ sợ hãi, nước mắt tuôn như mưa. Thâm tâm Hứa Tử đau như cắt. Nàng nhẹ nhàng bước đến, đỡ từng người đứng dậy. Nàng không hề biết chỉ vì nàng mà có nhiều người chịu đau khổ đến vậy, nàng nghĩ đến ma vương, nàng chỉ nghĩ bọn họ là bị sủng hạnh mà thôi. Nàng hận ma vương vô tình, hận ma vương độc ác. Nhưng vì mọi người, nàng nhận lời cầu xin của các nàng mà tha thứ cho Ma vương.
Trong lúc mọi người quỳ xuống cảm kích nàng đã đồng ý giúp họ thì Ma vương đột ngột xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mọi người lập tức sợ đến ngây người.
Ma vương lạnh lùng trừng mắt nhìn hết một lượt ma nữ hậu cung đang quì mọp dưới đất, lại hung hăng nhìn qua chín vị đại thần. Chín vị đại thần cùng Ngọc San sợ đến mức đồng loạt quỳ xuống.
Chỉ có Hứa Tử ôm hận mang lệ, ngạo nghễ đứng đó, lạnh lùng nhìn hắn. Ma vương đột nhiên giơ tay lên, chuẩn bị thi triển ma pháp giáo huấn các nữ nhân hậu cung này dám liều lĩnh ở trước mặt Hứa Tử tố cáo hắn, các nàng còn sợ Hứa Tử chưa đủ hận hắn hay sao?
"Không cần!" Biết hắn định làm gì, Hứa Tử vội vàng chạy tới chặn tay hắn lại, nén lệ cầu xin, "Tha cho các nàng ấy đi"
"Là các nàng không chịu yên thân yên phận!". Ma vương gạt tay Hứa Tử ra, dám tố cáo hắn, hắn liền cho các nàng đến địa phủ tha hồ tố cáo. Hắn bắt đầu thi triển âm độc ma pháp, lập tức có một luồng gió lạnh ập tới, vô tình thổi bay đám ma nữ văng tứ tung.
Hứa Tử không suy nghĩ nhiều đến mọi ngươxung quanh, kiễng chân lên kéo đầu Ma vương xuống, hôn lên đôi môi lạnh như băng của hắn.
Ma vương ngẩn người, lập tức ngừng tay, ôm chặt Hứa Tử vào lòng, tham lam hôn tới tấp lên đôi môi thơm tho xinh đẹp của nàng.
Vừa hôn xong, Hứa Tử tiếp tục cầu xin "Ngươi mau tha cho các nàng ấy đi, Ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng ngươi hết". Nói xong, nàng đưa tay lên y phục của mình, chuẩn bị cởi chúng ra. Chỉ cần có thể cứu người, hy sinh mình thì có gì không thể.
"Được, Bổn vương đáp ứng ngươi". Ma vương vội vàng giữ tay nàng lại, sau đó xoay người bế nàng lên, vội vàng trở về Thiên cung.
Đem Hứa Tử đặt nhẹ nhàng lên giường, Ma vương nhẹ lau đi dòng lệ đọng ở khóe mắt nàng. Hắn biết nàng không phải là tha thứ hắn, thậm chí càng thêm hận hắn. Nhưng vì những ma nữ hậu cung không liên quan gì đến nàng, nàng tình nguyện ủy khuất chính mình. Điều này làm hắn thật đau lòng, nhưng bản thân hắn lại quá ham muốn nàng, cho dù nàng có cam tâm tình nguyện hay không. "Đừng khóc". Hắn cúi đầu hôn không ngừng lên những giọt lệ nóng hổi của nàng, tay hắn vội vàng thoát quần áo của nàng...
Ma vương vỗ về an ủi vuốt mái tóc dài của nàng, hắn cúi đầu hỏi, giọng điệu có phần ghen tuông, "Tại sao lại đối với các nàng ấy tốt như vậy? Với ta lại kém như vậy?"
Hứa Tử buồn bã cười đáp: "Bởi vì chúng ta đều là nữ nhâǹ vì ngươi mà chịu đau khổ".
Ma vương âm trầm nhìn nàng thật lâu, một lời cũng không nói.
"Đừng tiếp tục làm tổn thương Ngọc San công chúa, ngươi đừng vì muốn làm nàng đau khổ mà phong nàng làm phi. Nàng là một cô gái tốt, ngươi là nam nhân của nàng, ngươi không cần phải trở thành ngọn nguồn ác mộng của nàng. Thêm nữa, các ma nữ đã từng bị ngươi sủng hạnh, đừng đưa các nàng đi làm quân kĩ, ngươi có thể cho các nàng danh phận". Hứa Tử yếu ớt khuyên bảo.
"Không có khả năng", Ma vương kiên quyết nói, "Hoàng cung chỉ cho phép có sáu phi tần, Bổn vương sao có thể cho hết các nàng danh phận".
"Vậy ngươi đừng chạm vào các nàng nữa", Hứa Tử tức giận.
Ma vương cười giảo hoạt, nghiêng người nằm lên người Hứa Tử, gian tà nói: "Ta không chạm các nàng cũng được, vậy từ nay ta chỉ chạm vào ngươi thôi. Vì các nàng ấy, Bổn vương nghĩ, ngươi nhất định sẽ không cự tuyệt". Nói xong, hắn lại bắt đầu công thành đoạt đất*. Đối với nữ nhân này, hắn luôn không ngừng ham muốn. *giảo hoạt: gian xảo, *công thành đoạt đất: ngại quá, các bạn tự hiểu nha :">
Hứa Tử gật đầu đồng ý, không hề chần chừ.
Tuy rằng ngoài mặt Hứa Tử cùng Ma vương hòa thuận, chỉ có Ma vương biết nguyên nhân chính là do hắn đang nắm giữ sinh tửi. Hắn lo sợ Hứa Tử tiếp tục không quan tâm đến hắn, không thèm nhìn hắn, nên hắn không có đem ma nữ hậu cung đã sung quân trở về nhà. Việc này khiến hắn và Hứa Tử suýt nữa lại cãi nhau.
Hơn 1000 ma nữ tuổi từ 14 – 20 tập trung hết tại một tòa điện lớn tên là Phúc Khang Di. Mỗi người đều có một tòa tiểu viện riêng, mỗi tòa tiểu viện đều có ít nhất bốn phòng, trong đó có một gian phòng khách, một phòng ngủ và hai gian dành cho người hầu.
Đối diện Phúc Khang Di chính là Nội phủ cung – nơi quản lý tất cả chuyện lớn bé của hoàng cung.
Nội phủ cung mặt trái có ba tòa gọi là Phúc Thái cung, Phúc Trữ cung và Phúc Yên cung; mặt phải cũng có 3 tòa gọi là Di Thái cung, Di Trữ cung và Di An cung, sáu tòa cung điện này chính là nơi ở dành cho sáu vị cung phi của Ma vương. Hiện tại, Ma vương đã chính thức sắc phong một vị phi tử, do Hưa Tử nhất mực yêu cầu, Ngọc San được dọn ra khỏi Thiên cung đến Di An cung sống, chân chính hưởng những đãi ngộ dành cho phi tử.
Cung điện của Ma hậu nằm ở trung tâm của Hậu cung, gọi là Thiên Phượng cung, phối với Thiên cung của Ma vương.
Tuy Ma vương không có lập Hậu, nhưng tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ chủ nhân của Thiên phượng cung chắc chắn chỉ có thể là Hứa Tử.
Bên ngoài Hoàng cung được bao bọc bởi tư dinh của chín vị đại thần, điều đó tượng trưng cho uy quyền tối thượng của Ma vương.
Vì các triều đại Ma vương không ngừng đi xâm lược, trước mắt Ma giới tuy rằng con dân không nhiều như thiên binh thiên tướng củaThiên đình, nhưng cũng không ít. Vì vậy các Quốc gia khác trong không gian dị vực đều sợ hãi uy lực của Ma giới.
Cảm thấy cuồng phong đã qua, Yêu tinh nữ vương lại mang An Hiền Thân vương đến thăm Ma giới lần nữa. An Hiền Thân vương vốn là tri kỷ với Ma vương, nên nàng hi vọng An Hiền Thân vương có thể nói giúp vài lời để nàng có thể trở thành Ma phi của Ma vương. Được như vậy, nàng vừa là Yêu tinh Nữ vương lại là Ma phi của Ma giới, điều này có thể làm cho địa vị của nàng trong mắt các nước láng giềng được nâng cao lên rất nhiều. Kế hoạch của nàng vốn là trở thành Ma hậu, nhưng trong lòng Ma vương chỉ có nữ nhân loài người xinh xắn lanh lợi kia nên nàng chỉ có thể án binh bất động chờ cơ hội khác.
Vì công chúa Ngọc San của Tinh linh quốc trở thành Ma phi mà con dân của họ chẳng xem Yêu tinh quốc ra gì, còn con dân của nàng lại có phần e dè Tinh linh quốc. Điều này làm cho người luôn ăn trên ngồi trước như nàng không thể nuốt nổi cơn tức này.
Ma vương cũng đoán được vài phần tâm tư của Yêu tinh Nữ vương, hắn không hề muốn tiếp kiến nàng mà phái quan ngoại giao đến tiếp đãi nàng.
Yêu tinh Nữ vương không hề tỏ ra giận dữ, lại còn tỏ vẻ cam chịu. Nàng dò hỏi quan ngoại giao Hàn Dạ, "Không biết Vương của các ngươi đang bận công việc gì?". Nếu thật sự là do công việc bận rộn, nàng có thể chấp nận và bỏ qua. Muốn trở thành nữ nhân của vua một nước thì thấu hiểu lòng người là việc quan trọng nhất.
Hàn Dạ rất có thành kiến với việc Yêu tinh Nữ vương luôn muốn quyến rũ Ma vương, hắn chán ghét y phục của nàng, trước mặt Vương luôn cố ý dùng giọng nói lả lơi khiến người khác nghe vào đều thấy buồn nôn. Sau lưng Vương lại vênh mặt hất hàm sai khiến bọn hắn, cứ như bản thân mình là nữ chủ nhân của Ma giới vậy. Hắn lạnh lùng trả lời: "Hiện tại, Vương của chúng ta đang cùng Hứa Tử cô nương thân mật ngắm hoa tại hoa viên". Thật ra lúc này Ma vương đang ngồi phê duyệt tấu sớ, Hứa Tử bị buộc phải ngồi đó giúp đỡ hắn. Hàn Dạ nói như thế chẳng qua chỉ là muốn chọc giận Yêu tinh Nữ vương.
"Ma vương của các ngươi cũng thật có nhã hứng". Câu nói này của nàng thật ra không hề có ý mỉa mai gì cả. Từ trước đến giờ, nàng chưa từng được Ma vương đãi ngộ như thế. Trừ khi ở trên giường, Ma vương tuyệt đối không bao giờ nhớ đến nàng.
An Hiền Thân vương cũng mở miệng nói: "Không biết Hàn đại nhân có thể vào bẩm báo rằng ta muốn gặp Ma vương được không?" Trước kia hắn không hiểu vì sao tỷ tỷ một mực đòi làm nữ nhân của Ma vương, sống chết đòi danh phận. Từ sau khi Ngọc San công chúa trở thành Ma phi, Tinh linh quốc mở mày mở mặt, hắn mới hiểu được trở thành Ma phi tất sẽ rất oai phong. Huống chi, hắn thật không hiểu tại sao Hứa Tử có thể độc chiếm tâm của Ma vương, dù xét ở mức độ nào tỷ tỷ hắn từ dung mạo đến địa vị đều hơn hẳn nữ nhân loài người kiên cường, thanh tú, xinh xắn kia.
Hai tỷ đệ cùng nhau thương lượng, quyết định trước cầu ngôi vị Ma phi, sau đó từ từ tìm cách hãm hại Hứa Tử, quyết không để nàng có thể lên ngôi Ma hậu.
Hàn Dạ trong lòng cười lạnh, thờ ơ nói: "An Hiền Thân vương cũng không phải không biết tính khí Vương của ta, nếu Vương thật sự muốn gặp hai vị thì đã không sai hạ quan đến chiêu đãi hai vị" Ngụ ý chính là muốn bảo bọn họ mau xéo đi, đừng mơ làm phiền Ma vương và Hứa Tử cô nương đàm tình thuyết ái*. Trải qua chuyện "tố cáo" kia, chính mắt bọn hắn nhìn thấy tầm quan trọng của Hứa cô nương đối với Vương, vì Hứa cô nương Vương có thể khoan dung cho tất cả mọi người. Nếu như để hai tỷ đệ này thừa nước đục thả câu khiến Vương cùng Hứa cô nương cãi vã, bọn hắn thật ngày ngày lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên.
*đàm tình thuyết ái: nói chuyện yêu đương
Trong ánh mắt Yêu tinh Nữ vương có phần ghen tị, lời nói có vài phần châm chọc "Từ khi nào mà Vương của các ngươi trở nên trọng sắc khinh bạn như thế?". Ma vương cùng An Thân vương là bạn tốt, bất luận khi nào cũng không bao giờ từ chối gặp, chính vì thế nên mỗi lần đến đây nàng đều đem An Hiền theo. Nhưng hiện tại đến cả An Hiền Ma vương cũng từ chối không gặp, thật có thể thấy Ma vương đối với nữ nhân loài người kia có bao nhiêu mê muội.
Nàng có thân hình, có nhan sắc, có quyền thế, có địa vị nhưng̀ng làm Ma vương động tâm, chưa từng khiến hắn coi trọng nàng. Nữ nhân kia chỉ là một cái nhân loại tầm thường, lại có thể trộm đi tâm của Ma vương, làm cho nàng càng lúc càng xa rời ngôi vị Ma hậu, nàng thực sự ghen ghét. Bởi vì thế mà trong lời nói có phần xấc xược.
Hàn Dạ lạnh lùng liếc mắt nhìn Yêu tinh nữ vương, lạnh lùng nói: "Nữ vương, những lời này nói ở trước mặt thần không sao nhưng đừng để cho Vương nghe được, nếu không...". Hàn Dạ không nói tiếp, tin rằng hai tỷ đệ này đều có thể nghe ra ý tứ của hắn.
Yêu tinh Nữ vương bỗng giật mình thấy mình thật to gan, đã lỡ miệng.
Hàn Dạ không muốn tiếp tục ở lại, liền đi chuẩn bị hai tòa lạc viện ở Ngự thiên cung, an bài cho tỷ đệ họ ở đó, sau đó liền cáo từ.
"Hừ, chờ đến lúc ta làm Ma phi, đến lúc đó dạy dỗ ngươi cũng chưa muộn". Yêu tinh Nữ vương chưa từng chịu sự sỉ nhục như vậy, vừa nói vừa hung hăng dậm chân nhìn theo hướng Hàn Dạ đang rời đi.
Ngự thiên cung thật sự rất hoa lệ, rất trang nghiêm, dù gì nó cũng là nơi dùng để tiếp đãi khách nhân. Nhưng đối với tỷ đệ này, liệu có thể cam tâm an phận hay không?
Yêu tinh Nữ vương bỗng nhiên nhớ tới Ngọc San công chúa, có lẽ nàng nên đi đến xem Ngọc phi sống ra sao.
Gọi một ma nữ đến, bắt na đường đến Di An cung. Vừa bước vào Di An cung thì lòng Yêu tinh nữ vương bắt đầu cảm thấy ghen tị. Hoàng cung Ma giới so với cung điện của nàng to lớn hơn, lộng lẫy hơn, ngay cả một cung điện nho nhỏ dành cho Phi tử cũng hoa lệ hơn tẩm cung của nàng rất nhiều. Nàng năm mười bốn tuổi đã say đắm Ma vương, năm nay nàng đã hai mươi hai vẫn chỉ là công cụ phát tiết của Vương. Nếu nàng không chủ động, đến ngay cả việc làm công cụ phát tiết cũng không đến lượt nàng. Ngọc San công chúa lần đầu được sủng hạnh lại may mắn được phong làm Ngọc phi, mặc dù cái danh phận đó là do nữ nhân loài người kia đi cầu xin cho nàng, nhưng danh phận vẫn cứ là danh phận, Ngọc San giờ đã chính thức là một Ma phi.
Người hầu kẻ hạ trong Di An cung có đến mười mấy người, nàng nghe nói nữ nhân kia cũng chỉ có hai ma nữ hầu hạ. Ngọc San công chúa được đãi ngộ như thế nhưng liệu có hơn được nữ nhân kia không?
Nhìn thấy Ngọc san công chúa mang những vết thương do Vương hành hạ cũng đã gần lành, nhảy hồ tự vẫn chưa thành, một chút tái nhợt cũng không có, làm cho Yêu tinh Nữ vương càng thêm ghen ghét sắc đẹp khuynh thành của nàng, hận không thể đem nàng xé thành nhiều mảnh. Nếu như trước kia, vừa nhìn thấy nàng, Ngọc San đã run rẩy sợ hãi tìm cách tránh xa thì giờ đây, nàng lại không thể không tươi cười vui vẻ để lấy lòng Ngọc San. Một Nữ vương, một phi tần, người của hai quốc gia lớn nhỏ khác biệt vậy mà địa vị lại khác nhau xa.
Ngọc San biết nàng thật giả bất phân nên nàng cũng không dám nói nhiều, Yêu tinh Nữ vương nói ra toàn lời nói dễ nghe nhưng nghe lảm thấy rất chói tai trong lời nói. Nhìn thấy Yêu tinh Nữ vương thơn thớt nói cười, Ngọc San cười khổ, nàng không hề màng đến danh phận Ma phi này nhưng vì quốc gia lại không thể không nhận. Nếu bây giờ nàng chỉ cần cắn răng cam chịu sợ hãi, cô đơn, đau đớn thì mới có thể sống sót đến cuối đời?
"Ma vương gần đây không hề ân sủng Ngọc phi nương nương sao?" Yêu tinh Nữ vương trong câu hỏi mang hàm ý mỉa mai, càng vừa lòng hơn khi thấy thần sắc trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia đang vô cùng sợ hãi. Chuyện Ma vương tra tấn Ngọc San nàng có nghe qua.
"Công việc của Vương bận rộn, ta nào dám làm phiền Vương đến ân sủng". Ngọc San thấp giọng nói.
Yêu tinh Nữ vương hừ lạnh: "Người ta là vội vàng cùng nữ nhân loài người kia ân ân ái ái, xem ra cũng thực sự rất bận rộn. Cái loại thấp bé như ngươi đừng có ở đó dương dương tự đắc, ta và ngươi cũng đều như nhau, không hề được Vương coi trọng. Ngươi một mình ở đây cũng thật là hưởng thụ nhỉ? Ha...ha...ha..."
Ngọc San cắn chặt môi dưới, lệ trong khóe mắt đã bắt đầu tuôn ra chỉ là...nàng cái gì cũng không dám nói lại.
Ma nữ hầu hạ Ngọc San cảm thấy thật chướng mắt, không kiêng nể lập tức đáp trả: "Nương nương nhà ta so với Nữ vương thật cao quí hơn bội phần, dù sao thì nàng cũng có danh phận. Nữ vương theo Vương chúng ta đã tám năm, cái gì cũng đều không có"
Yêu tinh Nữ vương nghe vậy giận dữ, giơ tay lên"bốp...bốp" hai tiếng tát vào mặt ma nữ kia hai bàn tay, lạnh lùng nói: "Chủ nhân nói chuyện, khi nào thì đến phiên nô tài nhà ngươi mở miệng". Cho dù nàng ở Ma giới không có danh phận, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là Yêu tinh Nữ vương, nay nô tài chết tiệt kia dám dùng lời lẽ khinh thường nói với nàng, nếu không dạy dỗ cho nó một trận, nàng không còn là Yêu tinh Nữ vương.
"Ngươi...", ma nữ ôm mặt, trừng mắt oán hận nhìn Nữ vương, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không biết làm sao cho hả giận.
Ngọc San vội vàng đem ma nữ kia che chở phía sau mình, vội vàng nói: "Là ta dạy dỗ không tốt, đã đắc tội với Nữ vương bệ hạ, mong bệ hạ tha thứ"
"Hừ!", Yêu tinh Nữ vương hừ một tiếng, tức giận rời đi. Một ngày nào đó nàng trở thành chủ nhân của đám nô tài này, đến lúc đó còn ai dám xem thường nàng.
Thiên cung.
Ma vương ôm cơ thể thơm ngọt ngào, mềm mại, ấm áp này trong lòng thì làm sao có thể nhìn đến được Ma thư . Bàn tay không thể kiềm chế sờ loạn trước ngực Hứa Tử, bắt đầu ăn đậu phụ.
Tức giận đẩy tay hắn ra, Hứa Tử nhảy ra khỏi ngực hắn. Không vui nói: "Ngươi còn như vậy nữa, ta liền rời đi"
Ma vương không những không giận mà còn vui vẻ cười, cười đến thật dịu dàng, làm cho Hứa Tử cảm thấy dáng vẻ này của hắn thật chói mắt. Khẽ nói nhỏ vào tai Hứa Tử: "Là ai không cho Bổn vương đi gặp các nữ nhân khác? Hả? Lại đây!". Giọng điệu của hắn bỗng nhiên tăng cao.
Hứa Tử hận nghiến răng nghiến lợi, thật muốn một đao giết chết hắn cho xong! Nàng lưỡng lự không muốn qua. Ma vương mạnh mẽ, đối nàng làm những việc không chừng mực, khiến cho nàng thật không chịu nổi. Đôi lúc, nàng cảm thấy mình không cần phải vì lợi ích chung mà nhân nhượng hắn, nhưng vì nghĩ đến những giọt nước mắt của ma nữ hậu cung cùng vết roi trên người Ngọc San, nàng đành phải nhẫn nhịn.
Mặt Ma vương trở nên không vui, nghiêm mặt gầm nhẹ: "Lại đây! Nếu không lại đây, Bổn vương lập tức đi Thừa Ân điện!". Nếu không uy hiếp, tiểu nữ nhân này chắc chắn không chịu ngoan ngoãn nghe lời.
"Bây giờ là ban ngày", mặt Hứa Tử khổ sở, suýt chút nữa là muốn khóc, "Ngươi cũng có nói qua ta không phải nô lệ". Lúc trước, hắn chỉ yêu cầu vào buổi tối, bây giờ lại thêm ban ngày, cứ kiểu này, nàng khác chi nô lệ của hắn?
Ma vương đứng dậy, Hứa Tử thận trọng nhìn hắn, trong mắt có chút hoảng sợ.
Ma vương không phải là đi đến để bắt nàng, mà là đi ra khỏi Thư phòng, hướng đến Thừa Ân điện.