Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám


"Não của cậu bị hỏng rồi à? Sao cậu có thể không biết Chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầu được chứ? Anh ta có thể nói là vua của các nền kinh tế vừa và nhỏ đó.

Có vô số ông trùm giàu có đều chỉ là mấy con ngựa dưới trướng của anh ta thôi.

Còn cậu là cái thá gì, lại dám đem bản thân ra so sánh với anh ta?
Tất cả bọn họ buồn cười đến chết mất.

Đây không phải chỉ là một trò đùa thôi sao?
Lâm Thiệu Huy thì có tài đức gì cơ chứ?
Lúc này bọn họ cũng không tiếp tục lo lắng nữa, bởi vì tất cả bọn họ đều cảm thấy Lâm Thiệu Huy là đang khoác lác.

Mặc dù không biết anh chàng này đã biết về khoản vay của bọn họ từ nguồn thông tin nào, nhưng chắc là muốn dùng cái này để áp chế bọn họ sao?
đến áp chế bọn hắn a?
Nhưng bọn họ làm sao có thể tùy tiện tin tưởng mấy lời quỷ quái của Lâm Thiệu Huy được chứ?
Thằng ngốc này, sao cậu ta có thể i là chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầu được chứ?
Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.

Cậu ta thật sự cho rằng bọn họ đều ngu hết rồi sao?
Lúc này, hai ba con bọn họ đều khẳng định một cách chắc chắn rằng, Lâm Thiệu Huy nhất định là đang nói điêu!
Nhưng mà!
Nhưng vào lúc này!
Đinh linh linh!
Điện thoại di động của Lâm Chí Đô đột nhiên vang lên.

Lâm Chí Đô nhíu mày, sau đó cúi đầu xuống và nhận điện thoại.

"Chủ tịch, có việc không hay rồi! Người của Ngân hàng Toàn đã đến công ty của chúng ta và yêu cầu chúng ta phải hoàn trả các khoản vay trước đó.

Hơn nữa còn phải trả cả gốc cả lãi là sáu trăm bảy mươi tỷ."
Cái gì cơ!
Trong nháy mắt, mặt của Lâm Chí Đô lập tức trở nên tối đen.

Không phải một tháng nữa, Ngân hàng Toàn cầu mới đến cửa đòi nợ sao?
Sao tự nhiên lại có khoản nợ này? Đây rõ ràng là thừa cơ hãm hại, lừa dối bọn họ, không phải sao?
"Không thể nào.

Nhất định là cậu đã nhầm rồi.”
Lâm Chí Đô giận dữ hét lên.

Ông ta không thể tin được đây là sự thực.

Làm sao Ngân hàng Toàn cầu lại có thể vì chút tiền này mà đắc tội với nhà họ Lâm bọn họ được chứ?
Mà nếu làm vậy thì sau này còn ai dám cho bọn họ vay tiền nữa đây?
Chuyện này nhất định là có sai sót rồi.

"Chủ tịch, đây là sự thật đó! Họ còn mang theo người từ Tòa án tới, nói rằng nếu chúng ta không trả hết tiền trong ngày hôm nay, họ sẽ ngay lập tức trực tiếp khởi kiện chúng ta.”
Ngay lập tức!
Trái tim của Lâm Chí Đô đã lạnh đi một nửa.

Bọn họ đã ký một khoản vay trách nhiệm không giới hạn.

Chính vì vậy, theo luật pháp, Ngân hàng Toàn cầu thực sự có thể yêu cầu bọ họ trả lại tất cả các khoản vay và lãi suất bất cứ lúc nào.

Nhưng bây giờ, nhà họ Lâm làm gì có tiền để trả cho họ chứ?
Đây quả thực là muốn mạng của bọn họ rồi.

"Cậu đã làm chuyện này sao? Con súc vật kia, có đúng là cậu đã làm chuyện này không?”
Lâm Chí Đô nhìn về phía Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt giận dữ.

Ông ta hét lên, ông ta biết tất cả những chuyện này nhất định có liên quan đến Lâm Thiệu Huy, mọi chuyện không thể trùng hợp đến như vậy được.

"Tôi đã nói từ lâu rồi mà.

Tôi là Chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầ, nhưng chẳng phải ông đã không tin sao?"
Lâm Thiệu Huy cười lạnh rồi nói.

Lúc này, Lâm Chiêm Bao mới hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy.

Ông ấy thực sự cảm thấy hoảng sợ.

Những lời thằng nhóc này nói sẽ không phải là thật đấy chứ?
Như vậy nói cách khác, là Lâm Thiệu Huy cố ý gài bẫy bọn họ sao?
Đầu tiên là cho bọn họ vay nặng lãi, sau đó lại đột nhiên tới đòi nợ, chính là muốn để nhà họ Lâm bọn họ mãi mãi không thể trở mình sao?
Ra vậy!
Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên đều không khỏi nhíu mày.

Hai người bọn họ còn đang hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Lâm Thiệu Huy.

Thằng nhóc này vậy mà có địa vị cao đến vậy sao?
Nếu là như vậy, chỉ sợ nếu bọn họ muốn động đến cậu ta sẽ không hề dễ dàng.

"Cậu nói láo! Lúc đi tiểu tiện cậu không thử soi lại mặt mình xem, cậu có tài đức gì chứ? Cậu chẳng qua cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi, làm sao có thể trở thành Chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầu được chứ?”
Lâm Chí Đô giận dữ hét.

Ông ta căn bản là không thể tin được sự thật này.

Lâm Thiệu Huy vẫn còn quá trẻ!
Mới chỉ hơn hai mươi tuổi!
Ở tuổi như vậy mà cậu ta đã đứng đầu một trong mười công ty hàng đầu trên thế giới sao?
Cậu ta dựa vào cái gì chứ?
Ngay cả ông ta cũng không có khả năng này!
"Thằng bé không có khả năng, vậy thì ông có khả năng sao?”
Ngay lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

Lâm Chí Đô và Lâm Chiêm Bao đồng thời quay đầu nhìn lại.

Sau đó bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc rất chuyên nghiệp buộc, bước đi rất nhanh, trên mặt còn mang theo sự lạnh lùng và xa cách.

"Cô La Băng!"
Khi nhìn thấy bà ấy, hai ba con Lâm Chí Đô lập tức cảm thấy sợ hãi đến mức choáng váng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui