Ma Vương Sống Lại Rồi

4. Quái nhân.

Tác giả: Kính Cát Tường

Editor: Chim cánh cụt có uống nước suối không?

*Đọc truyện tại wattpad của chim cánh cụt nhó. ^^

==============

Tô Tử và Hiên Văn.

Kiếp trước hai người gần như ở hai phía đối lập nhau, chẳng thể bắt tay làm hòa.

Một người là "Ác ma", sở hữu khả năng chiến đấu mạnh nhất, và người còn lại là "Thánh Tử", sở hữu khả năng trị liệu mạnh nhất.

Một tên hy vọng mình trở nên mạnh mẽ cho nên cứ chăm chăm đánh PVP, giành tài nguyên. Một tên lại hy vọng thiết lập trật tự, ổn định bên trong trò chơi, hơn nữa còn lợi dụng tất cả các tài nguyên phó bản để tiến hành phát triển PVE. (*)

(*)Đối với chế độ PVP, đối thủ của bạn là những người chơi khác. Trong khi đó, với chế độ PVE, bạn có thể hợp tác với người chơi khác để hoàn thành nhiệm vụ và nhận phần thưởng.

Đằng sau bọn họ đều có không ít người chơi theo đuổi cùng chung chí hướng, dần dần "Trò chơi Địa cầu" lại biến thành chiến trường của hai thế lực lớn nước Hoa Hạ, cuối cùng chẳng ai thắng, cũng chẳng thu được lợi lộc gì từ bên kia.

Sống lại lần này......

Tô Tử cũng không có ác cảm gì đối với Hiên Văn, thù hận giữa hai người rốt cuộc cũng chẳng lớn lao đến thế.

Hắn chỉ không có hảo cảm với anh, bởi cho đến bây giờ, hắn vẫn không biết vì sao Hiên Văn lại đưa cho hắn đạo cụ duy nhất mang đến cơ hội sống lại này, cũng không biết điều đó có phải xuất phát từ nỗi hận tột cùng với hắn, hay là vì điều gì khác.

Nhưng hiện tại Tô Tử mặc kệ chuyện đó, đời trước xảy ra diệt thế, tình cảm của nhân loại ở trước một thảm hoạ tầm cỡ lại quá mức nhỏ bé, thậm chí có thể nói là vô dụng. Sống lại một đời, hắn muốn tự cho mình một ít niềm vui.

399 tệ tiền sữa bột lấy trong túi áo khoác lấy chỗ mập mạp và Hiên Văn, hắn có thể dùng tiền này làm những gì trong phó bản đây?

Tô Tử ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn bầu trời bên trong thế giới phó bản nghiêm túc như vậy.

Một mảng trời trong vắt, rất xinh đẹp.

Không kể bên phía Hiên Văn hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu thăm dò, bọn họ chắc sẽ không chú tâm đến cốt truyện, ngay cả Tô Tử sống hơn một đời cũng không quá để ý cái gọi là cốt truyện của phó bản.

Sau trận diệt thế, những lúc Tô Tử nhàm chán lại thích lật xem một ít tài liệu còn sót lại về trò chơi.


Cứ xem một lần lại một lần, sau khi xem xong lại sao chép ra vài đợt như thế, hắn lấy trò này giết thời gian nhàm chán, tránh bị nản điên người.

Tô Tử ước tính hắn từng đi qua ít nhất cũng phải 5000 cái phó bản, phương thức vượt cửa đều rất thô bạo, thẳng thắn: đánh quái, phá huỷ, cướp đoạt, không có ngoại lệ!

Hình như hắn...... chưa bao giờ nghiêm túc nhìn ngắm bầu trời bên trong trò chơi này.

Nhìn chằm chằm nền trời xanh ngắt kia một lúc lâu, đến nỗi mắt cũng bắt đầu chua xót, Tô Tử mới lấy lại tinh thần, sau đó hắn liền thấy thế mà có rất nhiều người trên đường cũng đứng lại ngước lên nhìn trời như hắn, hệt như trên trời có gì đó đặc biệt lắm.

Một người qua đường cũng chú ý đến Tô Tử rồi ngước nhìn lên trời, vẻ mặt y hoang mang hỏi hắn một câu: "Cô gái, cô đang nhìn cái gì vậy?"

Tô Tử cố nhịn để không bật cười, chung quanh càng ngày càng nhiều người qua đường gia nhập đội ngũ nhìn trời, cho dù trên trời chẳng có gì, bọn họ vẫn nhìn cực kỳ nghiêm túc.

Hắn thậm chí nghe thấy có người qua đường bên cạnh hỏi người khác--

"Bọn họ đang xem cái gì vậy?"

"Không biết, nếu không chúng ta cùng tới nhìn thử xem? Lỡ đâu có UFO thì sao?!"

"......"

"Ha ha ha ha ha ha!" Tô Tử rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng, âm thanh bị đè xuống mất đi sự trong trẻo trước đó, khiến người qua đường ồ lên, giọng của mỹ nhân này khá đặc biệt.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Tô Tử xuyên qua đám người nhìn trời, cười ngặt nghẽo một lúc sau mới dừng lại được, hắn chỉ cảm thấy cái phó bản này so với cái hắn biết đời trước thật sự thú vị hơn rất nhiều, thế giới bên trong phó bản tồn tại con người sinh động như thật. Không......Phải nói quả thật không cảm nhận sự khác biệt giữa họ và con người ở hiện thực.

Thú vị, thật quá thú vị!.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Mang theo cảm giác nhẹ nhõm, Tô Tử tìm đến một quán ăn đang tổ chức thi dạ dày vương. Sau khi trả phí vào cửa 188 tệ, hắn đã ăn hơn chục phần bít tết tái chín (chín 50%)...............

Còn có bảy đĩa phở xào tôm, bốn phần vịt quay, sáu chén canh thịt dê, năm phần xiên nướng, một ít thịt xào chay và các loại xúc xích nướng.

Cuối bữa ăn, Tô Tử ăn thêm một bát cơm nhưng cảm thấy hơi nhạt nhẽo, hắn yêu cầu quán chuẩn bị thêm vài thùng mì ăn liền để ăn cùng trứng luộc và xúc xích nướng.

Thực ra, ngay khi bắt đầu ăn, Tô Tử đã cảm thấy dạ dày chắc sẽ không chịu nổi nên hắn vừa ăn vừa sử dụng "Thánh quang" lên bụng mình.

Dưới hiệu quả chữa thương rõ rệt của thuật "Thánh quang", Tô Tử không chỉ không thấy bị cứng bụng mà còn có cảm giác ấm áp, thật khiến người ta khó cưỡng để không gọi thêm một phần mì Ý mà.


Một thân một mình 54 năm sau khi thế giới bị huỷ diệt, hắn gần như chẳng tưởng tượng được cái cảm giác được ăn thịt, rau và mì ăn liền!

Cảm giác thỏa mãn vì được "sống" này thậm chí còn lấn át cả mong muốn trở nên mạnh mẽ của Tô Tử.

Dưới cái nhìn sửng sốt của mọi người, Tô Tử mỹ mãn rời khỏi quán buffet, tiện thể hốt luôn phần thưởng cho dạ dày vương của tiệm -- một thẻ tích điểm cho "Trò chơi Địa cầu".

Thẻ có thể đổi lấy 10 điểm trong cửa hàng trò chơi.

Phần thưởng này khiến hắn thật sự có cảm giác đang ở trong một phần của "Trò chơi Địa cầu", đồng thời cũng để Tô Tử xác nhận rằng trong phó bản quả thực có một số nhiệm vụ nhỏ bị ẩn.

Người chiến thắng trong cuộc thi dạ dày vương có thể cũng chỉ là một phần nhỏ trong số những nhiệm vụ ấy.

Sau khi rời khỏi quán, Tô Tử nhìn thấy một con búp bê vải được trưng bày sau cửa sổ cửa hàng đồ chơi. Nó dài bằng cả cánh tay hắn, cơ thể mềm mại và đôi mắt đen của nó trông rất giống con búp bê đã từng đã ở bên hắn hàng chục năm. Con búp bê "Hiên Văn" bị hỏng đó!

Dùng một phần tiền còn lại để mua con búp bê mới toanh, Tô Tử vui vẻ ôm nó vào lòng rồi lại đi tiếp.

"Tao không ngờ chúng ta sẽ gặp lại đấy." Tô Tử hàn huyên với búp bê như thể hai người bạn cũ lâu ngày không gặp. "Hôm nay tao gặp một người cũng tên là Hiên Văn á! Khờ khờ, ngốc ngốc, tao nghĩ hắn không thông minh bằng mi đâu."

"Nhưng hình như hắn không ghét ta nhiều như mi." Tô Tử ôm con chặt búp bê trước mặt. "Hắn có thể nói chuyện với ta này, còn có một cơ thể ấm áp lắm!"

"Không cần tức giận, mi vẫn đẹp trai hơn một tẹo!"

Đôi chân dài mềm mại của búp bê vải đung đưa trái phải cùng với nhịp bước của Tô Tử, trông thế nào cũng không hợp với chiếc áo khoác đỏ tươi của hắn.

Đi dạo trên phố một lúc, Tô Tử lại mua thêm một lọ thuốc nhỏ mắt và một chiếc dây cột tóc màu đen đơn giản. Lúc rời khỏi cửa hàng, hắn mới nhận ra đã mình đã tiêu hết tiền "mua sữa bột" mất rồi.

Ôi, cục cưng chưa chào đời, ba ba xin lỗi con!

Ngay lúc tâm tình Tô Tử không tệ......

"Các người muốn làm gì?!"

Tô Tử đi ngang qua con hẻm nhỏ nào đó bỗng nghe được tiếng hét có hơi quen tai.

"Á!! Các người tránh ra! Tới gần tôi sẽ báo cảnh sát!"


"Không nghĩ tới thai phụ như mày cũng có sức lớn như vậy, điện thoại mày đang trên tay tao, mày tính gọi cảnh sát như thế nào? Ngoan ngoãn chờ Đông Phương Sóc tới cứu mày đi!"

Tô Tử xoay người lại thì thấy nữ chính phó bản,Tô Đóa Đóa, hôm qua hắn vừa gặp, bị ép đến một góc trong con hẻm nhỏ, đôi tay sợ hãi che bụng, biểu cảm trên mặt như muốn khóc đến nơi.

Mà đứng trước mặt Tô Đóa Đóa chính là vài tên "Quái nhân". (1)

Không sai, chính là "Quái nhân".

Trong phó bản trò chơi, gặp được mấy tên phản diện nhỏ trông ác ác, cộng với có ý đồ xấu bắt nạt nhân vật chính, đó không phải "Quái nhân" thì còn là gì nữa?

Tô Tử cứ thế ôm búp bê vải trong ngực, lắc qua lắc lại đi tới, không nóng nảy chút nào.

Nếu đám "Quái nhân" đó biết Đông Phương Sóc, chứng tỏ bọn chúng tạm thời sẽ không đụng đến Tô Đóa Đóa.

"Ê! Mày là ai?!"

Vừa mới tiến lên vài bước, đám quái nhân ngay lập tức phát hiện Tô Tử đang tới gần, cảnh giác chĩa thanh đao trong tay về phía Tô Tử.

"Cô là......" Khoảnh khắc Tô Đóa Đóa nhìn thấy Tô Tử, cô gần như quên cả thở, giây tiếp theo đột nhiên hét lên cuồng loạn, "Chạy nhanh! Mau chạy đi! Đừng đến đây!!"

Tô Tử không chạy, chỉ chớp chớp mắt, đứng im tại đó.

"Chạy?" Những tên quái nhân đó đã vây quanh Tô Tử, cười dữ tợn nói, "Để mày chạy ra đi báo nguy sao? Không ngờ đi làm cái nhiệm vụ đơn giản này cũng có thể gặp được một mỹ nhân cực phẩm như này."

"Các người không được động đến cô ấy!" Tô Đóa Đóa liều mạng giãy giụa, lại không cách nào thoát khỏi những kẻ đang giữ chặt cô, "Cô ấy còn đang mang thai, các người đừng có xằng bậy, nếu không tôi và Đông Phương Sóc tuyệt đối sẽ không tha cho các người!"

"Thai phụ à?" Bọn chúng dùng ánh mắt ti tiện liếc nhìn Tô Tử từ trên xuống dưới, "Ha hả, loại hình này cũng thú vị đấy chứ."

"Bọn khốn!!!!!!"

Trong tiếng la hét, mắng chửi ồn ào, Tô Tử nhìn chằm chằm đám quái nhân đầy khinh miệt, hệt như nhìn một đám rác rưởi, hắn vô thức vươn tay ra, muốn sử dụng kỹ năng "Điện giật" của Ác Ma.

Nhưng duỗi rồi, Tô Tử mới nhớ ra chức nghiệp hiện tại của mình là Thánh Tử, một "bác sĩ" không có bất kỳ kỹ năng tấn công nào trong giai đoạn đầu.

"Ha ha ha, em vươn tay làm gì thế? Muốn làm bọn anh dắt em vào động phòng sao?" Một tên quái nhân vẻ mặt dữ tợn đứng đối diện lao về phía Tô Tử.

"Cẩn thận!!!"

Ngay lúc Tô Đoá Đoá kêu lên, Tô Tử nheo mắt lại, nắm chặt tay phải, giáng một đấm vào mặt tên kia.

Nên biết hắn được tôn là đại ma vương không chỉ vì "Đại ma vương" là tên gọi nâng cấp của chức nghiệp "Ác ma".

"Á!!"

Dưới sức mạnh đáng kinh ngạc của Tô Tử, tên quái nhân ăn trọn một đấm ngã xuống đất.


Không đợi tên kia lật người đứng dậy, đôi bốt da trâu ngắn của Tô Tử cũng đã dẫm lên người hắn, gót giày uốn éo "Hự --" một tiếng ấn tên quái nhân nọ xuống đất.

"......" Hiện trường tạm thời lâm vào trầm mặc.

"Chị gái bên kia, phiền cô nhắm mắt lại." Tô Tử một chân dẫm quái nhân, một tay lấy dây cột tóc vừa mua ra, cột cao mái tóc dài đang xõa tung.

"Mày......"

"Hình ảnh tiếp theo, đừng để cục cưng thấy nhé."

Tô Đóa Đóa bị trói ở trong góc nghe lời nhắm mắt lại, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là nụ cười của Tô Tử cùng mái tóc cột cao tiêu sái, sạch sẽ, khiến người ta phải ấn tượng.

Tô Tử trong nháy mắt Tô Đóa Đóa nhắm mắt lại, một tay xách búp bê vải, một tay đoạt dao của kẻ phía sau, đâm thẳng vào cổ tên quái nhân.

Cú đâm không sâu, Tô Tử rút nhanh đao về rồi vung tay sang trái, ghim chặt tên muốn đánh hắn vào bức tường cạnh con hẻm.

"Sao? Muốn đánh Hiên Văn của tao hử?" Tô Tử mở to mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm tên quái nhân nọ.

Tên kia bị nhìn sợ té đái, Tô Tử ôm con búp bê vải vào ngực an ủi một chút, tiện thể nghiêng người né khỏi đòn đánh phía sau, túm chặt cánh tay tên quái nhân đánh lén quăng hắn vào tường.

Đối với Tô Đóa Đóa đang nhắm mắt mà nói, thứ cô nghe được là một trận tiếng vang bùm bùm trong hẻm nhỏ, cô sợ hãi đến nỗi không dám mở mắt, thảng thốt nghĩ về Tô Tử.

"Mở mắt được rồi."

Tô Đóa Đóa không dám nhìn, mãi cho đến khi nghe thấy giọng của Tô Tử vang lên, cô mới khàn giọng hỏi: "Cô thế nào rồi?! Em bé có sao không?! Có bị thương ở đâu không?!"

"Tôi không sao, cục cưng cũng không có việc gì."

Nghe được câu trả lời, Tô Đóa Đóa chậm rãi mở mắt ra, sau đó nhìn thấy "cô gái" đẹp xuất sắc kia mỉm cười với mình: "Vừa rồi đứa nhóc trong bụng còn rất nghịch ngợm mà đá tôi một chút đấy!"

Thực sự có cảm giác......đẹp trai bùng nổ!

=================

Tác giả có lời muốn nói: Hãy cuốn ánh mắt người khác theo bạn!*

[nằm kiểu cá mặn ]

==================

*Cái này mình lộn xào chứ câu gốc nó như này nè:

"走过路过一定要收藏哦!"

"Be sure to collect it when you pass by!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận