Ma Vương Tuyệt Tình

Lại thêm một sự thay đổi mới, thế mới nói, lòng quân vương sâu ko thấy đáy, dùng cả đời người cũng ko nắm được trong tay.

Lưu ly các mỗi ngày một thêm tấp nập, ko ai nói những mọi người đều hiểu, địa vị của vị sứ thần kia ko hề nhỏ, chớ nên đắc tội.

Bạch viên lại khôi phục sự yên tĩnh như ngày đầu.

Ko phải là ko để ý, mà căn bản là hắn hiện tại ko có tư cách để ý, chi bằng, dốc lòng cho người xưa, thế thì có thể quên được hay ko?

Diệm Cơ sau hai ngày nằm liệt giường đã tỉnh dậy, gương mặt khôi phục lại vẻ thanh xuân rực rỡ. Nàng ấy nghe được mọi người tường thuật lại sự việc, lúc ấy mới quay lại nhìn Cổ Nghịch Hàn ngồi tách mình ở một bên ghế dài, dịu dàng nói: “Lúc đó quả thật thiếp quá đau, ko phân biệt đâu là đúng sai, mới buông ra những lời khó nghe với Vũ phi, cảm thấy có lỗi quá, cũng nhờ chén trà tống huyết độc ra ngoài, chắc phải tìm một ngày đến tạ lễ…”

Hắn ko buồn ngẩng đầu, chỉ nhìn mãi vào tập tranh trong tay, nhạt miệng: “Ko cần đâu!”

- Như vậy ko được, thiếp muốn giải thích và xin lỗi Vũ Phi, sao lai ko cần được, cái này là thiết yếu…!

Cổ Nghịch Hàn gấp lại tập tranh, đứng dậy, nhìn về chỗ bên cạnh, nữ tữ khuôn mặt như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, e lệ chờ đợi lời vàng ý ngọc của hắn: “Vì ko ai có đủ tư cách để đến Bạch Viên quấy rầy nàng, cho dù là dập đầu xin lỗi cũng ko xứng đáng đế đối diện với nàng ấy!”

Nói rồi, hắn quay lưng đi, để lại bóng hắc bào cô độc đến tột cùng, cho dù vây quanh hắn vẫn là một đám quần thần xun xoe nịnh hót.

Diệm Cơ mở to mắt, sững người ko gọi nổi một tiếng.


Bầu trời đã cuối tháng 10 trải đầy một tầng mây trắng dày dặn như tấm mền bông ngăn chặn những tia mặt trời chiếu rọi.

Tiếng n gười con gái đạm mạc vang lên: “Cám ơn Thương ngự y, ta đã khỏe rồi, vết thương lành rất nhanh, ko cần ngài hộ tống đâu”

Đôi mắt xanh vốn lạnh lẽo ánh lên những tia hiền hòa, bàn tay to vuốt lên những sợi tóc xõa trên vai: “Tại hạ cũng ko bận bịu, có thể bồi nương nương đi dạo, nương nương hình như ko có cảm tình với tại hạ cho lắm!”

Vũ Đồng quay lại, nhìn n am tử cao lớn, mặt mày ôn nhuận như ngọc, đôi con ngươi xanh lục nhàn tản phát ra thứ anh sáng xanh lạnh lẽo sâu thẳm khóa lại hình ảnh đối phương, cơ hồ nhìn được bóng mình đang mấp máy môi trong màu xanh ấy: “Ko, đừng hiểu lầm…!”

- Thế thì vì sao lại tránh né tại hạ!

- Bởi vì ta ko muốn mắc nợ thêm bất cứ ai nữa. Ngươi tốt với ta mà ta ko thể đáp lễ lại thì áy náy lắm! Nàng ngước lên, nhìn lên bầu trời đầy mây trắng, rành rọt từng lời.

“Bởi vì ta ko muốn mắc nợ thêm ai nữa….”

“Từ trước đến nay và đến bây giờ, hắn chưa bao giờ yêu ta, một chút cũng ko…”

“Ngươi ko cho phép người khác tổn thương đến người mình yêu, vậy ngươi có tư cách gì mà đến đây để làm tổn thương ta? Ngươi có tư cách gì mà đến đây làm tổn thương ta?”


Mỗi một lần hắn nghe được lời nàng nói, đều l à những lời lẽ cứng rắn đến đau lòng này. Hắn chỉ nghe thôi cũng cảm thấy sự tổn thương ghê gớm, như vậy rốt cục trong lòng nàng đã bị thương nặng đến mức nào rồi…

Thật ra, nữ nhân càng tỏ ra mạnh mẽ thì càng là người yếu đuối và dễ bị tổn thương nhất….

Thật ra, nữ nhân càng im lặng mới chính là người khóc nhiều nhất…

Bởi lúc đó, nước mắt đã nhiều đến nỗi, bị rơi ngược vào trong lòng…mặn chát!

Sự yên lặng nhất thời của hai người làm nổi bật lên tiếng nói khẽ khàng như mật rót vào bên tai của nữ nhân: “Nghịch Hàn…”

Thì ra ở đây cũng ko chỉ có riêng nàng và Thương Hiên, còn có hai vị khách quý khác.

Cổ Nghịch Hàn nằm dài trên tràng kỷ bằng gỗ trong một cái đình nghỉ chân nhỏ giữa hồ sen, lười biếng cầm trên tay một tập tranh, mắt hơi nhắm, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu lên gương mặt hắn tỏa sáng một vầng sáng trắng chói mắt, phải, là đẹp đến chói mắt.

Diệm Cơ hôm nay phá lệ mặc một xiêm y đỏ rực, nằm nép trên ngực Cổ Nghịch Hàn, màu đỏ và màu đen hòa quyện và đối lập một cách mạnh mẽ, tay nàng tay khe khẽ vuốt ve nhịp nhàng trên lồng ngực rắn chắc và rộng lớn của hắn mà hắn lơ đễnh nhắm hờ mắt, tấm tranh phất phơ thỉnh thoảng che khuất một góc gương mặt đẹp như tạc.


Diệm Cơ nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía hai người vừa đi tới ở đằng xa phía bên kia chân cầu, nở nụ cười rực rỡ, đoạn nâng đầu dậy, bàn tay trắng vuốt ve một lượt như vẽ lại khuôn mặt đang nằm trước mắt nàng, cuối cùng là cúi người xuống ấn đôi môi anh đào đỏ tươi lên bò môi kiên nghị đầy đặn hơi mím lại kia, hai gương mặt như dán lại một chỗ, đôi tay nàng ấy gắt gao bám lấy cổ hắn, nâng đầu hắn ngẩng lên, đón nhận nụ hôn mỗi lúc một sâu thêm…

Mà đối phương, một lúc lâu sau, hai cánh tay cũng đáp lại, ôm ghì lấy thắt lưng nàng, ra sức ấn chặt lên cơ thể hắn, ko có chút khe hở giữa hai người….Bức tranh màu đen pha đỏ càng thêm rực rỡ và bắt mắt.

Thương Hiên lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của nàng đẹp như vậy, nàng nhìn bức tranh sống động tuyệt mỹ, nở một nụ cười đẹp đẽ, đẹp đến đau lòng, hai cánh môi nhợt nhạt vẽ một vòng cung thập toàn thập mỹ trên gương mặt xương xương gầy gầy trắng bợt bạt, đôi mắt nàng hướng đến phía ấy, trong suốt, đầy ắp nước, đồng tử đen như rung động xoay tròn, nhưng ko có một giọt nước mắt rơi xuống, tim hắn ngừng lại một nhịp, hắn cảm nhận được, thực sự là ngừng lại một nhịp, muốn đưa tay lên, che lấy đôi mắt ấy, sợ rằng mình ko thể kiềm chế được, khi nhìn những giọt trân châu lấp lánh cứ thế mà rơi xuống…

Nhưng ko, nàng quay đầu, nhoẻn miệng, đôi mắt cong cong, nắm ống tay áo hắn, nói: “Trời hôm nay…thật đẹp!”

Hắn gật đầu, lầm bẩm như dính ma chú: “Thật… đẹp!”

Hai bóng màu xanh nhạt lướt đi, biến mất sau tàng cây, m à cho đến khi bóng dáng ấy ẩn hiện thành một chấm nhỏ, Cổ Nghịch Hàn mới quay đầu lại, nhìn đến, sững sờ, buông tay, đẩy nữ nhân xinh đẹp trong vòng tay ra, ôm đầu ngồi dậy, vẻ mất mát hiện rõ trên gương mặt. Hắn lại làm tổn thương nàng nữa rồi!

Diệm Cơ gắt gao siết lại vòng tay, nhiệt tình hôn lên mái tóc dài bóng mượt buông xõa của hắn, miệng vẫn ko ngừng gọi hắn: “Nghịch Hàn, đừng như vậy, nhìn thiếp, chàng nhìn thiếp đi, ôm thiếp đi, thiếp mới là Diệm Cơ mà, đừng như vậy Nghịch Hàn…” Càng về cuối, giọng nói càng thêm nghẹn ngào và nức nở.

Hắn nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của Diệm Cơ, đẩy vòng tay nàng đứng đậy, vuốt thẳng xiêm y đã bị nhàu nhĩ lộn xộn, một tay quấn lại mái tóc dài, rút một trâm bạc trong ống tay áo cài lên, dợm bước, trước khi đi, quay đầu lại một lần, nhìn đến nữ tử xinh đẹp ủ rũ trên tràng kỷ, nhẹ giọng: “Chính vì nàng là Diệm Cơ, nên ta mới đáp ứng cái hôn ấy của nàng…!”

—————————————————————————————————————————————————–

Bàn tay to chợt nắm chặt lại, giữ nàng ko thể bước tiếp, rồi một bàn tay khác che lên trước mặt nàng, giọng nói như cơn gió vuốt ve dỗ dành: “Đừng…khóc!”

Nàng yên lặng, bả vai run run, rồi phát ra giọng nói đã lạc hẳn đâu đó: “Ta…ko có khóc!”


- Nếu nàng cần, ta cho nàng mượn vai…!

Vũ Đồng cười nhẹ, quay lại: “Cũng chỉ được một lần!”

- Từ giờ trở đi, bất kỳ lúc nào, sẽ có bờ vai ở bên cạnh, để cho nàng dựa vào….! Nói đoạn, nam tử giơ tay, ôm lấy nữ nhân trước mặt, đặt gương mặt nàng tựa vào lồng ngực của hắn, vòng tay siết chặt, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc đen dài

Thương Hiên hắn ko biết, đó chính là lời hứa duy nhất và cuối cùng trong đời này mà hắn dành cho một người nào đó, thủy chung ko thay đổi, nặng lòng mà cũng tràn đầy sự yêu thương.

- Thương Hiên…Nàng muốn gọi hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng thật sự bây giờ, nàng rất cần một bờ vai để tựa vào, để che giấu gương mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe và cả những giọt nước mắt. Thôi thì để lần n ày đi, để nàng có thể thoải mái tựa vào m ột ai đó, lau đi hết nước mắt và sự đau thương trong lòng, hết thảy qua hết nay, sẽ trôi đi hết.

Trong gió, chỉ nghe duy nhất có tiếng lẩm bẩm: “Yên tâm…đời này kiếp này… có ta bên cạnh…”. Người trong lòng hơi run run, ko có tiếng khóc, những cảm giác ướt đẫm nóng bỏng trước ngực cho hắn biết, nàng đang khóc, khóc trong im lặng.

Ko l âu trước đây, nàng đã hứa với một người, sẽ ở bên cạnh hắn, ko rời bỏ hắn, ko phản bội hắn, rồi sao, nàng chưa kịp thực hiện được lời hứa đó, hắn đã ko cần rồi!

Còn bây giờ, có người, hứa với nàng rằng, sẽ bên cạnh nàng, sẽ cho nàng mượn bờ vai, đời này kiếp này…

Đây là lời hứa của hắn, cũng như nàng đã từng hứa hẹn với người đó sao?

Lá rụng đầy, tàng cây rậm rạp, xòa xuống cả đất, che giấu thật tốt một bóng nam tử hắc bào cao lớn đằng sau, duy chỉ lộ ra đôi huyết mâu, đau thương có, tiếc hận có, ganh tỵ có, phẫn nộ có, bắn về phía hai bóng hình ôm nhau. Bàn tay gắt gao nằm lại, rồi cuối cùng, đấm thật mạnh lên thân cây cổ thụ già cỗi, quay lưng bỏ đi, như ko muốn nhìn thấy hai người họ một lần nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận