Ma Y Độc Phi

Edit: susublue

Bạch Vũ Mộng lạnh mặt, vốn dĩ còn có chút thương hại nhưng bây giờ thì tất cả đều đã tan biến hết, chỉ còn lại sự lạnh lùng, nhìn chằm chằm người trên giường, giống như đang nhìn người chết vậy.

Lâm Thải Sương đã bị Hận Nhuế và Đông Nhiễm tra tấn không ra hình người. Các nàng không hề quên lời dặn dò phải đối xử tốt với bọn họ của Bạch Vũ Mộng, nên các nàng luôn cẩn thận chiêu đãi.

Bạch Hàm Đại đã bị choáng váng đầu óc, ngây người nhìn Bạch Vũ Mộng, khóe miệng nở nụ cười hồn nhiên: "Tỷ tỷ, thật xinh đẹp!"

Bạch Vũ Mộng mở mắt, lúc trước là bọn họ hung hăng giẫm nàng dưới chân, không ngừng sỉ nhục cơ thể này mới đưa khiến nàng ta hương tiêu ngọc vẫn.

Nhưng nếu như không có bọn họ thì nàng cũng sẽ không đến đây được, cũng sẽ không gặp được Lam Hạo Thần, không có đứa nhỏ, không thể nếm thử mùi vị bi thương thấu tận tim gan như vậy.

Vươn tay sờ bụng, thở dài, đúng là vẫn không đành lòng xuống tay, trước kia ba từ không đành lòng chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Bạch Vũ Mộng, nhưng sau khi có đứa bé, nàng đã thay đổi rất nhiều.

Nàng trở nên nhân từ, đa sầu đa cảm hơn, cũng không còn giống nàng lúc trước nữa, dien[dann;lee&quysdonn nhưng Bạch Vũ Mộng lại không chán ghét sự thay đổi này, nàng không hy vọng đứa bé của mình vừa sinh ra đã phải sống trong tội nghiệt.

"Giết hết bọn họ, phóng hỏa thiêu nơi này đi!" Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt dặn dò Hận Nhuế đang đứng bên cạnh, nói xong liền bước đi, tùy ý để Lâm Thải Sương kêu la, rồi từ từ yên tĩnh dần.

Hạ Tử Lăng còn có chút tức giận bất bình: "Vũ tỷ tỷ, sao ngươi có thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy, bọn họ rất đáng giận!"

"Nếu không ngươi trở về bổ cho bọn họ thêm mấy đao nữa đi?" Bạch Vũ Mộng khẽ cười thành tiếng, tâm trạng có vẻ rất tốt, rốt cuộc nơi này cũng không còn liên quan đến nàng nữa.

Hạ Tử Lăng nở nụ cười, làm bộ muốn quay trở về, Đường Ức Ảnh ở bên cạnh giữ chặt nàng lại, cười nói: "Ngươi gấp cái gì, Vũ nhi cho bọn họ chế thoải mái là vì không muốn tạo nghiệp chướng, sao ngươi còn muốn đi đâm thêm mấy dao nữa."

"Nhưng ta không cam lòng!" Hạ Tử Lăng dậm chân một cái, bĩu môi, nhưng không náo loạn đòi đi đâm bọn họ nữa.

Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lóe sáng, cười khẽ mở miệng: "Đột nhiên muốn đến Phong Vương phủ đi dạo, các ngươi cũng đi theo đi." Nàng đã mất Lam Hạo Thần nến nàng muốn cho mọi người bên cạnh nàng đều hạnh phúc.

Sắc mặt Hạ Tử Lăng trắng nhợt, nhỏ giọng mở miệng: "Vũ tỷ tỷ, ta còn có việc, không đi cùng ngươi được!" Nói xong đã nghĩ muốn chạy trốn.

Ai biết được trước mắt lại xuất hiện một người: "Tẩu tử, các ngươi muốn đi đâu, ta cũng đến giúp vui." Nói xong nhìn thoáng qua phủ thừa tướng đang cháy hừng hực.

Bạch Vũ Mộng cười nói: "Đang nói muốn đến quý phủ của ngươi chơi, nhưng Lăng nhi không chịu đi, cho nên chúng ta đang khuyên nàng." Nói xong còn liếc mắt nhìn Hạ Tử Lăng một cái, ánh mắt mơ hồ không rõ.

"Đúng vậy, Lăng nhi vừa nghe thấy đến phủ ngươi thì lại nói có việc, cũng không biết là thật hay giả nữa." Mộ Túy Tình còn ngại lửa chưa đủ lớn, châm thêm một mồi lửa.

Đường Ức Ảnh cười thấu hiểu, cũng mím miệng nói: "Lăng nhi, rốt cuộc ngươi có chuyện gì muốn xử lý, có muốn ta giúp hay không?"

Hạ Tử Lăng thấy Lam Giác Phong xuất hiện thì liền trắng bệch mặt, cố gắng thu nhỏ mình lại, không ngờ bọn họ lại nói một hai câu kéo nàng vào, khiến nàng muốn trốn cũng không trốn được.

Vội vàng cười rồi rũ mắt xuống, che giấu sự phức tạp và hoảng loạn trong đáy mắt: "Không có việc gì, ta có chút không thoải mái, các ngươi đi chơi đi, ta về trước."

Không biết vì sao, vừa về tới kinh thành thì thứ cảm giác kia lại càng lúc càng mãnh liệt, thì ra không phải không sợ, mà là không thể sợ, trên đường đi thì nàng còn có thể tự lừa gạt bản thân, nhưng khi đã trở lại thì phải đối mặt với hiện thực.

"Vì sao, lúc thì nói là có việc, lúc thì nói là không thoải mái, ngươi không muốn gặp ta như vậy sao?" Lam Giác Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhân đang né tránh mình.

"Không có, làm sao có thể, Phong Vương phủ là nơi bao nhiêu người tha thiết mơ ước, sao ta có thể không muốn đến, nhưng ta thật sự rất mệt, muốn đi về nghỉ ngơi." Hạ Tử Lăng vẫn không dám nhìn vào mắt nam tử trước mặt.

"Phong Vương phủ có rất nhiều phòng khách, ngươi có thể tùy ý nghỉ ngơi, vì sao nhất định phải trở về, không phải ngươi nói là tha thiết mơ ước sao, thế nào, ngươi không muốn đi à?" Lam Giác Phong đen mặt, đừng thấy bình thường hắn tỏ vẻ thờ ơ mà coi thường, có một số việc hắn cũng đã hiểu rất rõ.

"Ta đã nói là không muốn đi, Phong vương đừng ép buộc làm khó người khác!" Hạ Tử Lăng ác độc, ngẩng đầu tức giận nhìn Lam Giác Phong, khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của hắn thì lại cúi đầu.

Lam Giác Phong tức quá hóa cười, hắn không biết bắt đầu từ lúc nào mà nữ tử luôn liều lĩnh đấu võ mồm với hắn đã biến mất, trở thành một người chỉ biết trốn tránh hắn.

"Đây là mệnh lệnh, Hạ tiểu thư, ngươi không có quyền từ chối lời nói của Vương gia!" Lam Giác Phong nâng cằm nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào hắn.

Cơ thể Hạ Tử Lăng run lẩy bẩy, chảy nước mắt nhưng lại quật cường không cho nó rơi xuống: "Dạ, như ngươi mong muốn, thần nữ tuân mệnh!" Nói xong hung hăng quay đầu đi, lui ra sau, cung kính hành lễ.

Bạch Vũ Mộng thở dài, sao lại cảm thấy hai người này càng lúc càng thái quá, dien(dannlle3*quysdo0n có phải nàng sai rồi không, nhưng nếu không ép buộc bọn họ một chút thì không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.

Nhìn thấy nữ tử xa lạ trước mắt, trong mắt Lam Giác Phong đầy vẻ khiếp sợ, từ khi nào mà giữa bọn họ lại biến thành mối quan hệ quân thần.

"Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa, chúng ta đến Phong Vương phủ đi!" Bạch Vũ Mộng vội vàng mở miệng giải vây, nếu nàng còn tiếp tục như vậy thì hai người kia sẽ mãi mãi không thể cứu vãn được.

Hạ Tử Lăng yên lặng đi theo sau lưng Bạch Vũ Mộng, không mở miệng nói thêm một câu, Bạch Vũ Mộng thở dài, có phải nàng đã làm chuyện xấu rồi không?

Vào tới Phong Vương phủ, khắp nơi đều là đình đài lầu các, tuy rằng không có khí thế như Chiến Vương phủ, nhưng cũng rất trang nghiêm xinh đẹp, Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt nở nụ cười, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Đi đến một cái đình ngồi xuống, Lam Giác Phong dặn dò hạ nhân chuẩn bị điểm tâm và nước trà, Hạ Tử Lăng lấy cớ ngực hơn khó chịu, đi ra ngoài hít thở không khí.

Lam Giác Phong nhìn Hạ Tử Lăng tới khi bóng lưng nàng biến mất mới thu mắt lại, nhìn chằm chằm ly trà trước mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bạch Vũ Mộng trợn trừng mắt: "Phong, có phải ngươi không biết vì sao người ta lại thay đổi khôgn?"

Lam Giác Phong mở mắt, nghi hoặc nhìn Bạch Vũ Mộng, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó nhưng lại không biết được.

"Thật ra nàng cũng không thay đổi, cái thay đổi chính là tâm trạng của các ngươi, bởi vì trong lòng có vách ngăn cho nên càng chạy càng xa, ta khuyên ngươi vẫn nên đi giải thích một chút, ta chỉ có thể nói tới đây thôi, chuyện tiếp theo phải dựa vào ngươi rồi."

Bạch Vũ Mộng cũng không nói rõ ra, chỉ có thể chờ Lam Giác Phong tự hiểu ra, có lẽ bọn họ cũng không phát hiện bọn họ thích nhau, hoặc có lẽ đã phát hiện nhưng chỉ là không biết đó là gì mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui