Ma Y Độc Phi

Edit: susublue

Bách Lí Dật Thanh cười thấu hiểu, nhìn thích khách đã hơi buông lỏng rồi lại nhìn Sở tướng, quả nhiên thấy được chút hoảng loạn trong mắt hắn.

Sở tướng hung hăng trừng mắt nhìn thích khách mở miệng nói: "Ngươi đừng có nói bậy nói bạ, ta không biết ngươi thì sao có thể sai ngươi đi giết người?" Sở tướng không phát hiện ra trong lời nói của hắn có chút bất an.

Đúng vậy, hắn không biết tên thích khách này nhưng hắn nghĩ tới một khả năng chính là thủ lĩnh quản lý ám vệ, nếu người này là thủ hạ của bọn hắn thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi.

Nếu là như vậy thì coi như nguy, kế hoạch không kẽ hở như vậy mà lại bị phá hủy, dienxdaffnllequysdoon còn nguy hiểm đến tính mạng của hắn, từ khi nào mà tên Hoàng đế này lại trở nên lợi hại như vậy. Nghĩ thế, mắt hắn đầy sát ý liếc nhìn thích khách.

Trong mắt thích khách cũng đầy hận ý và cũng đầy bất đắc dĩ, hắn liều chết không chịu nói ra người sau lưng là ai nhưng người đó lại sớm coi hắn là đồ bỏ đi.

Thật ra trong lòng hắn biết bản khẩu cung này đều là giả, hắn không có nói gì cả, nhưng chỉ dựa vào thứ này mà đã có thể khiến Sở tướng nổi sát ý với hắn, rốt cục hắn đang làm việc cho chủ tử gì thế này.

Trước kia hắn chưa từng gặp chủ tử, chỉ nghe thủ lĩnh nói, dù như thế nào thì nhất định phải bảo vệ chủ tử, nghe theo mệnh lệnh chủ tử, ở trong cảm nhận của bọn họ hình tượng chủ tử rất cao lớn, bởi vì chủ tử chưa bao giờ giao nhiệm vụ quá nặng cho hắn cho nên hắn không nhận rõ bộ mặt thật của chủ tử như những ám vệ khác.

Mỗi khi những người khác khuyên hắn không nên ôm hi vọng quá lớn với chủ tử thì hắn luôn tìm lời hợp tình hợp lý để phản bác bọn họ, không ngờ hôm nay thất vọng lớn như vậy, hắn hiểu rõ lúc trước các huynh đệ thất vọng cũng không ít hơn mình.

Sở tướng thấy vẻ thất vọng trong mắt thích khách thì lại nghĩ tới một loại khả năng, nheo mắt lại, uy hiếp nhìn thoáng qua thích khách.

Thích khách cười trào phúng nhưng vẫn không chịu mở miệng, dù có thất vọng thì hắn vẫn là chủ tử của mình, chết vì hắn là sứ mạng của bản thân.

Nhìn hắn muốn tự sát, Bạch Vũ Mộng lạnh lùng nói: "Ngươi nên nghĩ cho kỹ, chủ tử như vậy không cần cũng được, người chết thì lại không có gì cả."

Giờ phút này hắn đang do dự, Sở tướng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đánh một chưởng về phía thích khách, thích khách tránh không kịp, chờ tai nạn giáng xuống, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Nhưng chờ mãi mà không có cảm giác gì, trợn mắt nghi hoặc nhìn thoáng qua thì liền thấy một miếng vải trắng quấn quanh tay Sở tướng, chặn đòn tấn công của hắn, nhìn về phía miếng vải trắng thì thấy được ánh mắt lạnh như băng của Bạch Vũ Mộng, thích khách hơi cảm kích nhìn nàng một cái, dù sao không ai muốn chết cả.

"Sở tướng, ngươi làm cái gì vậy, thế nào, tính ác của bản thân bị bại lộ nên nhịn không được muốn giết người diệt khẩu sao?" Giọng nói Bách Lí Dật Thanh có chút ý cười truyền từ trên đầu.

"Hoàng thượng thứ tội, vi thần chỉ cảm thấy thích khách nói năng bậy bạ, vu hãm cho thần cho nên nhịn không được phẫn nộ thôi, là thần vượt quá giới hạn." Sở tướng cúi đầu càng thấp.

"Được rồi, Sở tướng, đừng giả bộ nữa, bộ mặt này của ngươi thật sự ghê tởm, nơi này còn có tiểu hài tử, không nên dọa hư đứa nhỏ." Bách Lí Dật Thanh cười trào phúng.

"Hoàng thượng thứ cho thần ngu dốt, nghe không hiểu, thần lòng dạ son sắt, thiên địa chứng giám, sao có thể làm ra chuyện này?" Sở tướng đau lòng mở miệng, giữa mặt cũng có chút sát ý.

----- susublue ~ diendan ------

Nếu tên Hoàng đế này không nghe lời nữa thì cũng không nên tồn tại, bản thân cần phải bóp chết hắn trước khi hắn mọc đủ lông cánh.

"Sở tướng, ngươi muốn trẫm liệt kê hết những chuyện mấy năm nay ngươi làm ra thì mới bằng lòng nhận tội sao, ngươi cho là trẫm làm con rối hoàng đế nhiều năm như vậy thì thật sự chịu ngươi khống chế sao?"

Sở tướng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bách Lí Dật Thanh, giống như không ngờ hắn lại che giấu sâu như vậy, nghe lời nói của hắn thì xem ra hắn đã vì ngày hôm nay mà chuẩn bị từ rất sớm rồi.

Bản thân thật sự đã xem nhẹ hắn, lúc trước hắn nên hiểu người này tuyệt đối là một con ngủ say, lúc ngủ say thì dịu ngoan nhu thuận, nhưng một khi tỉnh lại thì tuyệt đối không phải người mình có thể khống chế.

Lúc trước nếu không phải Mẫn nhi đau khổ cầu xin thì bản thân cũng sẽ không thể làm cho hắn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, bản thân hoàn toàn có thể tìm một người có thể khống chế.

Đang nghĩ vậy thì Bách Lí Dật Thanh lại nói tiếp: "Người đâu, đi mời Mẫn Quý Phi đến đây, để cho nàng tận mắt nhìn thấy ta làm thế nào để phá hủy Sở tướng mà nàng ta coi trọng."

Phía dưới nhất thời im bặt, bọn họ có thể nói cái gì chứ, thì ra tất cả đều là giả, Hoàng đế giả vờ sủng ái Mẫn Quý Phi và coi trọng Sở tướng.

Thì ra Mẫn Quý Phi cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương thôi, đau khổ yêu lâu như vậy mà lại phải nhìn người mình tâm tâm niệm niệm nhớ thương hủy diệt gia tộc mình, còn tàn nhẫn bắt mình đứng một bên để xem.

Mẫn Quý Phi đến, trong lòng có chút bất an, đến khi đi vào đại điện, cảm giác được sự tức giận đè nén và phụ thân đang quỳ trên mặt đất thì mới biết được mọi chuyện nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng tượng.

"Tham kiến Hoàng thượng!"

Mẫn Quý Phi hành lễ, sau đó nhìn về phía phụ thân, lại mở miệng: "Không biết Hoàng thượng triệu nô tì đến có chuyện gì, nếu phụ thân làm chuyện gì sai, nô tì nhất định sẽ khuyên ông ấy, kính xin Hoàng thượng không cần tức giận."

Bách Lí Dật Thanh nở nụ cười tàn khốc: "Chuyện sai? Nếu là mưu đồ soán vị, thông đồng với Vương gia Vương phi nước khác phản quốc mưu hại quốc gia thì sao, Mẫn Quý Phi, ngươi nói xem nên khuyên thế nào đây?"

"Cái gì, không thể nào, phụ thân sẽ không làm ra chuyện này, không phải là có người hãm hại đó chứ?" Mẫn Quý Phi sợ tới mức mặt đẹp cũng biến sắc, bất chấp điệu bộ dáng vẻ, lớn tiếng chất vấn.

"Thế nào, Mẫn Quý Phi đang chất vấn trẫm điều tra sai sao, phụ tử các ngươi đúng là giống nhau, lúc nào cũng cho là mình bị người khác hãm hại, hay là, chuyện này ngươi cũng có tham dự?"

"Hoàng thượng, nô tì không có ý này, xin Hoàng thượng đừng nghe lời tiểu nhân gièm pha, hiểu lầm chúng ta!" Mẫn Quý Phi khóc lóc, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, trừng mắt nhìn tên thích khách bẩn thỉu trên đất, dien;dafn*lle3#quysdo0n thuận tiện nhìn luôn đám người Bạch Vũ Mộng, ý trong mắt không cần nói cũng biết.

"Lớn mật, chuyện đã đến nước này rồi mà còn muốn chối cãi sao, ta sẽ cho các ngươi tâm phục khẩu phục." Nói xong cầm lấy chứng cứ ám vệ đưa, chúng chính là thư mà Sở tướng trao đổi với các quốc gia khác, còn có rất chuyện âm mưu bí mật, toàn bộ đều rành mạch rõ ràng.

Sở tướng nhìn thấy mấy thứ này thì rất kinh ngạc, làm sao có thể?

Tuy rằng mấy năm nay Bách Lí Dật Thanh uất ức, nhưng cũng có thế lực ngầm của bản thân, hơn nữa Bạch Vũ Mộng để Phượng Hoàng lâu hỗ trợ nên những chứng cớ này lại lấy dễ như trở bàn tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui