Edit: susublue
Mấy ngày nay Bạch Vũ Mộng luôn ngây người, không biết mình đang làm gì, mỗi ngày đầu đều rất đau, nàng đã cố gắng khắc chế không cho mình suy nghĩ đến chuyện đó nữa, nhưng lại vẫn không khống chế được bản thân.
Đến một ngày, Y Cần xuất hiện trong Hoàng cung, Bạch Vũ Mộng nhìn thấy Y Cần thì rất kinh ngạc, không biết tại sao thuộc hạ của hắn lại xuất hiện ở đây?
"Phu nhân, chủ tử muốn nô tì đến đưa cho người cái này." Y Cần đưa cho Bạch Vũ Mộng một hộp gỗ đàn hương trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
"Phu nhân? Ngươi gọi nàng là phu nhân?" Duẫn Minh Hi bắt được trọng điểm, kinh ngạc mở miệng, hắn vừa mở miệng thì người khác cũng khiếp sợ nhìn Y Cần.
Y Cần hơi co rút đồng tử, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, trên mặt nở nụ cười nhu hòa, dịu dàng đáp: "Bởi vì phu nhân có thai, nô tì cũng chỉ đoán như vậy."
Lời giải thích này lại khiến mọi người bán tín bán nghi, một người biến mất vài ngày rồi lại đột nhiên phái thuộc hạ đến đưa đồ, không thấy là rất kỳ quái sao, dienxdafnlleequysdoon cho dù người nọ có thể là Lam Hạo Thần.
"Là cái gì vậy?" Bạch Vũ Mộng đau đầu xoa trán, vài ngày nay, nàng cũng không thể ngủ ngon, ngoại trừ buổi tối ngửi được mùi thơm kia ra thì lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến chuyện đó nên không thể ngủ được.
"Phu nhân tự mình mở ra xem sẽ tốt hơn." Y Cần cười mở miệng, trong mắt có sự đấu tranh nhưng lại nhanh chóng giấu đi, lập tức mở miệng:
"Phu nhân, chủ tử muốn ta nhắn một câu với người, hắn hi vọng phu nhân có thể làm được chuyện đã hứa với hắn, không có tự làm hại bản thân thân mình."
Bạch Vũ Mộng kinh ngạc ngẩng đầu, những người khác cũng nghi hoặc nhìn, trong mắt đầy vẻ hoài nghi và phỏng đoán, nhưng vẫn không thể khẳng định, chỉ có thể thở dài một tiếng, không biết nên làm thế nào.
Bạch Vũ Mộng mím môi, qua một hồi lâu mới mở miệng: "Ta đã biết, ngươi trở về nói với chủ tử của ngươi, cám ơn hắn nhiều lần cứu giúp, ta sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình."
"Dạ, vậy nô tì cáo lui trước." Y Cần nói xong liền cất bước muốn rời khỏi, nhưng trong đầu lại xuất hiện một ý niệm, bước chân dừng một chút, xoay người nhìn Bạch Vũ Mộng một cái, muốn nói lại thôi.
Bạch Vũ Mộng hỏi một câu: "Sao vậy, còn có chuyện gì sao?"
Y Cần bỗng kiên định lắc đầu: "Không có chuyện gì, phu nhân bảo trọng thân thể." Dừng một chút, lại mở miệng: "Nô tì hi vọng nếu có một ngày chủ tử làm chuyện gì khiến phu nhân tức giận thì xin phu nhân tha thứ cho hắn."
"Làm chuyện khiến ta tức giận, rốt cục là chuyện gì, ngươi muốn nói cái gì?" Bạch Vũ Mộng nheo mắt lại, trong lòng lại bắt đầu phỏng đoán, nhưng vẫn không hỏi ra miệng.
Y Cần lắc đầu: "Phu nhân thứ tội, nô tì không thể nhiều lời, xin phu nhân không nên trách tội." Nói xong liền vội vàng bỏ đi, giống như sợ Bạch Vũ Mộng truy vấn.
---- susublue ~ diendan -----
Trở lại trong phủ, tâm trạng Y Cần có chút trầm trọng đi tới thư phòng của chủ tử, trong phòng truyền ra một giọng nói, Y Cần liếc mắt một cái rồi đi vào, cũng thấy người khác đã ở đây.
"Y Cần, ngươi có biết hôm nay ngươi đã làm sai cái gì không?" Giọng nói lạnh lùng của nam tử nhàn nhạt truyền đến, làm cho người ta không nghe ra cảm xúc gì.
Y Cần sợ hãi quỳ xuống: "Chủ tử, Y Cần biết sai rồi, nhưng mà, Y Cần không muốn phu nhân lại tiếp tục đau khổ như vậy." Trên mặt Y Cần đầy vẻ quật cường.
"Cho nên ngươi liền nói cho nàng biết, ngươi cũng biết nàng thông minh cỡ nào, nếu để cho nàng biết được gì đó thì ngươi có chết bao nhiêu lần cũng không hết tội" Giọng nói nam tử gần như vô tình.
"Y Cần cam nguyện chịu phạt." Y Cần vẫn nói những lời này, giống như không hề hối hận vì những chuyện mình đã làm, nếu có thể khiến phu nhân vui vẻ thì cho dù chết nàng cũng cam nguyện.
"Lui xuống đi!" Giọng nói lạnh nhạt của nam tử vang lên, nhưng những người trong phòng đều biết rõ hắn đang tức giận.
Mọi người vội vàng lui xuống, đi ra bên ngoài mới mở miệng nói: "Y Cần, hôm nay ngươi quá lỗ mãng, sao có thể nói như vậy được, ngươi có biết lúc chủ tử biết đã tức giận đến mức nào không?"
"Ta biết ta làm như vậy chủ tử nhất định sẽ tức giận, nhưng nếu ta không nói như vậy thì ngươi cho là chờ sau khi phu người biết được chân tướng sẽ dễ dàng chấp nhận sao?" Y Cần cười chua sót.
"Nhưng chủ tử ghét nhất là người khác can thiệp vào chuyện của hắn, cho dù ngươi làm như vậy là vì tốt cho bọn họ nhưng chuyện chủ tử đã quyết định thì chưa từng có ai có thể thay đổi được."
"Ngay cả phu nhân cũng không được sao?" Y Cần đột nhiên nhạt nhẽo mở miệng, sự mong muốn trong giọng nói làm nam tử bên cạnh không biết nói gì.
"Tóm lại, lần này ngươi thật sự đã khiến chủ tử tức giận, sau này không nên nhiều chuyện như vậy." Nam tử lại bất đắc dĩ mở miệng.
"Ta đã biết." Y Cần gật đầu, trên mặt lại uyển chuyển nở nụ cười hàm xúc, từng bước một kiên định bước về phía hình đường*. (*Nơi chịu phạt)
Nam tử ngồi bên trong thư phòng cũng nghe rõ đoạn đối thoại của bọn họ không sót một câu, bút lông trong tay đã sớm bị bẻ gẫy không biết từ lúc nào, mực nhỏ giọt trên giấy Tuyên Thành trắng nõn, hỗn loạn vô trật tự, giống như tâm trạng lúc này của hắn.
Bên này, Bạch Vũ Mộng nghi hoặc nhìn hộp gỗ đàn hương trong tay, không biết bên trong có cái gì, không biết người kia muốn làm sao.
"Vũ nhi, vì sao ta cảm thấy lời nói của nha hoàn vừa rồi có chút kỳ lạ." Đường Ức Ảnh có chút lo lắng mở miệng, mắt nhìn về hướng Y Cần rời đi.
"Đúng vậy, huống hồ võ công của nàng ta tuyệt đối không thấp, chủ tử phải mạnh đến cỡ nào mới có một nha hoàn võ công cao cường như vậy."
Bạch Vũ Mộng lắc đầu, cũng không giải đáp thắc mắc của bọn họ mà nhìn chiếc hộp gỗ trong tay, nhẹ nhàng mở nó ra, đập vào mắt chính là một cái túi hương.
Bạch Vũ Mộng hơi nhíu mày, cầm lấy cái túi hương kia, nói thật, vừa rồi lời nói của Y Cần cũng làm cho nàng hơi hoài nghi, nhưng nàng lại vẫn như lúc trước không muốn hoài nghi hắn nữa.
Cầm lấy túi hương đó ngửi một chút, Mạc Hàn Trần muốn kiểm tra trước nhưng Bạch Vũ Mộng lại lắc đầu, cũng không hề có chút hoài nghi.
Ngửi thấy mùi hương bay ra từ đó, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, đây không phải là mùi hương mỗi buổi tối nàng đều ngửi thấy sao, còn có hương vị của Mạn Châu Sa Hoa.
Bạch Vũ Mộng mở ra thì quả nhiên bên trong có bỏ thêm một ít Mạn Châu Sa Hoa, Bạch Vũ Mộng cười, dien*dafn;llee^quysdo0n túi hương này hoàn toàn dùng để an thần, mùi hương pha trộn bên trong quả thật làm cho người ta rất thoải mái.
Giống như mùi hương mà tối nào nàng cũng ngửi được, nhàn nhạt, ấm áp như một dòng nước ấm vây quanh cơ thể, làm cho cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Trên mặt Bạch Vũ Mộng đầy ý cười, đặt túi hương qua một bên, nhìn thấy trong hòm còn có một khối ngọc bội, là ngọc bội tốt nhất, bên trong còn có nước chuyển động, đẹp mộng ảo, ở bên trong hình như còn có khắc chữ, nhưng mà Bạch Vũ Mộng lại không nhìn thấy rõ, không biết phải làm thế nào mới xem được.