Ma Y Độc Phi

Bạch Vũ Mộng suy nghĩ, đi tới bên cạnh Đường Ức Ảnh: "Nếu không để ý thì ngủ cùng nhau đi?" Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt hỏi, đáp án nàng tất nhiên đã biết.

"Đương nhiên!" Đường Ức Ảnh sảng khoái đồng ý, nàng đã sớm coi Bạch Vũ Mộng là bằng hữu. Sao có thể cự tuyệt Bạch Vũ Mộng?

Nhưng việc này lại làm khổ Lam Hạo Thần, vốn tưởng có thể ôm ôn hương nhuyễn ngọc mà ngủ, hiện tại chỉ có thể "Một mình trông phòng".

Buổi tối, mọi người đều ngủ, Bạch Vũ Mộng ngủ không được, liền lặng lẽ ra ngoài đi dạo một chút. Không nghĩ tới, lại đụng phải Thu Hằng Duệ.

"Bạch tiểu thư, ngươi cũng không ngủ được ra ngoài đi dạo sao?" Thanh âm ôn nhuận của Thu Hằng Duệ truyền đến.

"Đúng vậy, chẳng lẽ trùng hợp như vậy Thu thái tử cũng giống ta?" Giọng Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt, biểu cảm cũng nhàn nhạt.

Thu Hằng Duệ nhìn Bạch Vũ Mộng: "Ngươi biết không, ngươi mới gặp ta một lần, nhưng ta lại có cảm giác đã từng quen biết ngươi."

"Thu thái tử gặp nữ nhân nào cũng đều nói như vậy sao?" Bạch Vũ Mộng lạnh lùng nói.

"Ta rất nghiêm túc, hình như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng mà ta thật sự không nhớ ra!" Thu Hằng Duệ vẫn tin vào hai mắt của mình. Cho rằng bản thân nhất định không nhận sai.

"Ta có thể khẳng định là chưa từng thấy ngươi, sợ là Thu thái tử đã gặp qua người khác giống ta rồi!" Bạch Vũ Mộng nói, dừng một chút, lại mở miệng: "Đã trễ rồi, ta muốn đi nghỉ ngơi, Thu thái tử cũng sớm nghỉ ngơi đi!"

Nói xong liền xoay người đi về lều trại, nhưng lại nhìn thấy bóng Lam Hạo Thần đứng ở một chỗ nhìn bọn họ, Bạch Vũ Mộng không thấy rõ biểu cảm của Lam Hạo Thần, nhưng hình như hắn đã hiểu lầm.

Bạch Vũ Mộng chạy tới bên cạnh Lam Hạo Thần, nhưng đảo mắt đã không thấy Lam Hạo Thần nữa, Bạch Vũ Mộng tìm thế nào cũng không thấy, nàng thật sự sốt ruột, không phải hắn thật sự hiểu lầm chứ?

Vội vàng chạy đến lều trại của Lam Hạo Thần, nàng biết, Lam Hạo Thần ngủ một mình, bởi vì hắn mắc bệnh sạch sẽ, không thích thân cận với người khác, huống chi là ngủ chung.

Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng lắc mình vào trong lều trại, liền nhìn thấy Lam Hạo Thần cầm một vò rượu uống liên tục.

“ Chàng đang làm gì? Có biết vết thương chưa khỏi không thể uống rượu hay không!" Bạch Vũ Mộng tức giận đoạt lấy bình rượu trong tay hắn, nhẹ giọng quát.

Lam Hạo Thần đoạt lại bình rượu, tiếp tục uống, không nói thêm một câu."Lam Hạo Thần, rốt cục chàng bị làm sao, ta chọc tới chàng lúc nào, chàng không để ý đến ta, ta đã giải thích với chàng, ta chỉ hàn huyên với hắn vài câu, có cần làm quá lên vậy không?"

"Là trong lòng ta không thoải mái, nhưng không muốn làm phiền nàng, nên tự ngồi uống rượu một mình, có gì sai sao?" Lam Hạo Thần thấp giọng nói, trong thanh âm không che giấu được sự ghen tuông.

Bạch Vũ Mộng thở dài, đi qua ôm lấy Lam Hạo Thần: "Thần, chàng không phải đã nói sẽ tin tưởng ta sao, ta đáp ứng chàng, về sau ta không bao giờ ở một mình với nam nhân khác nữa được không?" Bạch Vũ Mộng dùng cách dỗ tiểu hài tử để dỗ Lam Hạo Thần.

Lam Hạo Thần lật người ôm chặt lấy Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, ta thật sự sợ mất nàng, thật sự rất sợ..."

Bạch Vũ Mộng đã khóc, cho tới bây giờ nàng chưa từng khóc, nhưng lại vì nam nhân này, nàng cứ liên tục rơi nước mắt.

Hai người cứ như vậy ôm nhau thật lâu. Một lúc sau, Bạch Vũ Mộng đang ngủ, Lam Hạo Thần cười cười, nỉ non một câu: "Mộng Nhi, tuyệt đối không nên rời khỏi ta, bằng không ta sẽ nổi điên." Sau đó liền ôm Bạch Vũ Mộng mà ngủ.

Gần sáng, Lam Hạo Thần ôm Bạch Vũ Mộng về lều trại của nàng, lặng yên không một tiếng động, không bị một người nào phát hiện.

Chờ Bạch Vũ Mộng tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, nàng nhìn thấy mình đang ở trong lều trại, ngẩn người, trên người còn lưu lại mùi hương mạn la đà, nàng biết, nàng mới vừa trở về.

Bạch Vũ Mộng đi ra ngoài, chưa có nhiều người rời giường, còn sớm, cũng chỉ có binh lính cấm thủ ở đó, một tấc cũng không rời.

Đột nhiên, Bạch Vũ Mộng cảm thấy một trận sát khí, vội vàng chạy về lều trại đánh thức Hạ Tử Lăng cùng Đường Ức Ảnh, để bọn họ bảo vệ tốt bản thân, nàng còn phải đi bảo hộ Hạ Thi Lan.

Đi đến lều trại của Hoàng hậu, binh lính ngăn Bạch Vũ Mộng không cho nàng vào. Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ, đành phải đứng ở bên ngoài, hi vọng không có chuyện gì xảy ra, hi vọng là nàng cảm giác sai.

Nhưng Bạch Vũ Mộng cảm giác lại không sai, rất nhanh, liền chung quanh xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, người đầy sát khí.

Những hắc y nhân này rất thông minh, chọn lúc này mà ám sát, tuy rằng dễ dàng bại lộ, nhưng hiện giờ binh lính đều đã rất mệt, sức chiến đấu rõ ràng giảm xuống rất nhiều.

Bạch Vũ Mộng vọt vào trong lều trại, kêu Hoàng thượng Hoàng hậu dậy, ở bên trong rất nguy hiểm, không có ai có thể bảo hộ bọn họ.

Mọi người đang ngủ say bị tiếng đánh nhau bên ngoài đánh thức. Đi ra nhìn thấy cảnh tượng đó, đều bị dọa sợ trốn vào trong lều, nhưng trong lều sớm đã có thích khách mai phục, tất nhiên cũng rất nguy hiểm.

Vì thế những người đó lại sợ tới mức mất hồn mất vía trốn ra ngoài. May mắn sứ giả đều có võ công cao cường, đối phó này vài thích khách này coi như dư dả.

Bạch Vũ Mộng cũng không đi hỗ trợ, nàng chỉ bảo hộ Đường Ức Ảnh, Hạ Tử Lăng, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu. Nàng tin, những người đó vẫn có thể giải quyết được đám thích khách này.

Rất nhanh, thích khách liền bị bức lui, mọi người tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm. Xem Bạch Vũ Mộng luôn bảo hộ bọn họ, Lam Ngạo Thiên cảm thấy rất vui mừng. Hắn hạ lệnh lập tức lên đường, hơn nữa muốn ngày đêm đều đi, như vậy có thể đến khu vực săn bắn nhanh hơn.

Lại là một ngày cực kỳ nhàm chán, chờ đến tối, binh lính cũng không có ý muốn dừng lại. Đồ ăn đều cũng có hạ nhân đưa vào trong xe.

Tuy rằng không phong phú, nhưng vẫn rất ngon miệng. Bạch Vũ Mộng ăn một ít, liền phân phó dọn đi, nàng luôn cảm thấy tối nay sẽ xảy ra chuyện.

Lam Hạo Thần lặng lẽ đi đến bên xe ngựa Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, sao nàng ăn ít như vậy, không hợp khẩu vị sao? Hay là ta đi tìm đồ ăn dân dã cho nàng?"

"Không cần, Thần, chàng có phát hiện chung quanh có điểm không đúng không?" Bạch Vũ Mộng dè dặt cẩn trọng hỏi.

Lam Hạo Thần nhíu mày càng chặt, hắn cho rằng hắn cảm giác sai, không nghĩ tới Mộng Nhi cũng cảm giác được, vậy thì chắc chắn không thể sai, xem ra phải tăng cường phòng vệ.

Lam Hạo Thần gật đầu với Bạch Vũ Mộng, một mặt ngưng trọng đi phân phó thị vệ tăng cường phòng thủ.

Đến đêm khuya, xe ngựa còn đang di chuyển, trong rừng cây truyền đến âm thanh xào xạt, giống như tiếng động vật đi qua lá khô.

Lam Hạo Thần vội vàng kêu mọi người dừng xe, hiện tại đã không thể đi về phía trước, hắn cảm thấy sát khí khắp nơi đều đánh về bên này.

Mọi người hình như cũng cảm nhận được, đều sợ hãi không dám lên tiếng. Đây là cái gì, nếu là người sẽ không phát ra thanh âm như vậy!

Ngay khi mọi người còn nghi hoặc, lại truyền đến một thanh âm khác, giữa bầu trời đêm yên tĩnh lại càng thêm quỷ dị...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui