Ma Y Độc Phi

Edit: susublue

Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc nhìn nữ tử này, nữ nhân này rất càn rỡ, bỗng chốc muốn nhiều nam tử như vậy.

Nhìn đám nam tử sau lưng nàng, sợ đều là nam nhân của nàng đi, thật sự sẽ có nam nhân cam nguyện cùng những nam nhân khác chia xẻ một nữ nhân.

Hình như thấy được sự kinh ngạc và khinh thường trong mắt Bạch Vũ Mộng, nàng kia có chút tức giận nói: " Nữ nhân không biết xấu hổ, nói ngươi tránh ra còn không chịu tránh, cẩn thận ta cho người giết ngươi!"

"Vậy sao? Ngươi làm thử cho bọn họ xem, ta thật muốn biết là bọn họ giết ta hay là ta giết bọn họ!" Bạch Vũ Mộng có chút tức giận.

"Người đâu, giết cho ta!" Nàng kia rống giận ra tiếng.

Bạch Vũ Mộng thoải mái giải quyết mấy người kia, nữ tử nhìn Bạch Vũ Mộng có chút lợi hại, liền liều lĩnh tự ra tay.

Lúc hai người đánh nhau ở khách điếm, diẽnndafnleequydonn chung quanh đã đầy người vây xem, mọi người đều hi vọng Bạch Vũ Mộng thắng. Nàng ta có danh ác nữ.

Nàng thích nhất là vơ vét mĩ nam, mọi người thấy đều tránh cho xa. Cho nên tất cả mới ít nói chuyện, sợ chọc đến vị này. Nhưng nhìn Bạch Vũ Mộng có vẻ rất lợi hại, mọi người đều có chút cao hứng, rốt cục cũng có người đến trị nàng.

Bạch Vũ Mộng không sử dụng ngân châm, nếu nữ nhân này đã muốn chơi, vậy nàng sẽ chơi đùa cùng nàng. Nếu dùng ngân châm, thì quá dễ dàng rồi.

Cho nên, Bạch Vũ Mộng dùng là dải lụa, như lần trước, Bạch Vũ Mộng chém dải lụa ra, bay thẳng đến nữ tử kia, không có chút dong dài dây dưa.

Nữ tử cũng không phải dễ chọc, quất roi ra, đánh lại dải lụa của Bạch Vũ Mộng. Bạch Vũ Mộng hơi dùng một chút lực, hai bên đều tách ra.

Rót vào dải lụa một chút nội lực, Bạch Vũ Mộng lại công kích nữ tử, ai biết nàng ta có thể ngăn cản. Bạch Vũ Mộng hơi nhíu mày, không ngờ võ công của nữ nhân này cũng không tệ, có kiêu ngạo của bản thân.

Đánh một lúc, vẫn là nữ tử thua, nàng không phục trừng mắt nhìn Bạch Vũ Mộng: "Ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ đến trả thù, đến lúc đó, ngươi đừng khóc lóc cầu ta tha cho ngươi."

Nói xong, liền tức giận bỏ đi. Người chung quanh nhìn nàng chật vật rời đi, đều cao hứng hoan hô.

Bạch Vũ Mộng đi đến bên cạnh Lam Hạo Thần, có chút thất bại nói: "Xem ra, hôm nay chúng ta không thể đi rồi, vừa đúng lúc ở lại đây chơi vài ngày cũng không sao."

Lam Hạo Thần chỉ sủng nịch cười, không nói gì.

Bạch Vũ Mộng đang muốn lôi kéo Lam Hạo Thần đi chơi, nhưng cửa ra vào bị đám nam tử chặn lại: "Các ngươi không thể rời khỏi đây."

“ Sao ta không biết, vì sao ta không thể rời khỏi đây, ngươi là ai, ta có đi hay không mắc mớ gì đến ngươi?"

"Tiểu Nhụy nói các ngươi không thể rời đi, thì không thể rời đi!" Nam tử cầm đầu nói.

“ Vậy sao... Thì ra nữ nhân kia tên là Tiểu Nhụy, ta nói này, các ngươi còn có khí khái của nam tử không, diẽnndannleequydonn nhiều nam nhân lại đi hầu hạ một nữ nhân, cũng không biết hổ thẹn!"

Coi như nàng đã chạm đến nỗi đau của họ, bọn họ đều đỏ mắt nhìn Bạch Vũ Mộng: "Ngươi nghĩ rằng bọn ta tự nguyện sao, nhưng, người như ngươi sẽ không hiểu được."

"Sao ngươi biết ta không hiểu, ta biết các ngươi có nỗi khổ, nhưng không thể đánh mất bản tính con người, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cũng đừng quên tôn nghiêm của mình!"

Bạch Vũ Mộng hiếm khi nói mấy lời này, nàng thật không muốn nhìn đám nam tử này bởi vì một lý do gì đó mà trở nên sa đọa, cho nên nàng mới có lòng tốt nhắc nhở vài câu.

Điều này làm Lam Hạo Thần ghen tị, hắn biết dụng ý của Bạch Vũ Mộng, cho nên mới không biểu hiện ra ngoài.

"Ngươi không cần ở đó ly gián!" Không ngờ nữ nhân tên Tiểu Nhụy trở lại nhanh như vậy.

Mấy nam tử vừa muốn nói gì, nhưng ánh mắt lóe sáng, không nói gì nữa, nhưng, lời vừa rồi bọn họ nói không biết nàng có nghe hay không.

Bạch Vũ Mộng nhìn về phía Tiểu Nhụy, nhìn thấy bên cạnh có một nam tử nho nhã, bộ dạng coi như không tệ, nhưng không biết là chuyện gì xảy ra, Bạch Vũ Mộng  vẫn không đứng dậy.

Người kia đi tới, khi nhìn thấy dung mạo của Bạch Vũ Mộng, trong ánh mắt lộ vẻ kinh diễm, nhưng nhanh chóng sửa lại bộ dáng ôn hoà như vừa rồi.

"Tiểu thư, tiểu muội đắc tội, kính xin tiểu thư có thể tha thứ." Nam tử tận lực làm ra vẻ nho nhã lễ độ.

Bạch Vũ Mộng nhíu mày, nhíu mày nhìn Tiểu Nhụy phía sau một cái, chỉ thấy nàng không cam lòng nhìn Bạch Vũ Mộng, nhưng lại không nói gì thêm.

Nhàn nhạt gật đầu, Bạch Vũ Mộng không nói gì, liền đi tới trước mặt Lam Hạo Thần, diễnn/dannlee2quysdonn khi nhìn Lam Hạo Thần, sắc mặt nam tử kia càng thay đổi, nhưng một lát sau liền khôi phục lại.

"Vị công tử này, vì muốn bồi tội với các ngươi, không bằng mời các ngươi đến quý phủ, ta sẽ chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi các ngươi."

Lam Hạo Thần nhíu mày, vốn không muốn đồng ý, nhưng nhìn thấy Bạch Vũ Mộng nghịch ngợm ám chỉ hắn một chút, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Đi theo bọn họ đến Trương phủ, Bạch Vũ Mộng thưởng thức cảnh sắc quanh thân, trình độ xa xỉ cũng có thể so với Bạch phủ, xem ra là một tham quan.

Bạch Vũ Mộng kéo tay áo Lam Hạo Thần, nhẹ giọng nói: "Ta cảm thấy khi trở về chúng ta nên nói với phụ hoàng một chút, chỗ này cũng rất béo bở." 

Lam Hạo Thần nhẹ nhàng gõ đầu Bạch Vũ Mộng: "Bổn phận của ta, đương nhiên ta biết!"

Bạch Vũ Mộng có chút ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn, không quan tâm đến Lam Hạo Thần. Một màn tự nhiên của hai người đã lọt vào mắt của đôi huynh muội kia, nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt họ có âm mưu.

Rất nhanh đã có người chuẩn bị tốt mọi thứ, Lam Hạo Thần ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, có chút nghi hoặc, nếu không đoán sai, Huyện lệnh nơi này không phải nam tử trước mắt.

"Xin hỏi lệnh tôn đâu?" Lam Hạo Thần nhàn nhạt mở miệng.

"À, gia phụ có việc ra ngoài, cho nên lần này chỉ có huynh muội chúng ta ở nhà, không bằng các vị ở lại mấy ngày đi."

Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng không trả lời, nhưng ý của bọn hắn không cần nói cũng biết.

Bạch Vũ Mộng bưng bát trước mặt lên, vừa định ăn, lại phát hiện có gì đó không thích hợp, diẽnnda2nle6quysdoon lặng lẽ ám chỉ cho mấy người khác, ăn một viên giải dược, cũng cho những người khác một viên.

Ăn được một lúc sau, Bạch Vũ Mộng làm bộ có chút choáng váng, chậm rãi gục xuống bàn, những người khác thấy vậy, cũng đều làm theo ngã xuống.

Trước khi ngã xuống, Lam Hạo Thần lạnh mắt nhìn đôi huynh muội kia, nhưng bọn họ đang cao hứng nên không thấy.

Bạch Vũ Mộng lặng lẽ ám chỉ mấy người một chút, để bọn họ duy trì cảnh giác, một khi có động tĩnh gì, liền nhanh chóng tỉnh lại.

Rất nhanh, mấy người đã bị người khác nâng xuống, hai huynh muội đều rất kích động cười cười, liền phái người đưa Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đến hai nơi khác nhau.

Những người khác đều bị đặt trong cùng một căn phòng với Lam Hạo Thần, cô gái này quá tham rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui