Mặc Ái

Mặc Viêm đương nhiên không cho rằng mình có thể bỏ xa Mặc Thanh, khinh công người kia sợ rằng cao hơn y rất nhiều.

Quả nhiên chỉ trong chốc lát, người nọ đã ở phía trước y, trường bào màu đen như có sinh mệnh không gió mà động, Mặc Thanh thần sắc nhàn nhạt, chỉ thật sâu nhìn Mặc Viêm. Thế nhưng Mặc Viêm lại biết hắn đang sinh khí.

Có thể để người khác cảm nhận được hắn đang tức giận, nói rõ hắn có chút không hài lòng. Nhưng thời điểm hắn triệt để tức giận, nét mặt lại không lộ ra bất kỳ thần sắc gì. Mặc Viêm đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, cách Mặc Thanh khoảng ba bước liền dừng lại. “Viêm nhi, theo ta trở về”, Mặc Thanh lặp lại một lần nữa. Tâm Mặc Viêm đột nhiên không khống chế được nhảy loạn lên. Nhìn con ngươi tà tứ kia, y thiếu chút nữa không nhịn được gật đầu đáp ứng.

Thế nhưng y không thể! Y xuất thủ nhanh như chớp, hướng Mặc Thanh công kích, Mặc Thanh bĩnh tĩnh tiếp nhận chiêu thức sắc bén của y. Con ngươi kim sắc vẫn gắt gao thẳng tắp nhìn chằm chằm con ngươi đen thẳm của Mặc Viêm sau lớp mặt nạ. Tựa hồ muốn phá vỡ ngụy trang của y, nhìn thấu linh hồn y.

Bất luận Mặc Viêm biến đổi chiêu thức như thế nào, Mặc Thanh luôn dễ dàng hóa giải. Y nhất chiêu ngoan tâm, đổi thành chiêu thức liều mạng, Mặc Thanh rốt cuộc có chút động dung, ra tay cẩn thận hơn, tựa hồ sợ Mặc Viêm bị thương. Thế nhưng hắn càng như vậy, tâm Mặc Viêm lại càng rối bời, thậm chí còn tự loạn trận cước. Cứ tiếp tục như vậy, người bị thương trước tiên tất nhiên sẽ là y.

Mặc Viêm sử dụng hư chiêu lừa gạt Mặc Thanh, từ trong ngực móc ra một bao thuốc bột, cứ như vậy phất về phía Mặc Thanh, sau đó trong chốc lát liên tục lui về sau, chỉ là y không nghĩ tới, Mặc Thanh cư nhiên không quan tâm, cho dù là đón lấy thuốc bột, cũng quyết tâm phải đuổi theo ngăn cản y. Cuối cùng Mặc Viêm cũng bị Mặc Thanh chế trụ.

Mặc Viêm bị Mặc Thanh vây dưới một cây cổ thụ, hắn thần sắc nhàn nhạt, sau đó không nhanh không chậm bước tới. Mặc Viêm nhìn thấy góc áo và cổ áo hắn dính bột trắng, lời nói rối loạn không có chừng mực.

“Người có sao không?” Mặc Thanh theo ánh mắt của y nhìn về phía cổ áo của mình, sau đó vươn ngón tay nhẹ nhàng phủi đi. Thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, căn bản không hề lưu ý về chút độc nhỏ nhoi ấy, còn tiếp tục nói một câu kia: “Viêm nhi, theo ta trở về”

Hắn đi tới trước mặt Mặc Viêm, đứng thẳng, giơ tay lên, động tác liền mạch lưu loát, Mặc Viêm vốn đang phân tâm, hoàn toàn không kịp phản ứng, mặt nạ quỷ dị màu đen trên mặt đã bị Mặc Thanh dễ dàng tháo xuống.

Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên hiện ra, đôi con ngươi hắc bạch phân minh, mũi cao thẳng, đôi môi khép chặt. Làn da trắng nõn trong suốt, hiện tại biến thành màu cổ đồng, tuy rằng vẫn như trước tuấn mỹ dị thường, bất quá qua hai năm tôi luyện, đã làm khí chất y tăng thêm vài phần dương cương của nam tử.

Mặc Thanh nhìn chằm chằm vào y, Mặc Viêm lại nhìn chằm chằm vào mặt nạ trong tay Mặc Thanh, hai người đồng loạt sửng sốt. Mặc Thanh nhìn cằm Mặc Viêm nhọn đi, trong lòng không nén được yêu thương. Mặc Viêm nhìn Mặc Thanh cầm mặt nạ trong tay, trong lòng thoáng qua một hồi bất khả tư nghị cùng khiếp sợ, người lấy xuống cư nhiên là hắn?!



Thần Mộc hướng Uất Trì Tỏa Thược từ biệt, Uất Trì Tỏa Thược cảm thấy kinh ngạc, cho dù biết có một số việc không nên tò mò, thế nhưng trong ngực vẫn nhịn không được kinh nghi. Hôm nay đại hội xảy ra biến cố, cuộc tỷ thí kết thúc, Thiên Tuyệt cung chủ đột nhiên xuất hiện ở lôi đài, hắn và thiếu niên hắc y kia, giữa bọn họ thật ra có quan hệ như thế nào?

Hai người kia một đi không trở lại, không chút để ý tới việc đại hội anh hùng bị bọn họ làm cho loạn thành một đoàn. Người xuất sắc nhất trong trận chung kết đột nhiên ly khai, mọi người quyết định lựa chọn bạch y công tử là người xuất sắc nhất, ai ngờ bạch y công tử kia hừ lạnh một tiếng, cũng kiên quyết rời đi. Kết quả chính là, đại hội anh hùng lần này không có người chiến thắng.

Thần Mộc thấy Mặc Thanh đuổi theo Mặc Viêm rời đi tới giờ vẫn chưa quay lại. Liền quyết định hướng Uất Trì Tỏa Thược chào từ biệt, Uất Trì Tỏa Thược cũng không dám ép y ở lại, mà chính hắn bây giờ cũng bị chuyện ở đại hội anh hùng lần này làm cho tâm thần bất định, hai người nói vài lời khách sáo, Thần Mộc liền mang theo đoàn người Thiên Tuyệt cung ly khai.

Mặc Viêm biết trong lòng mình rất hèn nhát, nếu đã quyết định ly khai, tại sao vẫn còn nhẹ dạ theo hắn trở về. Thế nhưng dù ý chí của y có sắt đá như thế nào, lại nghe Mặc Thanh ba lần nói với mình câu “Viêm nhi, theo ta trở về”. Y thừa nhận, tim của y đã sớm nát thành bột phấn.

Thế nên hiện tại, Mặc Thanh đang nắm tay Mặc Viêm, kéo y từng bước đi ra ngoài bìa rừng. Mặc Viêm ở sau lưng Mặc Thanh, nhìn tấm lưng rộng lớn của người kia, lại nhìn ngón tay hai người giao nhau, ngực nổi lên một cảm xúc vô hình. Nếu như, nếu như mặt trời vĩnh viễn không mọc, nếu như rừng cây này không có điểm cuối, như vậy có phải hay không y có thể nắm tay người này đi mãi như vậy.

“Phụ thân đại nhân…” Mặc Viêm chỉ gọi thầm trong miệng, không có phát ra bất kỳ âm thanh gì. Thế nhưng người nọ lại như có thần giao cách cảm, đột nhiên nghiêng mặt nhìn y, lòng Mặc Viêm lại nảy lên một cái. Mặc Thanh nắm tay y, lôi y về trước một bước, để hắn và y sóng vai đi cùng một chỗ.

Mặc Viêm không hiểu nhìn hắn, y biết bình thường Mặc Thanh không cho bất luận kẻ nào đi bên cạnh hắn, huống chi sóng vai. Mặc Thanh đương nhiên không biết Mặc Viêm đang suy nghĩ gì, hắn chỉ tự mình nói: “Viêm nhi, phụ thân sẽ đối đãi với ngươi thật tốt”.

Mặc Viêm cảm thấy nhịp tim của mình đột ngột ngừng đập ngay tại chỗ, y biết rõ ý tứ của người kia là gì, y biết rất rõ hết thảy là tự mình đa tình, y biết rất rõ ràng, thế nhưng, trái tim y vẫn không nhịn được mà đập dồn dập, mà trầm luân.

Một khắc kia, hình ảnh đó vĩnh viễn lưu giữ trong lòng Mặc Viêm. Mặc Viêm nghĩ, cho dù là bao lâu đi nữa, chỉ cần hồi tưởng lại thời khắc này, y vẫn có thể nhớ rõ ràng, ngay lúc đó ánh dương chói lọi, nhịp tim của y mất khống chế, lòng bàn tay của y đều là mồ hôi, khuôn mặt người kia ở dưới bóng cây, xinh đẹp như yêu nhân câu mất hồn phách con người.

Thế nhưng con đường nào cũng phải có đoạn cuối, Mặc Thanh nắm tay Mặc Viêm chậm rãi ra khỏi rừng cây, ngay bìa rừng có một con đường lớn, Mặc Thanh nhẹ nhàng dừng lại, Mặc Viêm cảm thấy kỳ quái vì sao hắn lại dừng ở chỗ này. Từ xa dần truyền tới tiếng vó ngựa hơi nhỏ, Mặc Viêm nhìn qua…Phía xa trên đường cư nhiên là một đoàn xe ngựa.

Thẳng đến khi đoàn xe càng lúc càng gần, Mặc Viêm mới nhìn rõ xe ngựa kia mang theo ký hiệu của Thiên Tuyệt cung. Y nhịn không được nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời hiếu kỳ vì sao đoàn xe ngựa của Thiên Tuyệt cung lại xuất hiện ở đây, và tại sao Mặc Thanh lại biết được. Y suy đoán có thể Thiên Tuyệt cung có phương thức liên lạc bí mật nào đó. Cho tới khi đoàn xe ngựa dừng lại, y lại không khỏi sửng sốt.

Thần Mộc từ trên mã xa bước xuống, đi nhanh tới trước mặt bọn họ, hung hăng ôm Mặc Viêm vào lòng, hung tợn nói: “Ngươi đó, tiểu tử thúi, cũng dám rời nhà trốn đi! Hai năm qua lại hoàn toàn không có tin tức, ngươi có biết các vị thúc bá trong cung lo lắng cho ngươi thế nào không hả!”

Mặc Viêm và Thần Mộc là thầy trò mười năm, cảm tình vẫn khá tốt. Lúc này nghe Thần Mộc nói vậy, viền mắt không khỏi nóng lên. Nguyên lai trên đời này vẫn còn nhiều người quan tâm y như vậy, cũng sẽ lo lắng cho y, sẽ vì y mà sốt ruột.

Bất quá Mặc Thanh tựa hồ không quá thích Mặc Viêm và Thần Mộc ôn chuyện, phất tay kêu Thần Mộc quay về xe ngựa của mình, sau đó lôi kéo Mặc Viêm, đạp lên băng ngọc leo lên xe ngựa của mình. Mặc Viêm vẫn biết Thiên Tuyệt cung tài lực hùng hậu, thế nhưng khi nhìn thấy mã xa của Mặc Thanh thì hoàn toàn không thể nói nên lời.

Trong xe trải thật dày da lông tuyết hồ, bộ lông tuyết hồ giá trị thiên kim cứ như vậy phủ kín toàn bộ thùng xe, ít nhất cũng phải hơn mười bộ lông. Càng miễn bàn tới cái bàn cẩm thạch, lư hương bằng ngọc phỉ thúy, thậm chí những phụ tùng trưng bày trên xe ngựa mỗi cái cũng phải giá trị ngàn vàng.

Mặc Thanh không để cho Mặc Viêm có nhiều thời gian thưởng thức phụ kiện của xe ngựa, nắm cả người y kéo xuống giường, Mặc Viêm lúc này mới chú ý tới phủ trên giường chính là da hổ trắng thuần. Thế nhưng sau một khắc y liền cảm thấy mất tự nhiên, Mặc Thanh cứ như vậy kéo cả người y nằm xuống, dẫn đến hiện tại y hoàn toàn nằm trong lòng Mặc Thanh.

Mặt Mặc Viêm thoáng cái trở nên đỏ bừng, nhịn không được giùng giằng muốn giãy ra. Mặc Thanh đột nhiên thu lực, ôm y càng chặt hơn. Sau đó ghé vào bên tai y nói: “Cả đêm không ngủ được, bây giờ cùng ta ngủ”.

Nói xong đã đem đầu của mình tựa trên vai Mặc Viêm, Mặc Viêm nhịn không được cả người cứng ngắc, sau đó đột nhiên nghĩ đến hắn cả đêm không ngủ được, liền từ từ thả lỏng thân thể chính mình, tận lực khiến hắn ngủ được thoải mái.

Mặc Thanh cảm giác thân thể Mặc Viêm từ từ thả lỏng, khóe môi khẽ câu lên một nụ cười mà chính hắn cũng không phát giác được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui