Mắc bệnh chiều em

Ba ngày sau.
 
Chớp mắt đã đến ngày 1 tháng 12, thời tiết ấm áp hiếm thấy trong tiết trời đầu đông.
 
Lúc này, một chiếc Maybach màu đen đang vững vàng chạy tới cục dân chính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ở ghế sau, Ngu Thanh Vãn ngồi trên ghế, ngón tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt góc váy.
 
Cảm giác tồn tại của người bên cạnh quá mạnh mẽ, đến mức khoé mắt cô không thể không liếc nhìn sang anh.
 
Tối đó sau khi cô nói đồng ý kết hôn với anh, cô cũng không ngờ anh lại vội vàng muốn đi đăng ký kết hôn như vậy. Anh bị thương nặng như thế, dù thế nào cũng phải nằm viện nghỉ ngơi mấy ngày.
 
Nghĩ như vậy, ánh mắt Ngu Thanh Vãn không khỏi đảo qua đảo lại trên người anh.
 
Hôm nay có vẻ Hạ Thành ăn mặc rất chỉnh tề, cà vạt màu đen được thắt tỉ mỉ, sau hai ngày nghỉ ngơi trong bệnh viện, sắc mặt anh đã không còn xanh xao ốm yếu như mấy ngày trước.
 
Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài cửa sổ bao trùm đường nét khuôn mặt sắc sảo của anh, lông mi đổ bóng mờ trên sống mũi.
 
Trời sinh anh đã điển trai, giờ phút này lại càng cao quý không thể với tới một cách khó tả.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngu Thanh Vãn không nhận ra mình đã nhìn anh đến thất thần.
 
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên cạnh, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
 
“Đang nhìn gì đó?”
 
Cô lập tức hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình rồi thản nhiên chuyển chủ đề.
 
“Vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn, thật ra cũng không vội, chờ anh khỏi rồi…”
 
Cô còn chưa nói hết đã bị Hạ Thành nhẹ nhàng ngắt lời.
 
“Sao lại không vội?”
 
Anh liếc nhìn cô, cất giọng hờ hững: “Mấy ngày nữa em hối hận thì phải làm sao?”
 
“…”
 
Anh nói câu này rất hùng hồn, như thể cô thật sự có khả năng hối hận quay xe tức thời.
 
Ngu Thanh Vãn hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhớ ra một chuyện quan trọng.
 
“Hạ Thành, tôi có mấy lời muốn nói với anh.”

 
Thấy Hạ Thành nhìn sang, cô hít vào một hơi rồi chậm rãi nói: “Tôi có vài điều kiện liên quan đến chuyện kết hôn.”
 
“Em nói đi.”
 
Ngu Thanh Vãn nói ra chuyện quan trọng nhất đầu tiên, nhìn anh với vẻ rất nghiêm túc: “Anh không được hạn chế tự do cá nhân của tôi, tôi muốn ra ngoài làm việc.”
 
Khi nói câu này cô vẫn hơi lo lắng, nhưng không ngờ Hạ Thành lại gật đầu mà không cần suy nghĩ.
 
“Tiếp tục.”
 
“Nếu có thể, tôi hy vọng chuyện chúng ta kết hôn sẽ không có quá nhiều người biết. Sau khi kết hôn, tôi sẽ không xen vào cuộc sống cá nhân của anh.”
 
Nghe vế đầu, nét mặt của người đàn ông hơi trầm xuống.
 
Một lúc sau anh vẫn đồng ý: “Được.”
 
Cô thận trọng nói tiếp: “Còn thời hạn hôn nhân nữa, khi nào anh không cần cuộc hôn nhân này nữa thì chúng ta có thể kết thúc trong hòa bình ngay. Tôi sẽ không đòi hỏi bất cứ tài sản gì của anh, nếu anh không yên tâm thì chúng ta có thể ký thỏa thuận tiền hôn nhân.”
 
Đây là điều mà cô đã cân nhắc nghiêm túc trong hai đêm mất ngủ.
 
Nếu đã đồng ý với anh thì cô sẽ có trách nhiệm với cuộc hôn nhân này, sẽ không chỉ coi nó như công cụ để lấy được tài sản thừa kế.
 
Cho dù rất muốn rời khỏi thành phố Lâm, Ngu Thanh Vãn cũng sẽ không chủ động đề xuất ly hôn.
 
Trừ khi một ngày nào đó trong tương lai, anh hối hận.
 
Nghe cô nói năm chữ “kết thúc trong hoà bình”, Hạ Thành lặng lẽ nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại.
 
“Nói xong rồi à?”
 
Ngu Thanh Vãn gật đầu, không phát hiện ra tâm trạng của anh: “Ừm, nói xong rồi.”
 
Cô nghiêm túc nhìn anh, lại hỏi: “Anh có yêu cầu gì không?”
 
“Không.”
 
Ngu Thanh Vãn giật mình: “Một điều cũng không có sao?”
 
Hạ Thành hơi cụp mắt, lặp lại một lần nữa: “Không.”
 
Cô có thể đồng ý kết hôn với anh.
 
Anh còn mong cầu gì nữa.
 

Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước cục dân chính.
 
Trước khi xuống xe, Hạ Thành lại bất ngờ ngước mắt lên nhìn cô.
 
Ở trước cửa cục dân chính, ánh mắt người đàn ông đen láy sâu thẳm, cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt khó phân biệt được, tựa như vòng xoáy có thể hút người khác vào đó bất cứ lúc nào.
 
Bắt gặp ánh mắt của anh, Ngu Thanh Vãn ngơ ngác không kịp đề phòng.
 
Hạ Thành thấp giọng nói: “Ngu Thanh Vãn, bây giờ em vẫn còn cơ hội hối hận.”
 
Cô hoàn hồn, lắc đầu không do dự, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định.
 
“Không đâu.”
 
Nghe thấy cô nói “không”, bàn tay siết chặt bên hông của Hạ Thành khẽ khàng buông lỏng.
 
Anh đi tới, nắm lấy cổ tay cô rất tự nhiên: “Đi thôi.”
 

 
Thứ hai trong cục dân chính có rất nhiều người, mới sáng sớm mà đã phải xếp hàng chờ ở cửa.
 
Khi tới lượt họ đi vào, nhân viên nhìn họ rồi hỏi: “Hai người có hẹn trước không?”
 
Ngu Thanh Vãn ngẩn người.
 
Đến cục dân chính đăng ký kết hôn còn phải đặt lịch hẹn trước nữa à?
 
Cô không biết chuyện này.
 
Ngu Thanh Vãn vừa định trả lời “không” thì nghe Hạ Thành nói trước: “Có.”
 
Nghe vậy, cô giật mình quay đầu nhìn người bên cạnh.
 
Anh còn biết đăng ký kết hôn phải lên mạng đặt lịch hẹn trước à?
 
Sau khi vào cục dân chính, Hạ Thành bảo Ngu Thanh Vãn ngồi ở khu vực chờ, còn mình đi đến chỗ đối diện để lấy phiếu đăng ký.
 
Ngu Thanh Vãn đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa thì một người phụ nữ khoảng 28, 29 tuổi ngồi xuống bên cạnh.
 
Có lẽ người phụ nữ ngồi chờ chán nên chủ động quay sang bắt chuyện với cô: “Người đó là chồng cô à? Trông anh ấy có vẻ không thích cười lắm. Vừa nãy hai người đi vào tôi còn tưởng cặp ngôi sao nào đó cơ, đúng là trai tài gái sắc.”
 

Ngu Thanh Vãn chưa quen với xưng hô này, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.
 
Cô cười ngượng: “Anh ấy chỉ nhìn hơi hung dữ thôi chứ tính không xấu.”
 
Người phụ nữ có vẻ rất tò mò, lại hỏi thăm: “Vậy làm sao hai người quen nhau được?”
 
“Khi đi học, anh ấy ở tầng trên nhà tôi.”
 
Người phụ nữ chợt hiểu ra, gật đầu: “Thì ra đã là quen nhau từ thời học sinh, vậy chắc hai người đã yêu lâu rồi nhỉ?”
 
Ngu Thanh Vãn chỉ cong môi cười không nói gì.
 
Không, họ đã xa nhau rất nhiều năm rồi.
 

 
Khi ra khỏi cục dân chính, Ngu Thanh Vãn vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn.
 
Cô mở quyển sổ màu đỏ trên tay, còn chưa kịp nhìn kỹ ảnh chụp trên đó thì đã bị người phía sau giật mất.
 
Hạ Thành cất hai cuốn sổ màu đỏ vào túi trong của áo vest, nhìn cô.
 
“Để tôi giữ.”
 
“…”
 
Cô cũng đâu thể để mất thứ quan trọng như vậy được.
 
Sau khi lên xe, Hạ Thành liếc mắt nhìn cô rồi bất chợt lên tiếng: “Buổi chiều chuyển đến chỗ tôi đi.”
 
Mắt Ngu Thanh Vãn lập tức trợn trừng, con ngươi co rút lại, cô không ngờ anh lại đề nghị sống chung nhanh như vậy, hơn nữa còn thẳng thừng đến thế.
 
Cô cứ nghĩ ít nhất anh sẽ cho cô một chút thời gian để làm quen.
 
Nghĩ đến khoảng thời gian trước đây hai người ở riêng, trong lòng Ngu Thanh Vãn định bàn lùi.
 
Cô vừa định kiếm cớ để vài ngày nữa rồi chuyển tới thì thấy Hạ Thành hờ hững liếc sang, như thể anh có thể nhìn thấu cô đang nghĩ gì chỉ trong một giây.
 
Khóe môi anh khẽ cong lên, giọng nói thờ ơ không để tâm.
 
“Bà Hạ, cần tôi nhắc nhở em không? Thứ chúng ta vừa nhận được không phải giấy ly hôn.”
 
Nghe thấy xưng hô mới được anh thay đổi đột ngột, Ngu Thanh Vãn nhất thời không phản ứng kịp.
 
Tới khi phản ứng lại, tai cô bất giác nóng bừng lên.
 
Cô cứ nghĩ hai ngày qua mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
 
Nhưng cho đến ngày hôm nay, cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được sự thật này.
 
Cô đã là vợ của Hạ Thành.
 

Cô phải cố gắng làm quen với ngày tháng làm bà Hạ.
 
Hạ Thành nhìn thẳng vào cô, cuốn sổ màu đỏ trong tay rất nổi bật.
 
Anh chậm rãi cất lời: “Em thấy vợ chồng ở riêng có hợp lý không?”
 
“…”
 
Ngu Thanh Vãn mím môi, bị anh nói như thế, cô không biết nên đáp lại thế nào.
 
Hình như thật sự không có lý do gì để từ chối việc chung sống hợp pháp.
 
Lát sau, cô cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Tôi phải về nhà họ Dung thu dọn hành lý, buổi tối mới có thể chuyển đến được.”
 
“Tôi đưa em đi.”
 
Ngu Thanh Vãn sợ làm chậm trễ công việc của anh nên vội nói: “Không cần đâu, bảo trợ lý Sầm đưa tôi về là được rồi.”
 
Hạ Thành cầm tài liệu trong tay lên, góc nghiêng không chút cảm xúc, giọng nói lạnh lùng hờ hững.
 
“Tuỳ em.”
 
Cảm giác được dường như anh không vui, Ngu Thanh Vãn cắn môi, chủ động đưa tay ra giật nhẹ góc áo của anh: “Vậy tôi phải chuyển đến chỗ nào?”
 
Sau đó, cô vừa định rút tay lại thì người đàn ông đã trở tay cầm lấy ngón tay cô.
 
Làn da khô nóng vừa va chạm với nhau khiến Ngu Thanh Vãn nín thở một nhịp.
 
Cô lại nhớ tới lúc nãy khi chụp ảnh đăng ký, nhiếp ảnh gia không ngừng bảo hai người họ xích lại gần nhau, cho đến khi hai vai chạm vào nhau.
 
Nghĩ đến tài xế vẫn đang ở đây, Ngu Thanh Vãn đỏ mặt muốn rút tay về, nhưng anh lại không buông tay, bụng ngón tay thô ráp như có như không ma sát đầu ngón tay trắng trẻo mảnh mai của cô, gợi lên cảm giác hơi tê dại.
 
Anh vừa tập trung đọc tài liệu, bàn tay còn lại vừa ngoắc đầu ngón tay cô, ngoài mặt vẫn lạnh nhạt không nhìn ra biểu cảm gì, còn mặt Ngu Thanh Vãn thì đã như sắp bốc hỏa.
 
“Lát nữa cho em tự chọn.”
 

 
Cuối cùng vẫn là Sầm Duệ đưa Ngu Thanh Vãn về nhà họ Dung, còn Hạ Thành đi được nửa đường thì đến công ty.
 
Lên xe, Sầm Duệ đưa chiếc máy tính bảng trong tay cho Ngu Thanh Vãn, tốc độ thay đổi xưng hô rất nhanh: “Mợ chủ, đây là một số bất động sản đứng tên tổng giám đốc Hạ, mợ xem thích căn nào, tôi sẽ lập tức cho người dọn dẹp, tối nay mợ có thể vào ở được luôn.”
 
Ngu Thanh Vãn hơi tò mò: “Bình thường anh ấy ở đâu?”
 
Sầm Duệ thành thật trả lời: “Từ sau khi sếp đến thành phố Lâm hầu như đều ngủ lại công ty hoặc đi công tác, ở trung tâm thành phố cũng có một căn hộ. Nhưng tổng giám đốc Hạ dặn chỉ cân nhắc trong phạm vi trang viên và biệt thự đã liệt kê, môi trường và chất lượng không khí khá tốt, thích hợp để mợ nghỉ ngơi phục hồi sức khoẻ.”
 
Nghe Sầm Duệ nói Hạ Thành hầu như đều ngủ lại công ty, Ngu Thanh Vãn vô thức cau mày.
 
Cả ngày làm việc quần quật rồi mà buổi tối vẫn ngủ lại công ty nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận