Sáng sớm hôm sau, lại là một ngày đẹp trời tuyệt vời.
Khi Ngu Thanh Vãn rời giường, Hạ Thành đã rời khỏi nhà để đến công ty.
Nghe người làm nói rằng anh đi từ rất sớm, không biết có phải ngày nào anh cũng bận rộn như vậy không, chẳng trách trước đây anh thường xuyên ngủ lại công ty.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tối về muộn, sáng lại đi sớm, thời gian ngủ rất ít, nếu cứ kéo dài như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.
Ngu Thanh Vãn nhíu mày, ngồi ở bàn ăn uống thuốc.
Cô suy nghĩ rồi lấy điện thoại nhắn tin WeChat với Tần Duyệt Ninh.
Ngu Thanh Vãn: [Duyệt Ninh, tớ kết hôn rồi.]
Người kia gần như nhắn lại ngay lập tức: [??? Có chuyện gì vậy? Khi nào? Với ai?]
Ngu Thanh Vãn: [Hạ Thành, tối qua.]
Tần Duyệt Ninh: [Chuyện tối qua mà giờ mới nói với tớ!! Bùng nổ như sấm.jpg.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải không muốn nói với cô ấy ngay, chỉ là chính Ngu Thanh Vãn vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.
Một lúc sau, tin nhắn của Tần Duyệt Ninh tới, vô cùng hóng hớt.
[Tối qua tân hôn thế nào? “Do” chưa? Kiss chưa?]
Thấy nội dung thẳng thắn ở trên màn hình, vành tai của Ngu Thanh Vãn đỏ bừng.
Cô nhớ tới chiếc hộp nguy hiểm mà tối qua cô giấu trong lòng bàn tay, suýt chút nữa bị Hạ Thành bắt được kia.
Nguy hiểm quá.
Lỡ bị anh phát hiện, mong là anh đừng hiểu lầm cô lén mua về, nếu không cô chẳng biết phải giải thích thế nào.
Vốn dĩ Ngu Thanh Vãn định dời chiếc hộp nguy hiểm trong ngăn kéo kia đi chỗ khác, nhưng buổi sáng tìm khắp phòng ngủ cũng không tìm được chỗ giấu thích hợp, thế là cô đành chia nhỏ vật đó, giấu một phần trong tủ sau gương trong nhà vệ sinh.
Chỉ cần Hạ Thành không lật tung đồ trong phòng tắm của cô thì sẽ không bị phát hiện.
Cô đỏ mặt chầm chậm gõ chữ: [Không… anh ấy tới phòng khách ngủ.]
Tần Duyệt Ninh: [Đêm tân hôn đấy! Có phải sếp Hạ không được không? Nếu là đàn ông chân chính thì sao không xông lên?]
Không được ư… Chắc là không phải đâu.
Ngu Thanh Vãn nhớ lại câu lúc Hạ Thành rời đi đã nói.
Bảo cô điều dưỡng tốt thân thể.
Cho nên… Không phải anh không được, mà là lo cho sức khỏe của cô.
WeChat của Tần Duyệt Ninh lại nhảy ra một thông báo tin nhắn.
[Vậy tối qua cậu ngủ có nghe thấy tiếng nước lúc nửa đêm không?]
[Hả?]
Ngu Thanh Vãn nhất thời không hiểu cô ấy hỏi gì, nhưng vẫn nghiêm túc nhớ lại, trả lời thành thực: [Hình như là có.]
Đêm qua khi cô ngủ, hình như có nghe thấy tiếng nước róc rách truyền từ phòng bên cạnh tới.
Tần Duyệt Ninh trả lời trong một giây: [Phá được án rồi.]
[Đêm tân hôn, vợ ngủ ở phòng bên cạnh, nhìn thấy nhưng lại không thể sờ, không nổi lửa mới lạ!]
Cuối cùng Ngu Thanh Vãn cũng biết cô ấy đang nói gì, cô lập tức mặt đỏ tai hồng, cả mặt nóng bừng lên.
…
Tần Duyệt Ninh: [Theo kinh nghiệm đọc truyện H của tớ, đàn ông mà bị nhịn lâu ngày sẽ chơi càng ngông cuồng hơn. Nhất là kiểu người như sếp Hạ. Cậu nhất định phải cố gắng rèn luyện thân thể mỗi ngày đấy, lỡ như…]
Nhìn dấu ba chấm đầy thâm ý kia, Ngu Thanh Vãn cảm thấy mình không thể nói chuyện với Tần Duyệt Ninh thêm được nữa, sau khi gửi một icon bye bye cho cô ấy thì tắt màn hình điện thoại luôn.
Cứ lừa mình dối người đi, cô không nhìn thấy gì hết.
…
Sau khi nói chuyện 18+ với Tần Duyệt Ninh xong, Ngu Thanh Vãn liền bảo tài xế biệt thự đưa cô ra ngoài.
Hôm nay cô đã hẹn với Lâm Sâm làm thủ tục chuyển nhượng tài sản thừa kế, chuyện của nhà họ Dung, cô chỉ muốn kết thúc càng nhanh càng tốt.
Khi đến nơi công chứng, Lâm Sâm và luật sư đã tới cả rồi.
Khi Lâm Sâm nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của cô, đôi mắt sau cặp kính không thể nhìn rõ được cảm xúc, nhưng có vẻ không ngạc nhiên.
Luật sư cũng mang cả thứ trong két sắt tới, chỉ có một cái hộp.
Thủ tục chuyển nhượng làm rất nhanh.
Ngu Thanh Vãn mở hộp, bên trong chỉ có một chiếc đồng hồ quả quýt cũ nát, đằng sau có khắc chữ Cẩn.
Chắc là đồng hồ mà Thẩm Tri Cẩn để lại.
Mặt đồng hồ vỡ nát tanh bành, giống như bị thứ gì đó nghiền qua rồi lại được ghép lại từng mảnh một.
Cô cẩn thận kiểm tra đồng hồ, không phát hiện manh mối có liên quan nào tới tung tích của Thẩm Tri Cẩn.
Trong thời gian mấy năm mất tích, Thẩm Tri Cẩn như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Biển người mênh mông, lại không tìm được bất cứ tin tức gì.
Cho dù là vậy, cô cũng không thể từ bỏ hy vọng.
Trong lòng cô hơi sầu muộn, Ngu Thanh Vãn thu lại cảm xúc phức tạp, cất chiếc đồng hồ trở lại hộp, bỏ vào trong túi xách.
Ra khỏi nơi công chứng, cô nhìn Lâm Sâm đi sau mình, chân thành nói: “Trợ lý Lâm, cảm ơn anh. Hôm nay đã làm phiền anh rồi…”
Còn chưa nói hết, anh ta đã ngắt lời cô: “Đối tượng kết hôn của cô là Hạ Thành?”
Cô ngẩn ra, sau đó thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Sâm mím môi thật chặt, nhìn cô một hồi lâu, sau đó không nhịn được hỏi: “Là anh ta ép cô à?”
Ngu Thanh Vãn vội vã lắc đầu: “Không, không phải đâu, là tôi tự nguyện.”
Anh ta nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh ta không thích hợp với cô.”
Ngu Thanh Vãn cụp mắt xuống, cong môi, không phủ nhận: “Có lẽ vậy.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy họ không hợp nhau, nhưng nếu cô đã đồng ý, thì sẽ không hối hận.
Lâm Sâm nhìn cô thật sâu, rất khó nhìn ra được cảm xúc của anh ta.
Cuối cùng, anh ta thu ánh mắt lại, giọng nói lạnh lùng khó nhận ra cảm xúc: “Cô nên sống thật tốt vì bản thân mình, có một số chuyện đã qua thì không nên bị người nhắc tới nữa. Cho dù cô có thể tìm được bà ấy, nhưng chuyện đã xảy ra cũng sẽ không thay đổi được.”
Lời này giống như nhắc nhở cô, lại giống như khuyên nhủ cô.
Ánh mắt Ngu Thanh Vãn khẽ động, cô mím môi, khẽ mỉm cười.
“Tôi biết, nhưng con người không thể luôn sống trong mơ hồ.”
Cô ngước mắt lên, nhớ tới một chuyện khác: “Trợ lý Lâm, xin tạm thời đừng nói cho Dung Tập biết chuyện kết hôn của tôi.”
“Còn có một chuyện tôi muốn nhờ anh.”
Giọng nói của Ngu Thanh Vãn trong vắt, cô nghiêm túc nhìn anh ta, giọng điệu cầu khẩn: “Anh làm ơn đừng nhắc tới những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian tôi ở nhà họ Dung với bất cứ ai, được không?”
Lâm Sâm biết Ngu Thanh Vãn nói tới ai.
Dường như từ đầu tới cuối, cô chưa bao giờ nghĩ cho mình.
Từ khi cô tới nhà họ Dung cho đến bây giờ, những chuyện cô làm đều là vì suy nghĩ cho người khác.
Người đàn ông trầm mặc một lúc, không đồng ý với yêu cầu của cô, trầm giọng nói: “Nếu như anh ta hỏi, tôi vẫn sẽ nói, bởi vì anh ta nợ cô.”
Nụ cười bên khóe môi Ngu Thanh Vãn hơi rũ xuống, cô trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi lắc đầu, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ.
“Anh ấy chưa từng nợ tôi gì cả.”
Là cô luôn nợ anh.
…
Sau khi rời văn phòng công chứng, Ngu Thanh Vãn bảo tài xế vào buổi chiều chở cô đến một nơi khác.
Vài ngày trước, Tần Duyệt Ninh đã giúp cô tìm được một công việc tốt, một đoàn làm phim đang tuyển dụng vị trí giáo viên mỹ thuật, yêu cầu trình độ học vấn không cao nên Ngu Thanh Vãn mới có thể thử.
So với lúc trước, cơ thể cô đã khỏe hơn nhiều rồi, những công việc đơn giản cô vẫn làm được.
Mặc dù tiền lương không quá cao, nhưng có thể tìm được việc để làm cũng rất tốt.
Khi tới đoàn phim, Ngu Thanh Vãn cảm thấy khá mới mẻ.
Đây là lần đầu tiên cô đến một đoàn làm phim thực sự, cô chỉ mới nhìn xung quanh một vòng đã có nhân viên đoàn phim tới dẫn cô đến phòng nghỉ của đạo diễn để phỏng vấn sơ qua.
Đạo diễn của bộ phim này là một phụ nữ trung niên tầm ba mươi bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị, mặt tròn, đeo một cặp kính gọng đen nhã nhặn, trông rất dễ gần. Cũng không phải là một đạo diễn nổi tiếng trong làng giải trí, chỉ dựa vào một bộ phim nghệ thuật đạt giải thưởng vào năm ngoái nên mới có chút tiếng tăm.
Từ Như mời Ngu Thanh Vãn ngồi xuống sô pha, nói thẳng vào vấn đề: “Là như thế này, nam nữ chính của bộ phim này đều là họa sĩ, nhưng bọn họ lại không có chút kiến thức nào về nghệ thuật. Chúng tôi đang lên kế hoạch tìm giáo viên mỹ thuật cho hai người họ, thời gian không dài, chỉ tầm một tháng thôi, mục đích là để bọn họ trông chuyên nghiệp trong phim, không giống một người ngoài ngành là được.”
Ngu Thanh Vãn gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Mặc dù cô không đi học, nhưng cô đã học một cách có hệ thống tất cả những kiến thức và kỹ năng cơ bản về hội họa ở nhà, quá đủ để dạy cho người mới.
Mở tập tranh mà cô mang theo ra, Từ Như sững người một lúc, tốc độ lật từng trang càng lúc càng chậm.
Chị ấy vui mừng ngẩng đầu nhìn Ngu Thanh Vãn, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Đây đều là tác phẩm của cô ư?”
Ngu Thanh Vãn không hiểu ra sao, gật đầu: “Đúng thế.”
Từ Như hơi kích động, vội vàng hỏi: “Cô đã bán bản quyền chưa? Nếu chưa thì tôi muốn mua.”
“Đoàn làm phim chúng tôi cần rất nhiều tranh sơn dầu để quay phim, trước mắt thì vẫn chưa mua được bức tranh nào phù hợp. Tôi rất thích phong cách vẽ tranh của cô. Thực ra, phong cách vẽ tranh này rất hiếm thấy ở giới họa sĩ trong nước, cực kỳ ít người vẽ phong cách này, nhưng nó hoàn toàn phù hợp với bầu không khí BE và phong cách mà tôi muốn tạo ra trong phim.”