Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi
Lâm Tê Ngô hoàn toàn mê trò người sói, thi thoảng khi nàng tới chỗ Lý Mộ làm bài tập, Lý Mộ còn có thể nghe thấy nàng đang nói nhỏ với Lý Vân Khê.
Lý Mộ nghe xong, phát hiện cả hai gọi trò người sói bản cổ đại là “bắt cướp”, để kiếm đủ người chơi, Lâm Tê Ngô còn gọi cả Lý Doanh và Lâm Yến An có quan hệ không tốt với mình tới, hơn nữa nàng còn chưa thấy đủ, đi khắp nơi tìm người chơi cùng, cũng nhờ vậy mà kết bạn với không ít người.
Bắt cướp cứ như một ngọn gió thổi quét toàn bộ kinh thành, ngay cả trong mớ tin tức được Cáp Xá đưa tới cũng có nhắc đến.
Có người nói rằng trò chơi này toàn là giết chóc, nhục văn nhã, cũng có người không thèm để ý, chỉ thấy nó hết sức kích thích, lúc nào cũng muốn chơi hai ván trên bàn tiệc, người bên cạnh dù không thích chơi cũng muốn đứng xem.
Ngay cả chất liệu làm bài cũng chia thành nhiều loại, bình thường thì dùng cây trúc, giàu có hơn thì dùng gỗ quý, trên thì điêu khắc đủ loại hoa văn xinh đẹp, thậm chí còn có người dùng ngọc, vàng, bạc để làm bài, có những thương nhân đầu óc linh hoạt, thuê cả họa sư về vẻ hình tượng nhân vật, hết sức xa xỉ.
Liễu di nương là mẫu thân của Lý Doanh vốn xuất thân từ gia đình thương nhân, nghe nói gia đình bà ta nhờ vào trò chơi này mà kiếm được không ít tiền, có ý định lưu truyền trò chơi bắt cướp này xuống phía nam, nhờ người gửi tin cho Lý Doanh, nói rằng nếu vị đường tỷ Yến Vương phi kia còn nghĩ ra được cái gì thú vị thì phải báo trước cho bọn họ một tiếng, để họ còn nghĩ cách buôn bán, bọn họ phải nhanh tay hơn người khác thì mới kiếm lời được.
Lý Doanh cũng rất to gan, thật sự đi tới chỗ Lý Mộ dò hỏi, làm nàng không biết phải nói gì.
Ai chơi trò bắt cướp này thì đều biết trò này là do nàng tạo ra, không phải vì người xưa có ý thức bản quyền cao, chơi một trò chơi mà còn tìm hiểu về nơi xuất xứ, mà là vì thân phận Yến vương phi đủ lớn, dễ dàng tạo ra hiệu ứng, để lại ấn tượng trong lòng người chơi, cho nên lúc nào cũng phải nhắc tới đôi câu.
Lý Mộ còn vì việc này mà hổ thẹn suốt một thời gian dài: Là vì trò chơi người sói kia vốn không phải do nàng tạo ra, nàng chỉ đổi mỗi cái tên mà đã tự cho rằng do mình tạo ra thì đúng là đáng xấu hổ, vậy nên suy nghĩ muốn tìm cách chơi trò người sói của Lý Mộ trước khi xuyên không đã bị dập tắt hoàn toàn vì sự hổ thẹn này, thậm chí nàng còn cố tình né hết những tin tức liên quan đến trò chơi.
So sánh với trò chơi bắt cướp thì tốc độ lưu hành của khoai tây vẫn còn quá chậm.
Lý Mộ nhìn tin tức Cáp Xá đưa tới, lòng bỗng thấy hơi bực bội.
Khoai tây đã trở thành món ăn yêu thích thường xuyên xuất hiện trên bàn cơm của các gia đình quý tộc, phú thương phương Nam thích nhất là dùng tiền để mua đủ loại trào lưu chốn kinh thành để thể hiện tài lực của mình, thế nên việc gieo trồng khoai tây bên ngoài bắt nguồn từ trong cung, một phần nhỏ trong số đó được thương nhân phía Nam mua lại với giá cao.
Lúc trước nàng còn nghĩ chuyện này cũng khá tốt, nhưng tới khi trò chơi bắt cướp trở nên nổi tiếng, nàng bắt đầu cảm thấy ấm ức thay cho khoai tây.
Nếu nơi này cũng giống với Minh triều, vậy thì có khi nào sẽ phải trải qua thời kỳ tiểu băng hà, sản lượng lương thực bị sụt giảm giống với Minh triều khi trước hay không? Mỗi khi nghĩ tới điều này là Lý Mộ chỉ hận không thể nhanh chóng tăng cường mở rộng sản xuất khoai tây.
Hay là… nàng nói chuyện này cho Lâm Khước?
Dù sao trước khi xuyên không thì nàng cũng chỉ là một nhân viên văn phòng, Lâm Khước chắc hẳn hiểu rõ việc gieo trồng, cải thiện cuộc sống của người dân hơn nàng nhiều.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lý Mộ rất hay ngơ ngác trước mặt Lâm Khước, Lâm Khước phải hỏi ba lần nàng mới lắc đầu theo bản năng, tỏ vẻ mình không sao cả, tới lần thứ hai nàng cũng đã muốn nói ra, có điều vì chưa chuẩn bị tâm lý xong nên khi trả lời lại biến thành: “Ta muốn học cưỡi ngựa.”
Lâm Khước dẫn nàng tới trường đua ngựa trong phủ, chọn cho nàng một con ngựa ngoan ngoãn, dạy nàng cách tạo dựng tình cảm với ngựa, cách lên ngựa, ngồi sao cho đúng, cách làm thế nào để khiến con ngựa bước đi và dừng lại… Lâm Khước thật sự là một thầy giáo giỏi, chỉ vài ngày mà Lý Mộ đã có thể lên ngựa, cưỡi ngựa và thong thả đi dạo ngay cả khi không có người giúp đỡ.
Lâm Khước còn kéo nàng chạy hai vòng, để nàng quen với cảm giác rong ruổi trên lưng ngựa.
Đợi Lý Mộ leo xuống ngựa, gương mặt nàng đã trắng bệch, hai chân mềm nhũn.
Lâm Khước hỏi: “Lần sau ta chậm lại chút nhé?”
Lý Mộ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Quen là được.”
Nàng chỉ sợ giao tiếp với người khác, ngoài ra các nhược điểm còn lại đều có thể khắc phục được, trước khi xuyên không nàng đã từng đi học trượt tuyết, tất nhiên là nàng cũng tự học một mình, bởi vì giọng nói quan tâm của huấn luyện viên chỉ mới vang lên qua bộ đàm thôi mà cũng đủ làm nàng sợ hãi còn hơn cả ngồi trên cáp treo gặp trục trặc rồi.
Lúc nàng nằm viện, việc đau khổ nhất không phải là cô đơn một mình, cũng không phải là vết thương bị nhiễm trùng sau phẩu thuật, điều làm nàng khốn khổ nhất chính là khi nằm trên bàn mổ, bên tai còn phải nghe bác sĩ và hộ sĩ đứng bên cạnh nói chuyện, mỗi khi nghe được từ nào quen thuộc, trong đầu nàng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung lên.
Cho nên cưỡi ngựa gì đó nàng vẫn có thể chịu được, ngược lại việc Lâm Khước ngồi sau lưng ôm lấy eo nàng, hai cơ thể dựa sát vào nhau mới là thứ khiến nàng thấy không quen.
Đợi đến khi Lâm Khước hỏi nàng lần thứ ba, nàng vẫn không nói đến chuyện khoai tây, chỉ dám: “Muốn ăn điểm tâm của Bạch Tượng Trai.”
Lâm Khước: “Vừa lúc ta muốn ra ngoài một chút, lúc về sẽ mua cho nàng.”
Lý Mộ gật đầu, thầm nghĩ đợi Lâm Khước về rồi thì nàng sẽ nói.
Nhưng sau ba lần thất bại, nàng đã không còn ôm hy vọng quá lớn với bản thân mình, nàng không thể nào giải thích lý do vì sao mình lại biết chuyện khoai tây có sản lượng thu hoạch cao, chỉ cần nghĩ tới việc phải đối mặt với những câu hỏi, nàng thật sự nói không nên lời.
Hay là thôi đi… dù sao khoai tây đã được lưu truyền vào cuộc sống bình dân, theo đà phát triển này thì trước sau gì cũng sẽ thu được kết quả không tệ.
Lý Mộ ôm tâm trạng xoắn xuýt này tới tận gần tối, Ngô quản sự cầm một tờ giấy nhỏ của Lâm Khước tới, trên đó viết rằng có lẽ phải tới tối y mới về được, điểm tâm đã hứa trước đó với Lý Mộ sợ là sẽ biến thành đồ ăn khuya.
Ngoại trừ tờ giấy nhỏ này, Ngô quản sự còn mang tới vài thứ khiến mí mắt Lý Mộ co giật.
Mấy món đồ đó bao gồm hai món ăn mà nhà bếp đã nấu và một chậu cây nhỏ, Ngô quản sự nói: “Vương gia thấy vương phi tâm trạng không tốt, ngài nhớ trước đây vương phi thích ăn khoai tây, cố tình sai người tới Tây Uyển lấy chút nguyên liệu quý hiếm ở dị vực về, cái này gọi là gạo cứng, cái này là khoai ngọt, đều là mấy món hiếm có được tiến cống, ngoài ra còn có một chậu cây, mặc dù không ăn được nhưng màu đỏ hồng của quả mang ý nghĩa vui mừng.”
Lý Mộ: “…”
Loại cây được trồng trong chậu kia chính là cà chua.
Còn hai món ăn đã được nấu chín kia thì một món giống như là bắp, món còn lại giống với khoai lang đỏ.
Cảnh tượng trước mắt nàng bây giờ không khác nào khi đang chơi trò chơi rút thẻ, sau đó đồng thời rút ra hai tấm UR (vật phẩm hiếm) đâu?
Hơn nữa: “Nguyên liệu quý hiếm?”
Lý Mộ lặp lại lời của Ngô quản sự, nếu mấy thứ này có thể trồng xuống đất, chẳng phải có thể mở rộng sản lượng hơn nhiều sao?
Tại sao lại quý hiếm? Chẳng lẽ vì nó là đồ tới từ dị vực nên rất khỏ mở rộng gieo trồng?
Ngô quản sự chỉ nghĩ Lý Mộ tò mò, lặp lại: “Rất quý hiếm.”
Lý Mộ ăn hai miếng, bắp không ngọt như bắp ở hiện đại nhưng cũng không quá tệ, chưa tới mức bị người khác bỏ qua ưu điểm sản lượng cao của nó.
Lúc nàng ăn khoai lang đỏ, Ngô quản sự còn nhắc nhở rằng không được ăn nhiều, dễ bị đầy bụng khó tiêu.
Nhưng khoai lang đỏ không những chịu lụt được mà còn có thể chống nạn châu chấu, trước kia nàng từng nghe người khác nói, khoai lang đỏ mang đi nấu với nước muối có thể giúp giảm đầy bụng, không biết đây có phải là sự thật hay không.
Lý Mộ đứng dậy đi tới thư phòng, chuẩn bị viết hết những điều mình hiểu biết về ba thứ này xuống, nếu nàng không nói được thành lời thì cứ viết ra giấy đi.
Lý Mộ đi được nửa đường thì quay đầu lại, quyết định ăn xong rồi mới viết, dù sao nàng cũng không thể lãng phí đồ ăn được.
…
“Lâm cẩu tặc! Ngươi không được chết tử tế đâu!”. Kiếm Hiệp Hay
Bên trong nhà giam u ám vang lên tiếng người gầm thét.
Lâm Khước tao nhã ngồi trên chiếc ghế lớn, từ tốn uống trà được mang tới từ vương phủ, dáng vẻ này của y không hề phù hợp với bầu không khí trong ngục giam chút nào.
Trong không khí nhanh chóng vang lên âm thanh khi da thịt bị nướng chín cùng với tiếng kêu la thảm thiết, sắc mặt Lâm Khước không hề thay đổi, y đợi thêm một lát, mới thu được tin tức mình muốn từ miệng người nọ…
“Nghĩa An Bồ Tát?”
“Vâng, trước khi người đó ngất xỉu đã nhắc tới “Nghĩa An Bồ Tát”.”
Lâm Khước đứng lên, thị vệ phía sau nhanh chóng đuổi kịp.
Sau lưng y, người đang bị tra tấn kia bị xối một xô nước lạnh, lp tức tỉnh lại, điên cuồng giãy giụa cố lao về phía Lâm Khước, trong miệng nghẹn mấy chữ “không chết tử tế”, “bị thiên đối đánh”,…
Dường như người đó đã hận Lâm Khước tới tận xương tủy.
Ngục tốt đứng bên cạnh nhanh chóng bịt miệng người đó lại.
Lâm Khước cũng không có phản ứng gì lớn, ngay cả bước chân của y cũng chẳng hề do dự, y không phủ nhận việc mình không chết tử tế, chỉ lầm bầm nói: “Muốn chết cũng không phải là bây giờ, vương phi ở nhà còn đang đợi ta mang điểm tâm về cho nàng ấy ăn khuya nữa.”
Y mở miệng ra lệnh: “Tạm tha cho hắn, kêu mấy người khác để mắt tới, có lẽ sẽ moi ra được thêm vài tin tức có ích nữa.”
Đêm khuya, Lâm Khước xách một bọc điểm tâm về phủ, trước khi vào y còn xác nhận trên người mình không dính thứ gì dơ bẩn, sau đó mới bước chân vào phòng.
Trong phòng, Lý Mộ còn đang ngắm nhìn chữ viết của mình sau khi đã trải qua không biết bao nhiêu lần xác nhận. Trong tay nàng là một chén rượu nho nhỏ, nàng đã uống rượu mà bình thường mình chỉ uống trước khi đi ngủ, chỉ vì để bản thân bớt căng thẳng hơn, nhưng khi Lâm Khước bước vào phòng, nàng vẫn căng thẳng tới mức gần như xé rách cả trang giấy.
Lâm Khước liếc nhìn chén rượu, hỏi: “Không phải không thích xem sách dưới ánh nến sao?”
Y vừa mở miệng đã thể hiện hiểu biết của mình về Lý Mộ.
Lâm Khước đặt điểm tâm lên bàn, ngay trước mặt Lý Mộ, Lý Mộ ngơ ngác một lúc mới kịp phản ứng đây là cái gì, Lâm Khước cười nói: “Không ngờ rằng ta sẽ mang về cho nàng chứ gì? Hay là nàng đang nghĩ chuyện gì khác nên quên luôn việc này?”
Lý Mộ: “…”
Nếu y đoán giỏi như vậy thì hay là đoán luôn cả nội dung nàng đã viết trên giấy đi?
Dưới men rượu, không chỉ tâm trạng Lý Mộ được thả lỏng mà cả suy nghĩ cũng to gan hơn nhiều.
Lâm Khước đi rửa tay, lúc quay về nhìn thấy Lý Mộ không còn căng thẳng như lúc y vừa vào phòng nữa, thậm chí nhân lúc y không để ý còn dám trợn mắt nhìn y, y ngồi xuống cạnh nàng, tâm trạng không tệ, chuẩn bị ăn ké chút điểm tâm của thê tử, nhân tiện đợi nàng nói lý do mà nàng ngơ ngác suốt mấy ngày qua cho mình biết.
Y không biết nàng uống rượu vào thì lá gan có to thêm chút nào không, có dám nói ra suy nghĩ trong lòng hay không, cũng không biết nàng muốn nói điều gì mà lại do dự suốt nhiều ngày như vậy, làm y cũng thấy nôn nóng theo.
Lúc Lâm Khước đi rửa mặt, Tiêm Vân đã lấy điểm tâm đặt lên đĩa sứ trên bàn, sau đó nàng với Phi Tinh cùng lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người, Lý Mộ lén hít sâu hai hơi, dứt khoát đưa tờ giấy đã viết từ chiều cho Lâm Khước.
Lâm Khước nhận lấy tờ giấy, có lẽ vì đã ở chung với Lý Mộ trong một thời gian dài, y bắt đầu thấy việc đọc sách dưới ánh nến trở nên khá khó chịu… cho dù ánh nến trong phòng đã được thắp nhiều hơn rất nhiều vì Lý Mộ muốn đọc chữ.
Lâm Khước đọc xong nội dung trên giấy, nụ cười cũng tắt, gương mặt y trở nên nghiêm túc hơn.
Lý Mộ đợi một lúc lâu mới nghe thấy y mở miệng: “Nếu mấy thứ này có thể trồng ở nơi đất đai khô cằn, thậm chí là đồi dốc sườn núi, vậy chẳng phải chúng không hề tranh giành đất đai với lúa nước hay sao?”
Lý Mộ: …Hình như là vậy.
Lý Mộ chỉ biết khoai lang đỏ và bắp có tính thích nghi rất mạnh, không hề nghĩ tới mặt này.
“Trồng khoai tây lâu sẽ khiến đất xói mòn, dễ bị bệnh, nên cần đổi sang trồng cái khác.” Lý Mộ dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất để nói, Lâm Khước lặp lại lần nữa, hỏi: “Bị bệnh gì?”
Lý Mộ: “Quên rồi.”
Nàng thật sự không nhớ, trước kia nàng từng xem phim khoa học, nghe nói có quốc gia nào đó dùng khoai tây làm lương thực chủ yếu, kết quả đất bị bệnh, sản lượng và chất lượng đều giảm mạnh trên diện tích lớn, nguyên nhân gây ra là do đất bị bệnh, cách giải quyết là đổi loại cây trồng mới sau hai tới ba năm, tránh việc gieo trồng một loại liên tục.
Sau đó Lâm Khước hỏi Lý Mộ thêm vài vấn đề nữa, Lý Mộ nói ra hết những gì mình biết, lời nói ra cũng tăng thêm.
Tâm trạng Lâm Khước rất tốt: “Thật là trùng hợp, nhiều năm trước triều đình đã ban hành lệnh khai khẩn đất hoang, nếu những cây trồng này thật sự giống như nàng nói, vậy thì nó đúng là có ích không nhỏ đâu.”
Những vấn đề mà Lý Mộ lo lắng, ở trước mặt Lâm Khước dường như không phải là vấn đề, Lý Mộ nghe Lâm Khước nói thế, lại nhìn vào gương mặt nhẹ nhàng của y, trong lòng nàng cũng bắt đầu vui vẻ theo.
Nàng nắm lấy ống tay áo của Lâm Khước, không biết mình muốn nói cái gì.
Lâm Khước nhìn gương mặt bối rối của nàng, thấy có thể là nàng đang tự bối rối chính bản thân mình, y đợi một lúc lâu mới thấy nàng từ từ thả tay xuống, lúc này y mới mở miệng hỏi: “Ta chuẩn bị nhờ Nội Các học sĩ An Dĩnh dạy học cho Tê Ngô, bát muội của nàng cũng ở đó, nàng có muốn đi nghe chút không?”
Lý Mộ đã nghĩ thông: Nàng cần phản hiểu biết nhiều hơn về chính trị, dân sinh ở thời đại này.
Lý Mộ gật đầu.
Lâm Khước: “Không sợ người lạ hả?”
Lý Mộ kiên quyết: “Ta sẽ ngồi xa một chút.”
Đúng là nàng sợ giao tiếp, nhưng con người thì luôn phải sống, nếu không nàng làm sao thi đại học, làm sao tìm công việc, làm sao lấy bằng lái xe, làm sao nuôi sống chính mình được, đến khi mắc bệnh chẳng lẽ không đi bệnh việc khám luôn sao?
Từ nhỏ nàng đã hiểu ra một đạo lý: Chính vì không biết, cho nên mới muốn nhờ người khác giúp đỡ, từ đó mà có xã giao.
Nàng phải cố gắng học thêm một chút, như vậy mới giúp bản thân mình có thể sống tốt hơn được, chỉ là lúc trước nàng không quen với thế giới này, cách học tập cũng chỉ có một, đó là đọc sạch, luyện chữ, vận động, bảo đảm bản thân có đủ trình độ văn hóa thấp nhất và một cơ thể khỏe mạnh.
Có điều Lý Mộ sẽ chỉ ép bản thân phải bước về phía trước khi bị đạo đức và cuộc sống yêu cầu, những thứ khác nàng mặc kệ, trái tìm nàng không chịu nổi.
“Trước đó…” Lâm Khước lắc tờ giấy trong tay mình: “Nói cho ta biết nàng biết mấy cái này từ đâu?”
Lý Mộ lập tức căng thẳng, Lâm Khước phản ứng quá tự nhiên, xém chút nữa làm nàng quên mất còn có vụ này.
Nàng không còn sự kiên cường ban đầu nữa, nhẹ nhàng đáp: “…Trong sách.”
Lâm Khước dịu dàng nhìn nàng: “Sách nào?”
Giọng điệu của y cứ như là đã tin Lý Mộ, chỉ là muốn mượn quyển sách kia xem một chút.
Lý Mộ ngập ngừng, không dám đối diện với đôi mắt của Lâm Khước: “Không nhớ… sách mất rồi.”
Lâm Khước vươn tay ra, thay Lý Mộ sửa lại trâm cài trên tóc: “Ta đã nói hết chuyện của mình cho nàng nghe rồi, nàng còn muốn giấu ta hay sao?”
Lý Mộ im lặng lúc lâu, men rượu giúp nàng giảm bớt sự lo âu khi giao tiếp với người khác, nàng hỏi ngược lại y: “Ngươi nói cho ta những chuyện đó là vì muốn ta cũng nói chuyện của mình cho ngươi nghe?”
Lâm Khước nhìn Lý Mộ, mỉm cười.
Lý Mộ thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra.
Người cảm thấy bất ngờ khi này đổi thành Lâm Khước: “Ta còn tưởng nàng sẽ tức giận cơ, sao lại phản ứng như vậy?”
Lý Mộ há miệng, nàng cảm thấy trạng thái tối nay của nàng rất tốt, dũng khí rất lớn, bắt đầu phun hết mấy lời nói đương cất sâu trong lòng ra: “Ngươi đối xử với ta tốt quá, tốt tới mức không giống một con người thật, làm ta rất lo sợ.”
Lâm Khước: “Bây giờ yên tâm rồi?”
“Không có.” Lý Mộ lắc đầu, nàng nhẹ nhàng thở ra cũng không có nghĩa là yên tâm, cho dù Lâm Khước đối xử tốt với nàng vì điều gì đi nữa, nàng vẫn là người được lợi, việc này là không thể phản bác, mỗi lần tam ca đối xử tốt với nàng sẽ làm nàng thất mất tự nhiên, cố gắng báo đáp lại hắn, Lâm Khước đối xử tốt với nàng, nàng cũng có cảm giác giống vậy, cho nên nàng nói: “Ngươi đối xử tốt với ta, ta sẽ cố gắng đáp lại ngươi.”
Lâm Khước đẩy đĩa điểm tâm trên bàn tới trước mặt Lý Mộ, còn rót cho nàng một ly nước ấm: “Cần gì phải làm khó mình như thế? Ta chỉ hy vọng nàng được sống vui vẻ mà thôi.”
Lý Mộ lắc đầu: “Không khó, có qua có lại là chuyện bình thường.”
Đã lâu rồi nàng chưa nói nhiều như vậy, có lẽ sau khi uống rượu, cơ thể nóng lên khiến nàng nhiều lời hơn chút. Nàng bưng nước ấm uống một ngụm, nói thêm: “Nợ nhiều quá ta sẽ trả không hết, cho nên nếu ngươi không vui chỗ nào thì cứ nói thẳng cho ta biết, đừng vì ta mà bắt bản thân chịu đựng.”
Lâm Khước hỏi lại: “Thật sao?”
Lý Một gật đầu: “Ừ.”
Y chỉ cần thành thật với nàng là được, ví dụ như buổi tối nàng mất ngủ, y cũng không ngủ được vậy, một hai lần thì nàng có thể không nhận ra, nhưng sau một tháng ở chung, nàng không muốn biết cũng khó, cho nên y cứ nói ra, để nàng có thể dọn tới thư phòng ngủ.
Lâm Khước dựa người vào gần Lý Mộ, tranh thủ phúc lợi cho mình: “Chia rượu cho ta, nếu không ta sẽ nói cho nương biết là nàng uống rượu chứ không chịu uống thuốc, tới khi đó hai chúng ta ai cũng đừng hòng uống.”
Lý Mộ: “…”
Nàng quay mặt đi: “Không uống thì không uống.”