Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Lý Mộ nghĩ rằng tối qua cả hai đi ngủ trễ như vậy thì hôm sau chắc chắn sẽ dậy trễ, kết quả chưa được bao lâu thì nàng đã bị tiếng động khi đứng dậy thay y phục của Lâm Khước đánh thức.

Lý Mộ nhìn y với vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, bởi vì bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng.

Lâm Khước cũng thấy khó chịu, y thay y phục, búi tóc xong xuôi, đi tới mép giường ngồi xuống, đưa bàn tay lạnh lẽo ra ôm lấy gương mặt ấm áp của Lý Mộ.

Lý Mộ kéo hai tay của y xuống, hỏi: “Sao lại dậy sớm thế?”

Lâm Khước nắm lấy tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay như muốn bắt lấy thứ ấm áp nào đó: “Nửa đêm mở cửa thành không phải chuyện nhỏ, hôm nay ta phải thượng triều một chuyến.”

Thượng triều?

Lý Mộ nhắm mắt rồi lại mở ra, quả nhiên trên người Lâm Khước đang mặc quan bào.

Lý Mộ buộc miệng thốt lên: “Đẹp.”

Gương mặt không vui vì phải dậy sớm của Lâm Khước nở một nụ cười nhạt, đột nhiên y cảm thấy có thể nhận được một câu khen ngợi này của nàng thì dù có mất ngủ mấy canh giờ cũng đáng.

Lý Mộ nói xong cũng trở nên tỉnh táo hơn, nàng giả vờ bình tĩnh, trong lòng đã thầm mắng bản thân lắm miệng không biết bao nhiêu lần.

Lâm Khước rời đi, Lý Mộ đá chăn một lúc mới nhắm hai mắt lại, nàng mơ màng một hồi, không biết có ngủ được tiếp hay không, dù sao lúc nàng tỉnh dậy thì đã gần giữa trưa, Lâm Khước còn chưa về, nghe nói trưởng công chúa Chiêu Minh vẫn đang ở trong phủ, vì đêm qua nôn nóng quay về nên rất mệt mỏi, hiện giờ vẫn đang ngủ, có lẽ sẽ ngủ tới tận chiều.

Việc trưởng công chúa còn ở trong phủ khiến Lý Mộ bắt đầu nơm nớp lo sợ, nàng ăn cơm trưa một mình, đứng ngồi không yên một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi dạo tiêu cơm như ngày thường, sau đó tập viết chữ, cố gắng dời sự chú ý của mình.

Có thể bởi vì bắt đầu đi học và làm bài tập, thời gian sử dụng bút mực của Lý Mộ đã tăng thêm nhiều, thị lực của nàng cũng bị ảnh hưởng.

Nếu như chỉ có đôi mắt mệt mỏi thì còn tốt, nghỉ ngơi một lúc là sẽ không sao, nàng chỉ sợ bị cận thị, thế là nàng bắt đầu có thói quen làm mấy bài tập bảo vệ mắt, sau đó mới tới thời gian vận động hằng ngày, tiếp đến sẽ thay y phục phù hợp để cưỡi ngựa.

Bây giờ nàng đã có thể cưỡi ngựa chạy, mặc dù tốc độ bình thường nhưng rất vững chắc.

Trường đua ngựa là nơi có thể học cưỡi ngựa và bắn cung, lúc Lý Mộ cưỡi ngựa vòng về, Lâm Tê Ngô và Lý Vân Khê đang lên lớp cưỡi ngựa bắn cung.


Hai người các nàng bổ sung cho nhau rất tốt, một người học hành cực tốt, tuổi còn nhỏ đã văn thơ lai láng, thường xuyên được tiên sinh khen ngợi, tiếc rằng không phải thân nam nhi, còn cưỡi ngựa thì tới bây giờ vẫn chỉ có thể đi chậm từng bước; một người thì nhắc tới học hành là đầu váng mắt hoa, cưỡi ngựa bắn cung lại mạnh mẽ như sao băng, ai nấy đều phải vỗ tay khen hay một tiếng.

Bởi vì có trưởng công chúa Chiêu Minh với một thân quân công khi trước, không có bất kỳ vị sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung nào dám nói với Lâm Tê Ngô một câu “đáng tiếc lại không phải nam nhi”.

“Vút!”

Một mũi tên đã trúng ngay hồng tâm, đuôi tên vẫn còn rung lên mạnh mẽ.

Lý Mộ thường xuyên nhìn thấy hai người lên lớp học cưỡi ngựa bắn cung, nàng có thể thấy được sự cố gắng và chăm chỉ của Lâm Tê Ngô, dù bây giờ đã có gió thu lạnh lẽo, trên người nàng vẫn thấm đầy mồ hôi, vừa mới lau qua một chút, uống ngụm nước đã tiếp tục nâng dây cương lên.

Chỉ khi Lý Vân Khê đã thấm mệt, Lâm Tê Ngô mới dẫn Lý Vân Khê qua bên cạnh nghỉ ngơi.

Lý Mộ nghỉ sớm hơn cả hai một chút, thấy hai người đi tới thì rót hai ly nước lạnh cho các nàng.

“Cảm ơn ngũ tỷ!”

“Cảm ơn đại tẩu!”

Hai tiểu cô nương uống nước xong, ngồi nghỉ ngơi ăn trái cây, không biết mệt mỏi mà bắt đầu nói chuyện phiếm.

Từ bài tập cho tới thời tiết, từ kẻ đáng ghét cho tới đồ ăn vặt, đoạn sau Lý Vân Khê còn khuyên Lâm Tê Ngô đừng quá nôn nóng tập cưỡi ngựa bắn cung như thế, nóng vội sẽ khó thành công, còn có khả năng tự làm mình bị thương.

Lâm Tê Ngô không nghe, quật cường đáp: “Ta không muốn thua.”

Thua cái gì?

Lý Mộ hơi tò mò, Lý Vân Khê thấy vậy lập tức giải thích với Lý Mộ: “Tê Ngô đánh cược với thất tỷ.”

Thất tỷ của Lý Vân Khê là Lý Doanh.


Lâm Tê Ngô: “Ta đã nói sau khi ta trưởng thành sẽ mang binh đi đánh giặc giống thẩm thẩm, Lý Doanh nói rằng thẩm thẩm là thẩm thẩm, ta là ta, nàng không tin ta sẽ làm được, nếu ta làm được thì nàng sẽ cho ta toàn bộ tiền tiêu vặt của nàng.”

Lâm Tê Ngô từng nói với Lâm Khước, lý do nàng tình nguyện chơi với Lý Vân Khê và Lý Mộ là vì dù cả hai đã biết thân phận của nàng cũng không thay đổi thái độ, trên thực tế còn có một người như vậy nữa, đó chính là Lý Doanh, vậy mà tính tình cả hai lại không hợp, không nói lời nào thì thôi, một khi đã nói ra là sẽ biến thành tranh cãi.

Nếu không phải trò “bắt cướp” của Lý Mộ cần có nhiều người chơi thì Lâm Tê Ngô đã không thèm chơi với nàng ta từ lâu rồi, cũng sẽ không bị một câu của nàng ta kích thích.

Sau khi giải thích xong mọi chuyện, Lâm Tê Ngô hào hùng nói: “Tiền tiêu vặt của nàng thuộc về ta chắc rồi!”

Lý Mộ đột nhiên phát hiện, Lý Doanh… hình như rất thích đánh cược?

Khi Lý Doanh ở cạnh Lý Vân Khê thì rất hay kéo Lý Vân Khê chơi trò đoán xúc sắc, ngay cả lúc dựng trứng gà cũng phải dùng tiền tỷ thí, hiện giờ cãi nhau với Lâm Tê Ngô cũng lấy tiền tiêu vặt của mình ra đánh cược.

Hmm… chuyện này thật sự có tốt không?

Lý Mộ nghĩ tới đây, tai nghe Lý Vân Khê nói: “Nhưng nàng đã vì chuyện này mà bị nhị thúc của ta phạt, nói rằng không cho nàng đánh cược nữa, vụ cược này có còn giữ không vậy?”

Ma ma bên cạnh Lý Doanh sợ Lý Doanh chống đối huyện chủ sẽ gây ra hậu quả không hay, cho nên mới báo chuyện này cho Lý nhị lão gia, hy vọng Lý Doanh bị phạt rồi thì sẽ rút kinh nghiệm, đừng có không biết nặng nhẹ mà đắc tội với kẻ quyền quý.

Lâm Tê Ngô nghe thế thì hơi không vui, lớn tiếng kêu: “Tất nhiên phải giữ lời!”

Sau đó nàng hỏi tiếp: “Nàng, nàng bị phạt rồi sao? Phạt có nặng không?”

Lý Vân Khê ăn một ngụm trái cây, đáp: “Quỳ từ đường rất lâu, hai đầu gối đều xanh tím hết.”

Lâm Tê Ngô bực bội: “Ta sai người lấy mấy bình rượu thuốc, ngươi giúp ta mang về cho nàng đi.”

Lý Vân Khê rất hiểu tính Lý Doanh: “Nàng sẽ không lấy đâu.”


Lâm Tê Ngô thấy Lý Doanh bị phạt mà tính tình vẫn xấu như cũ thì tâm trạng đột nhiên tốt hơn đôi chút: “Mặc kệ nàng có thích hay không, dù sao người cứ giúp ta đưa cho nàng đi, bảo nàng giữ tiền tiêu vặt cho ta.”

Lý Vân Khê gật đầu: “Được rồi.”

Lâm Tê Ngô nghỉ ngơi một lúc, tiếp tục cưỡi ngựa chạy thêm một vòng.

Lý Vân Khê nhìn bóng dáng hào phóng trên lưng ngựa của nàng, trong mắt hiện lên sự hâm mộ, mở miệng hỏi Lý Mộ: “Ngũ tỷ, tỷ cảm thấy Tê Ngô có thắng không?”

Lý Mộ gật đầu: “Có.”

“Ừ.” Lý Vân Khê nói tiếp: “Mặc dù ta thấy rất có lỗi với thất tỷ, nhưng ta cũng cảm thấy Tê Ngô sẽ thắng.”

“Hâm mộ thật…” Lý Vân Khê than thở, giọng điệu u buồn kia không hề phù hợp với giọng nói trẻ con của nàng chút nào.

“Nếu ta cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung thì hay biết mấy.” Lý Vân Khê nói.

Lý Mộ nghĩ một lúc, đáp: “Muội học rất giỏi.”

Hơn nữa nàng còn có thiên phú thơ văn, đây cũng là điều mà An Dĩnh đã khen ngợi rất nhiều lần.

Lý Vân Khê phát hiện từ khi ngũ tỷ của mình vào phủ Yến vương thì đã nói nhiều hơn hẳn, trong lòng nàng rất vui, khóe môi cong lên thành nụ cười, chỉ là trong nụ cười đó lại mang theo chút buồn bã: “Nhưng ta là nữ tử, bọn họ nói, đọc sách giỏi thì có ích lợi gì chứ?”

Tuy trong cung cũng có nữ quan nhưng cuối cùng vẫn không thể tham dự chính sự.

Vốn dĩ Lý Vân Khê cũng không nghĩ nhiều như vậy, nàng là một đứa trẻ, vốn không biết u buồn là gì, thế nhưng lại luôn có người không ngừng nói với nàng rằng nữ tử có đọc sách giỏi cũng vô dụng, khiến nàng thấy cực kỳ tiếc nuối.

Dù nàng nhỏ tuổi, nhưng nghe nhiều vẫn sẽ để trong lòng, chắc chắn sẽ thấy không vui.

Lý Mộ hoảng sợ: Không không không!!! Muội không thể nghĩ như vậy được! Đừng nghe mấy lời nói vô căn cứ của bọn họ! Cái gì mà nữ tử đọc sách giỏi cũng vô dụng! Nữ tử có thể nắm giữ được tri thức cực kỳ ghê gớm đấy!!

Lý Mộ vươn tay, nắm lấy cánh tay của Lý Vân Khê, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Khi trưởng công chúa còn nhỏ tuổi, chắc chắn cũng từng có người nói rằng chỉ tiếc ngài ấy không phải thân nam nhi.”

“Ngài ấy chẳng nghe lời những người đó, muội cũng đừng nghe.”

“Nói đúng.”


Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Lý Mộ giật mình, quay đầu lại mới phát hiện là trưởng công chúa Chiêu Minh đã ở lại phủ Yến vương một đêm.

Lý Mộ không ngờ lúc mình nói chuyện lại bị bà bắt gặp, trong lòng nàng hết sức hốt hoảng.

Trưởng công chúa Chiêu Minh đẹp tới sắc sảo, mặt trời cuối thu đều phải ảm đạm trước mặt bà, bà ngồi xuống cạnh Lý Mộ, nói với Lý Vân Khê: “Khi ta còn nhỏ cũng luôn có người nói rằng công chúa giơ đao múa kiếm chẳng ra thể thống gì cả, có luyện võ giỏi cỡ nào cũng vô dụng.”

“Ta không nghe, ngươi cũng đừng nghe.”

Lý Vân Khê ngơ ngác gật đầu, nàng nhìn Lý Mộ, lại nhìn trưởng công chúa, cẩn thận suy nghĩ gì đó, vui vẻ đáp: “Vâng!”

“Thẩm thẩm!” Lâm Tê Ngô cũng thấy Chiêu Minh, cưỡi ngựa chạy tới chào hỏi.

Chiêu Minh đã sớm biết chuyện dạo gần đây Lâm Tê Ngô hết sức chăm chỉ, sợ nàng chịu ấm ức nên mới tới xem, sau khi nghe lén cuộc trò chuyện của ba người, bà mới biết nàng như vậy là vì đánh cược, cho nên bà cũng không xen vào, chỉ dặn Lâm Tê Ngô lượng sức mà đi, đừng để cơ thể bị thương.

Nếu cơ thể bị thương, dù có luyện tập cỡ nào cũng vô dụng.

Lâm Tê ngô rất nghe lời thẩm thẩm của mình, gật đầu nói: “Con biết rồi.”

Sau đó nàng kéo Lý Vân Khê tới xem chim non nàng mới phát hiện dưới tàng cây, muốn gọi Lý Vân Khê giúp mình đưa chim non về lại tổ.

Hai đứa nhỏ thấy trưởng công chúa Chiêu Minh không phản đối thì lập tức chạy đi, bỏ lại Lý Mộ đối diện với trưởng công chúa.

Mỗi tế bào trên người Lý Mộ đều hết sức căng thẳng, nàng đã không còn nhớ lúc kính trà bản thân đã gọi bà là gì, thậm chí không biết lúc đó mình có mở miệng gọi bà hay không, nàng chỉ nhớ rõ gương mặt của trưởng công chúa, sau đó mỗi lần gặp mặt đều gọi bà là điện hạ, cho nên nàng do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn gọi: “Điện hạ.”

Mấy tháng qua, mặc dù thời gian cả hai ở chung không nhiều, nhưng Chiêu Minh cũng biết rõ tật xấu của con dâu nhà mình, biết nếu bà không nói lời nào thì nàng cũng sẽ im lặng chờ đợi, bà nhìn Tê Ngô và Lý Vân Khê ở xa đang leo cây, mở miệng đề nghị: “Gọi nương một chút nghe xem nào?”

Lý Mộ: “…Nương.”

“Ngoan lắm.” Chiêu Minh thở dài: “Không ngờ nhà ta cũng có một đứa trẻ ngoan như vậy.”

Bà nhớ tới con trai lớn không biết miêu tả như thế nào, con trai nhỏ câm như hến giống cha, cháu gái lại muốn đi con đường của mình ngày xưa, cháu trai thì muốn chạy tới tà giáo tìm đường chết, còn có một muội muội nuôi nam nhân như mua tranh chữ, trong giọng nói của bà đột nhiên trở nên u buồn khó nói thành lời.

“Quả đúng là khó khăn quá mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận