Tin Cố Trì mất tích vừa được đưa tới, trưởng công chúa Chiêu Minh đã rời kinh.
Trước đó ở phủ Bình Dương nổi lên một đám ác phỉ, trưởng công chúa Chiêu Minh phải dẫn binh tiêu diệt, sau khi điều tra ra đám ác phỉ kia xuất xứ từ phía nam, Chiêu Minh đã dẫn binh nam hạ, vừa tiêu diệt giặc cướp vừa luyện binh.
Trưởng công chúa Chiêu Minh vừa rời đi, chính vụ trong tay bà tạm thời giao cho Lâm Khước xử lý, vừa hay lại đúng vào thời điểm quan viên địa phương triều kiến ba năm một lần, mặc dù vẫn còn một tháng nữa nhưng trong cung đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị, bên phía Lại Bộ và Đốc Sát Viện lần lượt khua chiêng gõ trống, tiếp nhận vô số công văn và sổ sách tới từ quan viên địa phương các nơi, bắt đầu việc tổng kết và kiểm sát.
Khi Lâm Khước giúp Lý Mộ kiểm tra bài tập cũng không quên nhắc tới một tiếng, khiến Lý Vân Khê tới học ké nghe tới mà say mê, Lâm Tê Ngô to gan nhờ Lâm Khước xem bài tập giúp mình, lại bị Lâm Khước từ chối một cách vô tình.
Lâm Tê Ngô mắng đại ca của mình một tiếng “keo kiệt”, kéo Lý vân Khê chạy khỏi phòng.
Hai người vừa đi, người của phủ trưởng công chúa đã tới, báo rằng Cố Trì suốt đêm không về, bên nha môn Thiên Xu doanh cũng không có ai.
Lâm Khước phái người đi điều tra, tin tức của Cáp Xá nhanh chóng được dâng lên, bọn họ phát hiện nơi Cố Trì mất tích là một quán trà, hắn tới đó để điều tra vụ án, đến khi Cẩm Y Vệ chạy tới thì quán trà đã trống không, một căn phòng bên trong có dấu vết đánh nhau, lư hương của quán trà còn trộn vào nhuyễn cân tán, nếu không có gì ngoài ý muốn thì rõ ràng Cố Trì đã bị trúng độc và mai phục, giao chiến với người khác một phen.
Cẩm Y Vệ lần theo dấu vết đuổi tới bờ sông, sau đó manh mối bị cắt đứt.
Lâm Khước sai người lấy hồ sơ vụ án và điều tra nha môn mà Cố Trì đã đi qua, đồng thời kiểm tra cả quán trà hắn từng đến, mặc dù Cẩm Y Vệ toàn là cao thủ, tâm tư kín đáo, khả năng bỏ sót manh mối là rất thấp nhưng người gặp chuyện là đệ đệ của mình, Lâm Khước vẫn muốn tự thân đi một chuyến, xác nhận mới bỏ qua.
Lúc Lâm Khước ra ngoài, Lý Mộ cầm bản đồ kinh thành tìm vị trí của quán trà kia.
Ban đầu Lý Mộ cũng không chắc chắn lắm, cảm thấy không thể trùng hợp như vậy được, Lý Chỉ vừa tới am Minh Nguyệt vào tháng chín, tháng mười Cố Trì đã gặp chuyện.
Hơn nữa bây giờ cũng không có nhiều manh mối, nàng không thể bảo Lâm Khước tới am Minh Nguyệt kiểm tra, sau khi biết được vị trí của quán trà và con sông, đầu ngón tay Lý Mộ lướt dọc theo dấu vết trên bản đồ, từ quán trà cho tới con sông, men theo đường sông đi xuống… ở đó không có am Minh Nguyệt.
Chẳng lẽ đây không phải là thời điểm gặp gỡ của Cố Trì và Lý Chỉ như trong sách đã nói hay sao?
Lý Mộ xác định thêm mấy lần nữa, cuối cùng ánh mắt của nàng dừng lại ở một vườn trái cây trong thôn trang.
Lâm Khước chắc chắn sẽ tới đây điều tra.
Lý Mộ nghĩ tới đây, miệng cũng đọc tên vườn trái cây lên: “Tật Phong Uyển.”
Phi Tinh là Cẩm Y Vệ, trí nhớ của nàng ta tất nhiên không tệ, nàng ta nói: “Lần trước khi chúng ta đưa đồ cho nhị cô nương, hình như đã đi ngang qua thôn trang này.”
Thời tiết khi này đã lạnh dần, Lý Mộ biết Lý gia sẽ để ý tới Lý Chỉ, có điều nàng vẫn gọi Triệu ma ma tới, lấy hai bình mứt hoa quế, cộng thêm một ít y phục và nệm chăn dùng cho mùa đông, bảo Phi Tinh đưa tới am Minh Nguyệt.
Lý Mộ quay đầu lại hỏi: “Đi ngang qua?”
Phi Tinh nhìn bản đồ, chắc chắn: “Đi qua, am Minh Nguyệt nằm ở chỗ này.”
Phi Tinh chỉ vào một điểm trống trên bản đồ, nơi đó cách con sông không hề xa.
Trong sách cũng từng nhắc tới việc Lý Chỉ nhảy sông tự sát, ắt hẳn chính là con sông này rồi.
“Có cần nói với vương gia không?” Phi Tinh hỏi.
Lý Mộ gật đầu: “Nói.”
Phi Tinh nhanh chóng chạy đi.
Tối hôm đó, Lâm Khước vừa về đã ôm Lý Mộ lên rồi xoay hai vòng.
Lý Mộ: Lực tay thật tốt, ta thực sự không tin ngươi sống không nổi qua hai tháng này.
Lâm Khước thả Lý Mộ xuống, kéo nàng ngồi cạnh bàn.
“Tìm được A Trì rồi, không sao cả.” Cơm nước được bưng lên bàn, đợi người hầu lui ra ngoài, Lâm Khước nói tiếp: “Ở tại am Minh Nguyệt, đệ ấy cố gắng bò ra khỏi sông, gặp được nhị tỷ nàng đang giặt quần áo, được nhị tỷ cứu về.”
Vậy là tốt rồi.
Lâm Khước đi rửa tay, gắp cho Lý Mộ món đậu hủ phù dung mà nàng thích ăn: “Ta đã dẫn đệ ấy về, tiện thể gọi Tê Ngô tới đây, đợi nương hồi kinh thì để bọn họ về phủ trưởng công chúa.”
Lý Mộ gật đầu, không có ý kiến.
Nàng đã quen với Tê Ngô, Cố Trì bị thương, có lẽ sẽ không xuống giường ngay được, phải dưỡng thương mười ngày nửa tháng, không thể chạm mặt nàng.
Lý Mộ đoán không sai, Cố Trì dưỡng thương gần nửa tháng mới xuống giường được, nhìn thấy nàng cũng chỉ bình tĩnh gọi một tiếng “đại tẩu”, không biết hắn đang nghĩ gì về việc nhị tỷ của đại tẩu vừa cứu mình.
Lý Mộ cũng không có gan đi tìm hiểu, có điều nàng đã biết vụ án khiến Cố Trì mất tích là gì từ chỗ Lâm Khước.
Đó là một vụ án trộm xác xảy ra mấy năm trước.
Vụ án này ban đầu không liên quan gì tới Cố Trì, sau đó Cố Trì tình cờ phát hiện được rằng xác chết bị lấy trộm chỉ có sáu ngón tay.
“Khi còn trẻ, trong số những phiên vương chết dưới tay ta, chỉ có Y vương Lạc Dương bẩm sinh có sáu ngón tay, thế tử Y vương cũng giống thế.” Lâm Khước ngồi trong thư phòng của Lý Mộ, Lý Mộ ngồi trước bàn luyện chữ, y ngồi trên ghế nhỏ hơn vẽ tranh, cả hai đối diện với nhau.
Lâm Khước vừa vẽ vừa nói: “Quan hệ giữa A Trì và thế tử Y vương không tệ, sau khi ta tới Lạc Dương giết Y vương, thế tử kia đã được gia phó dẫn chạy ra ngoài, nửa năm sau ta tìm được gia phó kia cùng với thi cốt của thế tử Y vương, được biết rằng hắn ta đã chết bệnh trên đường.”
Lý Mộ từng xem không ít phim truyền hình phá án, lập tức hỏi: “Người không chết? Thi thể là ăn trộm?”
“A Trì cũng nghĩ vậy, thời gian hay địa điểm đều phù hợp, cho nên đệ ấy mới đến quán trà điều tra, dẫm trúng bẫy… có người cố ý đưa vụ án trộm xác lên trước mặt đệ ấy, còn để lại manh mối, muốn bắt đệ ấy để uy hiếp ta.” Lâm Khước nói tới đây thì hơi dừng lại: “Cũng có thể là có người muốn giết đệ ấy, để ta phải nếm thử cảm giác mất đi người thân.”
“Có điều chuyện lần này cũng có chút thu hoạch.” Lâm Khước vẽ nét cuối cùng, thấy hơi khát nước, bởi vì ghế quá nhỏ nên không có nơi đặt nước, ly của y được đặt trên bàn Lý Mộ, cho nên y đứng lên, đi tới chỗ Lý Mộ uống nước.
Sự chú ý của y đột nhiên bị chữ mẫu của Lý Mộ hấp dẫn, y thấy hơi quen mắt: “Đây là chữ của Bùi Tư Viễn?”
Lý Mộ: “!”
Ngươi nói ai?
Vẻ mặt Lý Mộ kinh ngạc, Lâm Khước bất đắc dĩ nhéo tai Lý Mộ: “Đây là chữ mẫu của nàng, tại sao nàng đang luyện chữ của ai cũng không biết thế hả?”
Lý Mộ nói thẳng: “An đại nhân đưa.”
An đại nhân chính là vị Nội Các học sĩ An Dĩnh dạy học cho các nàng.
“À, vậy thì không có gì lạ.” Lâm Khước nói: “Bùi Tư Viễn là học sinh của An Dĩnh, sang năm có lẽ sẽ hồi kinh, chữ của hắn không tệ, An Dĩnh rất thích lấy chữ của hắn ra khoe.”
Lý Mộ nuốt một ngụm nước miếng, Bùi Tư Viễn chính là Nội Các thủ phụ đứng bên cạnh hôn quân, hóa ra hắn là học sinh của An Dĩnh, hơn nữa sang năm mới được triệu về kinh làm quan.
Nàng tính thử thời gian, trong sách nói rằng hắn chỉ mất năm sáu năm đã trở thành thủ phụ Nội Các, là một nhân tài hiếm có.
Phải rồi…
Lý Mộ nhắc lại đề tài Lâm Khước chưa nói xong: “Có thu hoạch gì?”
Đừng có nói một nửa rồi im lặng, nàng khó chịu.
Lâm Khước nói tiếp: “A Trì phát hiện quán trà có quan hệ với Nghĩa An giáo, nếu Nghĩa An giáo và thế tử Y vương qua lại với nhau thì không còn kỳ lạ nữa.”
“Nơi Yến An có thể trà trộn vào thì thế tử Y vương cũng làm được, hắn ta lớn tuổi hơn Yến An nhiều, xâm nhập vào từ sớm, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể biến Nghĩa An giáo thành thanh đao trong tay mình, dùng nó để giết chết kẻ thù giết cha là ta.”
Lâm Khước đúng là đã đoán đúng, hơn nữa trong tương lai, thanh đao này sẽ rơi vào tay Lâm Yến An, trở nên sắc bén hơn nữa, bộc phát ra sức mạnh khiến ai nấy đều kinh ngạc, làm dậy lên sóng to gió lớn ở đất nước này.
Lý Mộ: “Vậy Nghĩa An giáo…”
Lâm Khước: “Ban đầu bọn chúng chỉ nhằm vào ta, cho nên mới chậm rãi mưu đồ. Hiện tại ta thấy vẫn nên nhanh chóng loại trừ mới tốt.”
Trong lòng Lý Mộ trở nên nặng nề.
Trong sách, Lâm Khước chắc chắn cũng đã phát hiện được kẻ giở trò sau lưng Nghĩa An giáo là ai từ chỗ Cố Trì, cũng chắc chắn đã muốn nhanh chóng tiêu diệt Nghĩa An giáo, nhưng Nghĩa An giáo vẫn tồn tại, bởi vì Lâm Khước chết sớm, không kịp ra tay.
Mấy ngày nữa là tới đông chí, thêm mười ngày nữa sẽ tới tháng chạp, ngày đó càng lúc càng gần.
Lý Mộ: “Lâm Khước…”
Lâm Khước đặt ly nước xuống: “Hửm?”
Lý Mộ không biết bản thân nên nói gì, nàng cúi đầu, mím môi.
Lâm Khước cúi thấp người bên cạnh nàng, một tay nắm tay vịn, tay còn lại chọc vào mặt nàng: “Sao tự nhiên lại trở nên ủ rũ thế?”
Lý Mộ nhìn qua chỗ khác, lại không biết phải đặt tầm nhìn lên nơi nào, đành phải hỏi lung tung: “Lúc nãy ngươi vẽ cái gì vậy?”
Lâm Khước biết Lý Mộ đang nói sang chuyện khác, y cũng không ép hỏi nàng, đứng dậy cầm lấy bức tranh của mình.
Đó là một bức cửu cửu tiêu hàn đồ, trên bức tranh vẽ một nhánh hoa mai, mực đen là cành khô, bên trên có không ít đóa hoa, có đóa hoa nằm chính diện, cũng có nằm bên sườn, có nở một nửa, cũng có nở toàn bộ, sống động như thật, tổng cộng có 81 đóa hoa có thể tô màu, bắt đầu từ đông chí, bọn họ có thể dùng bút son tô đi một đóa, tô cho tới kinh trập thì mùa đông cũng qua, đây là một trò chơi nhỏ vào mùa đông của các gia đình giàu có.
“Sắp đông chí rồi, bảo người treo cái này trong phòng chúng ta đi.”
Lý Mộ: “…Trí nhớ của ta không tốt, sợ quên.”
Lâm Khước cười: “Ta sẽ nhắc nàng.”
Lý Mộ: “Hứa rồi đó.”
Hứa rằng từ đông chí tới kinh trập đều phải nhắc nhở ta.
Nhưng Lâm Khước cũng không giữ lời hứa, vào ngày 26 tháng 11, đó là một buổi sáng rất bình thường, Lý Mộ tỉnh dậy sớm hơn Lâm Khước, nằm một lúc thì thấy lạ vì sao Lâm Khước vẫn còn ngủ, nàng duỗi tay lay người y, vậy mà lay cách nào y cũng không tỉnh dậy, bàn tay nàng chạm lên trán y, nhiệt đổ nóng bỏng làm lòng nàng hốt hoảng.