Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi
Đôi lúc, thính lực tốt quá cũng không hay.
Trong gió đêm thoang thoảng mùi hoa cúc, Lâm Khước vừa cắt chân cua vừa nghĩ như thế.
Khác với trưởng công chúa Chiêu Minh, Lâm Khước hơi mắc bệnh sạch sẽ, một là không ăn, chứ không bao giờ để người khác lột cua giúp mình, cho nên mỗi lần ăn hắn đều tự mình ra tay, không cho người khác động vào.
Lễ ăn cua vào trung thu năm ngoái, hắn đã đặc biệt dạy Lý Mộ cách lột cua, trước mặt Lý Mộ bây giờ cũng có một bộ dụng cụ lột cua, đang nghiêm túc tự lột, bắt đầu từ tách yếm.
Chưa bàn tới việc nàng không hề để ý tới thứ khác ngoài việc lột cua, cho dù nàng có tập trung thì cũng không nghe được cuộc đối thoại nhỏ xíu giữa trưởng công chúa Chiêu Minh với trưởng công chúa Hoài Thục, chỉ có mỗi Lâm Khước là nghe được, cho nên tâm trạng y bây giờ thật sự rất khó nói.
Y là bề dưới, không tiện bàn luận về sở thích của trưởng công chúa Hoài Thục, dù sao y cũng không rảnh mà đi để ý tới, chỉ là đối mặt với người dì lạm dụng thân thể trước mặt, tình trạng cấm dục của y lại khá là thê thảm.
Huống chi y cũng không tham nhiều như dì mình, y chỉ cần một Vi Hi, chỉ cần Vi Hi của mình thôi, vậy mà lại không được, trong lòng y bỗng thấy hết sức bất công.
Lâm Khước nhanh tay lột sạch vỏ ngoài, đào thịt cua, khi quay đầu thì thấy Lý Mộ vẫn đang chiến đấu hăng say, mở miệng hỏi nàng có cần giúp không.
Lý Mộ kiên quyết lắc đầu: “Ta có thể.”
Được rồi.
Nha hoàn bưng nước ấm lên, Lâm Khước rửa tay rồi lau khô, cầm đũa ăn đồ ăn khác trên bàn, mãi tới khi Lý Mộ lột xong cua, y mới bắt đầu ăn thịt cua.
Tiệc được tổ chức ở nhà thủy tạ, có thể ngắm cảnh bầu trời đêm, tiếc rằng tối nay mây hơi nhiều, không thể nhìn thấy trăng tròn được, chỉ có đủ loại đèn lồng với mọi hình dáng khác nhau treo dưới mái hiên, mỗi khi có gió thổi qua là lại lắc lư.
Lâm Khước nghĩ rằng trời sắp mưa, tâm trạng cũng trở nên khó chịu, uống một ngụm trà gừng cho ấm bụng.
Hạ nhân của phủ trưởng công chúa không dám lấy rượu cho y, cho nên y chỉ có thể uống trà gừng, Lý Mộ không uống trà được, y sai phòng bếp nấu cho nàng chén canh gừng, mọi thứ đều giống với năm ngoái.
…Khoan đã, hình như có gì đó khang khác.
Lâm Khước kinh ngạc nhận ra bên cạnh Lý Mộ ngoại trừ chén canh kia thì còn có một chén rượu nhỏ.
Lúc Lâm Khước phát hiện ra chuyện này, Lý Mộ đang cầm chiếc đèn lồng hình tròn, cái này là Cố Trì mang từ bên ngoài về, người nào cũng có một cái, nhỏ nhắn tinh xảo, trông có nét giống đèn kéo quân, dù nghịch cỡ nào thì ngọn đèn ở giữa vẫn không tắt.
Lý Mộ một tay đùa nghịch với đèn lồng, một tay ôm rượu hùng hoàng ấm áp, mãi tới khi nhận ra ánh mắt của Lâm Khước, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là thả chén rượu xuống, mà là uống sạch rượu trong chén, sau đó nhìn y với vẻ vô tội.
Lâm Khước đưa tay lên chọc mặt nàng: “Không phải đã nói là sẽ không uống à?”
Lý Mộ ngụy biện: “Đâu phải ta muốn.” Người hầu rót nhầm rượu, nàng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, uống luôn mà thôi.
Lâm Khước giận tới mức bật cười, cuối cùng chỉ có mình y là người khó chịu.
Lý Mộ thấy tâm trạng y không tốt, đặt đèn lồng xuống, lén lút nắm lấy ống tay áo của y dưới bàn, lần theo vải mà bắt lấy bàn tay đang rũ xuống của y.
Chẳng cần những lời an ủi dịu dàng, chỉ một cái nắm tay, tâm trạng của Lâm Khước không còn bực bội như trước nữa.
Bên kia, Lâm Tê Ngô ăn thịt cua, nghịch đèn lồng xong, bấy giờ nàng mới móc bộ bài bắt cướp ra, hỏi xem mọi người có muốn chơi hay không.
Năm nay cũng có bảy người như năm ngoái, Lâm Khước vốn không muốn chơi, kết quả vì Lý Mộ uống rượu, lại dám lấy hết can đảm muốn làm trọng tài một lần, thế là y lập tức đổi ý, tham gia trò chơi.
Sáu người còn lại, ngoại trừ Lâm Tê Ngô mê chơi, Lâm Yến An lúc nào cũng bị Lâm Tê Ngô kéo vào chơi cho đủ người và trưởng công chúa Hoài Thục thường xuyên ở trong nhà, bình thường không chơi cũng không có gì khác để làm ra thì những người khác đều rất ít chơi bài bắt cướp, thế nên khi vừa bắt đầu trò chơi, ba mẹ con trưởng công chúa Chiêu Minh đã bị ba người có kinh nghiệm thực chiến phong phú kia đánh cho không kịp trở tay.
Có điều tới ván thứ hai, ba người đã rút kinh nghiệm, bắt đầu tận dụng ưu thế của mình.
Lý Mộ nghiêm túc đọc lời thoại của trọng tài, rất chú ý tới việc sau khi “đại phu” bị loại, bỏ qua đoạn thoại hỏi đại phu muốn hạ độc ai hoặc là cứu ai, trong lòng nàng cũng liên tục nhắc nhở bản thân trên bàn còn bao nhiêu bình dân và bao nhiêu tên cướp, ngoài ra còn nhớ thân phận của mỗi người nữa.
Lúc ván thứ ba gần kết thúc, trời đã đổ mưa, Cố Trì bắt đầu ngơ ngác, Lý Mộ cũng thấy không tập trung, nàng sợ mình đọc sai, tốc độ đọc cũng đã chậm lại.
Vừa hay hai người bọn họ, một người thì quen giấu chuyện trong lòng, một người lại vừa mới uống rượu, thấy bản thân vẫn có thể kiên trì thêm chút nữa, mãi tới khi Lâm Khước nói mệt rồi, không muốn chơi nữa thì trò chơi mới kết thúc.
Mọi người ăn thêm một lát sau đó nhà ai nấy về, trưởng công chúa Chiêu Minh sợ trời mưa đi lại không tiện, bảo muội muội đã uống nhiều rượu của mình ngủ lại đây một đêm, sáng mai rồi về.
Lâm Khước cùng với Lý Mộ và Lâm Yến An lên một chiếc xe ngựa, chạy về vương phủ ngay kế bên.
Lúc tiễn đại ca đại tẩu ra cửa, Lâm Tê Ngô phát hiện Cố Trì đã biến mất, mở miệng hỏi: “Nhị ca đi đâu rồi? Ta vừa mới thấy huynh ấy ở đây mà.”
Lâm Khước thuận miệng đáp: “Chắc là đi tặng đèn lồng rồi.”
Mỗi người đều có một cái đèn lồng, đến cuối cùng, trên tay Cố Trì vẫn còn thừa ra một cái, rõ ràng không phải cố ý để lại cho mình.
Lâm Khước cầm dù, lên xe ngựa cùng Lý Mộ, Lâm Yến An thì đi theo sau, tuy hai phủ sát cạnh nhau nhưng vì diện tích quá lớn, cửa chính không gần lắm, cho nên phải vòng mất một con phố mới tới nơi.
Trên xe ngựa, Lý Mộ vẫn còn nhớ lại biểu hiện của mình khi làm trọng tài trò chơi, thầm khen ngợi bản thân, còn cho rằng rượu đúng là đồ tốt, uống vào xong là gan sẽ to ra, bảo sao mấy người mắc bệnh tâm lý giống nàng hay nghiện rượu, cảm giác này đúng là không tài nào chống lại được.
Trước khi rời đi, nàng không nhịn được mà lén uống thêm một chén nữa, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Lâm Khước, phát hiện Lâm Khước vẫn đang chăm chú nhìn mình.
Lý Mộ chột dạ: “Sao lại nhìn ta như thế?”
Tiếng mưa rơi bên ngoài không nhỏ, bàn tay Lâm Khước vòng qua ôm lấy eo Lý Mộ, cúi đầu dựa sát vào người nàng, hỏi: “Có phải nàng lại uống thêm một ly nữa không?”
Lý Mộ lắc đầu: “Không có.”
Lâm Khước lại dựa sát vào nàng hơn một chút, Lý Mộ cảm thấy cả người mình bắt đầu nóng lên, có lẽ là men say đã phát tác.
Đầu nàng nghĩ như vậy, mắt lại thấy Lâm Khước càng dựa càng gần, càng ngày càng gần, gần tới mức… hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Lâm Khước dừng lại, lý trí nhắc nhở y rằng y đã ngửi thấy mùi rượu, xác định Lý Mộ thật sự uống thêm một ly, có thể lùi lại rồi.
Trên thực tế, đôi mắt của y từ đầu tới cuối đều tập trung trên đôi môi Lý Mộ, vào lúc y quyết định lùi lại, Lý Mộ lại hơi hé môi… thật ra nàng không có ý gì khác, chỉ là muốn gọi y một tiếng, nhưng hai chữ “Lâm Khước” lại hoàn toàn chặt đứt sợi dây lý trí mà y đã cố gắng giữ vững suốt ba tháng qua, động tác lùi về sau chợt dừng, ngược lại là nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi Lý Mộ.
Sự mềm mại ngoài tưởng tượng khiến Lâm Khước nâng mặt Lý Mộ lên theo bản năng, thuận theo lòng mình mà bắt đầu triền miên.
Tiếng mưa rơi trở thành tấm màn che chắn tốt nhất của bọn họ, cho dù hơi thở có hỗn loạn cỡ nào, âm thanh giữa môi răng có mờ ám ra sao, cho dù Lý Mộ bị ép tới mức cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, cũng không cần lo lắng bị người ngoài nghe được.
Lý Mộ được hôn tới thở dốc, mãi tới khi xe ngựa dừng lại, đầu óc của nàng vẫn còn choáng váng, tay chân mềm nhũn, chỉ nghe thấy giọng nói khàn đặc của Lâm Khước vang lên bên tai: “Ta đã nếm được vị rồi, nàng còn dám nói không uống.”
Chỉ một câu nói đã làm đầu óc Lý Mộ hoàn toàn hỗn loạn. Sau khi xuống xe, Lâm Khước nói với Lâm Yến An rằng nàng uống say, dẫn nàng về phòng.
Cả hai rửa mặt, thay đồ ngủ xong, Lý Mộ ngồi ở mép giường, ôm đầu gối từ từ lấy lại bình tĩnh, nàng nói với Lâm Khước đang đi tới cạnh giường bằng giọng điệu cứng nhắc: “Chàng đúng là vì nếm vị rượu mà dám làm mọi thứ.”
Y nói: “Ta chỉ muốn hôn nàng thôi.”
Lý Mộ đột nhiên cảm thấy uống rượu cũng không phải chuyện tốt lành gì, hại gương mặt nàng đỏ bừng không yên.
May mà ngọn nến trong phòng đã tắt, trong bóng tối không nhìn rõ gương mặt Lý Mộ, nàng lặng lẽ dùng mu bàn tay để hạ nhiệt độ cho gò má, dồn hết dũng khí muốn nói một câu đáp lời Lâm Khước, nhưng cả nửa ngày nàng cũng không phun ra được chữ nào, cuối cùng vẫn là Lâm Khước hỏi nàng: “Nàng không thích hả?”
Lý Mộ đặt tay lên lương tâm, đáp: “…Không phải là không thích.”
Lâm Khước: “Vậy thì ta yên tâm rồi.”
Trên đầu Lý Mộ hiện lên dấu chấm hỏi: “Trước đó… không yên tâm hả?”
Lâm Khước vươn tay, ánh sáng tối tăm không ảnh hưởng tới hành động nắm lấy tay Lý Mộ của y: “Lòng ta có nàng nhưng nàng lại chưa bao giờ đáp lời, ta không biết trong lòng nàng có ta hay không.”
Lý Mộ mím môi, bất mãn hỏi: “Chuyện này không phải rõ ràng rồi sao?”
Lâm Khước: “Dù có rõ ràng thì ta cũng phải chính tai nghe được.”
Lý Mộ dứt khoát nói: “Có! Lòng ta cũng có chàng!”
Lâm Khước cười đáp: “Vậy đợi ngày mai nàng tỉnh rượu, ta sẽ hỏi lại nàng lần nữa.”
Lý Mộ lẩm bẩm: “Ta mới uống có hai ly, có say đâu.”
Lâm Khước sung sướng nằm xuống cạnh nàng: “Nàng phải nhớ kỹ câu này của nàng đấy.”
“Nhớ thì nhớ.” Lý Mộ hào phóng đáp. Sau khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, nàng đã nghĩ tại sao mình đã uống rượu rồi mà không ngất luôn đi.
Nếu như ngất xỉu, nàng cũng không cần phải vừa tỉnh dậy đã bắt đầu đá chăn, ôm đầu lăn qua lăn lại trên giường như vậy.
May mà Lâm Khước chiều nàng, đã ra ngoài trước khi nàng tỉnh, lặng lẽ rửa mặt thay đồ, không đánh thức nàng dậy, hơn nữa còn nhắn rằng tới trưa mới quay về, cho nàng chút thời gian để lấy lại bình tĩnh.
Lý Mộ ủ rũ ngồi dậy thay đồ, Lưu ma ma đi tới bẩm báo, nói rằng sáng nay chỉ có Lý Vân Khê đi học, Lâm Tê Ngô không đi, lý do là vì tối hôm qua trưởng công chúa Hoài Thục ngủ lại trong phủ, nửa đêm đột nhiên có mấy tên trộm xông vào, đánh nhau với gia tướng của phủ trưởng công chúa Chiêu Minh.
Gia tướng nhà trưởng công chúa Chiêu Minh đều là các binh lính từng lên chiến trường, cho dù bị thương hay tàn tật thì cũng đều là người tài giỏi, ai ngờ võ công của kẻ xâm nhập đó lại không hề thấp, có thể đánh ngang tay với các gia tướng, không những trưởng công chúa Chiêu Minh bị kinh động, ngay cả Lâm Tê Ngô cũng bị đánh thức, cho nên sáng nay nàng không cách nào dậy nổi mới phải bỏ tiết.
Lý Mộ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, cũng không hỏi Lưu ma ma tại sao lại cố ý nhấn mạnh chuyện trưởng công chúa Hoài Thục ngủ lại, cho tới khi xem tin tức từ Cáp Xá, nàng mới biết kẻ xâm nhập là nam sủng của trưởng công chúa Hoài Thục, tối qua trưởng công chúa Hoài Thục uống quá chén, quên sai người quay về báo tin, vậy nên mới xảy ra chuyện tối qua.
Ngoài ra Lý Mộ còn để ý, phủ trưởng công chúa xảy ra chuyện lớn như vậy, lẽ ra Cố Trì ở trong phủ công chúa cũng phải bị kinh động mới đúng, vậy mà tối hôm qua hắn lại không hề xuất hiện, Cáp Xá còn cố tình ghi chú rằng Cố Trì không ở trong phủ, sáng nay tới thẳng nha môn của Thiên Xu doanh.
Lý Mộ nhớ rằng tối hôm qua Lâm Khước có nói Cố Trì cầm lồng đèn đi tặng người, hắn có thể tặng cho ai đây? Trừ Lý Chỉ ra thì còn ai nữa?
Mặt Lý Mộ vô cảm, thầm nghĩ: Nghĩa là Cố Trì… qua đêm ở chỗ nhị tỷ à?