Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi
Lúc hai bức thư được đưa tới phủ, Lý Mộ đang vận động.
Lợi ích của việc giả ngốc chính là cho dù nàng có làm gì đi nữa, chỉ cần không tự khiến bản thân bị thương, cũng không gây phiền phức gì cho người khác thì bọn họ sẽ không phí sức ngăn cản nàng.
Cho nên trừ trò “trốn tìm” và đọc sách viết chữ, mỗi ngày Lý Mộ còn dành thời gian vận động, sau đó thì tập bát đoạn cẩm* một lần, đôi lúc là hai lần.
*Tên bài tập dưỡng sinh ở TQ
Tất nhiên mới đầu nàng không hề thoải mái muốn làm gì thì làm như vậy, lúc vừa xuyên không, nàng hết sức bối rối, cái gì cũng không dám nói, không dám làm, hơn nữa bởi vì cảm xúc sợ hãi và lo lắng khi bản thân rơi vào hoàn cảnh xa lạ, tối nào nàng cũng mất ngủ, ngày nào cũng cứ ngơ ngác, tinh thần gần như đứng bên bờ vực thẳm.
Khi đó nàng thậm chí còn nghĩ rằng: Phải xuyên không tới nơi quỷ quái như cổ đại này thì chi bằng chết đi cho rồi.
Nhưng cho dù là trong hoàn cảnh tồi tệ cỡ nào, bản năng muốn sống của con người vẫn mãi không thay đổi.
Nàng muốn sống, ít nhất là khi tình hình trước mắt vẫn chưa tới bước đường cùng.
Sau một thời gian giãy giụa trong sự tuyệt vọng, nàng đã đạt được chiến thắng ngắn ngủi giữa hoàn cảnh xa lạ, chủ động mở miệng nói với lão phu nhân về việc dù nàng có uống canh an thần cũng không ngủ được, cũng bắt đầu tập vài bài vận động không quá nặng, vừa giúp hóa giải, điều tiết tâm trạng mà lại vừa khiến cơ thể thêm mệt mỏi, nâng cao chất lượng giấc ngủ.
Không biết là do canh an thần mới mà đại phu kê có hiệu quả tốt hơn hay là hương an thần mới thêm vào tốt hơn, hoặc là do vận động giúp giảm bớt sự âu lo của nàng, cũng hoặc là cả hai bên hỗ trợ lẫn nhau, nói chung là tình trạng giấc ngủ của nàng đã tốt hơn nhiều so với lúc trước rồi.
Thế là Lý Mộ cứ giữ thói quen vận động đó, sau khi cơ thể đã dần thích ứng thì bắt đầu tăng thêm một số bài tập, cho tới cuối năm ngoái, nàng đã tăng thêm bài bát đoạn cẩm sau khi vận động.
Lúc Lý Mộ vận động, Tiêm Vân cầm một giỏ tre nhỏ đựng đầy các loại chỉ thêu đủ màu, ngồi trên ghế thắt nút kết cho một quả ngọc trụy.
Ngọc trụy này được lão phu nhân gửi đến, sau khi bà biết Lý Mộ dùng tiền mừng tuổi của mình giúp đỡ mấy người Triệu ma ma, lão phu nhân đã gọi ba người Triệu ma ma, Phi Tinh, Tiêm Vân tới nhắc nhở một hồi, bảo các nàng phải biết ơn vị chủ nhân có tấm lòng nhân hậu là Lý Mộ, sau đó đưa cho Lý Mộ một quả ngọc trụy, xem như là bù lại tiền mừng tuổi mà nàng đã phải bỏ ra.
Lý Mộ vận động xong, còn tập bát đoạn cẩm một lần, vừa hay lão phu nhân cũng đã quay về.
Hồi nãy lão phu nhân đã tới phòng khách, nghe nói là trong phủ có một vị khách quý tới chơi, Tiền thị đã vội vã sai người mới lão phu nhân đến.
Lý Mộ không nghĩ rằng mình có quan hệ gì với vị khách quý này, cho nên nàng cũng không buồn để ý tới, ai ngờ sau khi quay về lão phu nhân lại lập tức tới thẳng chỗ nàng, đưa cho nàng một bức thư được ghi rõ là muốn nàng tự viết hồi âm.
Phản ứng đầu tiên của Lý Mộ là khủng hoảng.
Ở hiện đại, Lý Mộ không chỉ không thích người khác gọi điện cho mình, thậm chí là nhìn thấy người không thân thiết nhắn tin cũng đủ làm nàng thấy khó chịu, lần nào trả lời cũng cần hết sức cẩn thận, mỗi từ mỗi chữ đều phải đắn đo, cho nên tốc độ trả lời thật sự rất chậm, để tránh việc làm đối phương thấy nàng là người không lễ phép, đôi lúc nàng còn nói dối rằng do tốc độ mạng quá chậm, không gửi được tin nhắn đi.
Mỗi lần trò chuyện với người xa lạ xong, cho dù chỉ là mấy câu đơn giản, nàng cũng cần một thời gian dài để hồi phục tâm trạng.
Sau khi xuyên không, Lý Mộ cũng từng thấy hai bức thư, một là của họ hàng xa mà nguyên chủ từng quen biết, một là của bạn bè, nội dung trong thư chỉ đơn giản là hỏi thăm bệnh tình.
Sau khi tin đồn Lý Mộ trở nên ngu ngốc lan truyền ra ngoài, những bức thư đó không còn xuất hiện nữa.
Lý Mộ điên cuồng phát ra tín hiệu cảnh báo khi thấy bức thư lão phu nhân đưa tới, nàng còn chưa mở ra thì đã dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía lão phu nhân.
Cứu nàng, cứu nàng với, cứu nàng đi mà!
Lão phu nhân hiền từ xoa đầu Lý Mộ, nói cho Lý Mộ biết đây là bức thư do tiểu cô nương gặp được trong chùa mấy hôm trước gửi cho nàng, còn bảo nàng phải cất kỹ, đừng để người khác lấy mất.
Lão phu nhân dường như cũng không hy vọng nàng sẽ hồi âm, cố ý nói: “Ta đã nói rõ sự khó xử của con với nữ quan Thu Châu tới phủ đưa thư, bên phía Vân Khê cũng nhận được một bức, ta đã dặn nó khi hồi âm thì nhớ nói giúp con một câu, cho nên không hồi âm cũng không sao cả.”
Lý Mộ như trút được gánh nặng.
Nhưng dù không cần phải hồi âm, vẫn phải đến tận mãi ngày hôm sâu Lý Mộ mới chuẩn bị tâm lý xong xuôi, mở bức thư ra, căn cứ vào nội dung bên trong để làm dịch qua loa.
Nội dung bên trong đại khái là: Mấy ngày không gặp, tỷ tỷ có khỏe không? Lần trước ta lạc đường trong chùa, may mắn gặp được tỷ tỷ và Vân Khê, bây giờ ta đã theo thẩm thẩm về nhà rồi, tỷ tỷ và Vân Khê có thể tới phủ trưởng công chúa để tìm ta chơi đùa. Phải rồi, hôm qua ta mới được tặng một con ngựa con màu trắng, còn chưa kịp đặt tên cho nó, ta nghĩ một lúc lâu vẫn không biết nên đặt là gì, tỷ tỷ có nghĩ ra được cái tên nào hay không? Nếu như có thì tỷ tỷ phải nói cho ta biết đó.
Nội dung trong thư hết sức bình thường, Lý Mộ nhìn chăm chú vào câu cuối cùng “mong chờ ban phục” hồi lâu, biết là tiểu cô nương đang hy vọng sẽ nhận được hồi âm từ nàng.
Lý Mộ: Cảm ơn, nàng đã bắt đầu cảm thấy dày vò rồi.
Sau giờ ngọ, Tiền thị vốn nên bận rộn vì tết Thượng Nguyên lại cho người gọi nàng, hỏi nàng đã xem thư chưa, còn nhắc nhở nàng: “Khang Ninh huyện chủ là cô nương được nuôi trong phủ trưởng công chúa, dù có là công chúa hay nương nương nhìn thấy cũng phải nể mặt ba phần, ngươi nhớ là không được chậm trễ, càng không được nói gì đắc tội.”
Lý Mộ co rúm người, im lặng lắng nghe, liên tục gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Có điều Tiền thị sao có thể tin tưởng một kẻ ngốc được chứ, bà ta lo tới sốt ruột, thở dài liên tục, chỉ muốn lấy luôn bức thư kia, tự mình viết thư hồi âm thay cho Lý Mộ.
Nhưng hôm qua lão phu nhân đã nói lại tình huống của Lý Mộ cho nữ quan Thu Châu biết, đối phương cũng là người hiểu chuyện, tỏ vẻ rằng Khang Ninh huyện chúa biết Lý Mộ là kẻ ngốc, cũng nói rằng với sự hiểu biết của mình về huyện chủ, dù Lý Mộ không hồi âm thì cũng không sao cả. Thế nhưng tính tình của huyện chủ rất bá đạo, nếu để nàng biết thư của mình bị người không liên quan nhìn thấy thì chắc chắn sẽ rất tức giận.
Tiền thị không phải người ngu ngốc, lập tức hiểu ý trong lời nói của Thu Châu, thư hồi âm có thể không có nhưng không được lấy lý do viết hồi âm giúp Lý Mộ mà bảo Lý Mộ lấy thư ra, lén xem chuyện giữa huyện chủ và Lý Mộ.
Tiền thị do dự một lúc, cuối cùng cũng không dám vịn vào may mắn, thay Lý Mộ viết hồi âm nữa.
Bà ta lui một bước, gọi hạ nhân bưng lên rất nhiều trang sức, túi thơm mà tiểu cô nương thường thích, bảo Lý Mộ chọn một cái tặng Lâm Tê Ngô.
Lý Mộ thấy ý này cũng không tệ, nàng không cần hồi âm, cũng tránh được việc tiểu cô nương không nhận được thư mà thất vọng.
Còn cụ thể muốn đưa cái gì… Lý Mộ nhìn lướt qua mấy món đồ trên bàn một lượt, trang sức thì quá quý giá, hơn nữa còn có vẻ như chẳng ăn nhập gì.
Trong thư Lâm Tê Ngô đã nhắc tới chuyện gì? Đó là một con ngựa trắng.
Lý Mộ cố tìm thứ gì đó có liên quan tới ngựa trắng, nhưng nàng tìm một lúc lâu cũng chỉ tìm được một con thỏ bông làm bằng vải và một con ngựa sứ màu nâu đỏ, không có ngựa trắng nhỏ nào cả.
Tiền thị ở bên cạnh nghe quản sự báo cáo, Lý Mộ không dám mở miệng ngắt ngang, chỉ cầm búp bê vải và ngựa sứ ngồi im chờ đợi.
Tiền thị thấy dáng vẻ này của nàng thì cho rằng nàng đã chọn xong, gọi nàng để lấy cả hai món.
Tiền thị cũng biết không nên tỏ vẻ quá nịnh nọt, tránh cho người khác xem thường mình, thế nên bà ta dặn: “Tặng món gì bình thường là được, còn lại thì ngươi giữ luôn đi.”
Lý Mộ: “…”
Nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã nghẹn trong bụng mất rồi.
Người sợ giao tiếp chính là như thế, nếu có thể tạm chấp nhận thì tuyệt đối không cò kè mặc cả, có điều Lý Mộ vẫn thấy hai món đồ này chẳng có liên quan gì tới ngựa trắng cả, tặng cái gì ra ngoài cũng khiến nàng thấy khó chịu.
Nếu gặp được chuyện không dễ quyết định thì hãy vận động.
Nàng về phòng mình, bắt đầu làm nóng cơ thể, vừa ngẫm nghĩ vừa bẻ tay trái phải. Tiêm Vân cầm ngọc trụy đã kết nút xong đưa cho nàng, nói là ngày hôm qua có kết, tuy là ý tốt nhưng màu sắc quá tối, hình dáng cũng trông hơi lớn tuổi, cho nên nàng ta đã tháo ra, kết lại lần nữa, muốn nàng thử xem đã phù hợp hay chưa, có muốn chỉnh sửa chỗ nào không.
Dây kết lần này có hình con bướm rất xinh xắn, Lý Mộ nhìn chăm chú các đường đan chéo của sợi dây, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng.
Tiêm Vân thử độ dài xong, ôm chiếc giỏ tre nhỏ chuẩn bị sửa ngọc trụy cho ngắn thêm một chút, Lý Mộ cũng không vận động nữa, nàng đi tới bàn trang điểm, mò mẫm một lúc mới tìm được cây trâm bạc có hình dáng kỳ lạ.
Cây trâm này được nàng dùng một chiếc vòng bạc hoa mai đổi với Phi Tinh, trâm có hai đầu mỏng, phần giữa to hơn, đầu trâm như như nhĩ đào trâm, có điều phần cuối không có hình nhĩ đào, mà là cong vào bên trong một chút.
Lý do Lý Mộ đổi lấy nó là vì cây trâm này rất giống một cái móc.
Lý Mộ tìm rồi lôi cây trâm ra, lại đi tới cạnh Tiêm Vân, vươn tay cầm một cục dây trắng lên trước ánh mắt khó hiểu của Tiêm Vân.
Tiêm Vân: “Tiểu thư muốn đoạn dây này sao?”
Lý Mộ gật đầu.
Tiêm Vân bóp cuộn dây, xác nhận bên trong không bị lẫn kim châm mới đưa cho nàng.
Lý Mộ làm quen với dụng cụ mới một lúc, còn hơi bẻ đầu trâm để điều chỉnh độ cong, sau khi bắt đầu đan móc, chỉ nửa tiếng sau đã dùng hết cả cuộn dây trắng, nàng tiếp tục tới tìm Tiêm Vân để lấy cuộn khác.
Sau đó nàng còn lấy đmàu nâu, màu vàng và màu đen, ngoài ra còn lấy ít chỉ vàng, thêm một cục bông.
Ban đầu nàng còn thấy hơi ngại ngùng, Tiêm Vân nghĩ thứ nàng làm rất lạ, chủ động ôm rổ tới đối diện nàng, giục nàng tiếp tục đan móc.
Cuối cùng, nàng mất một tiếng rưỡi để móc xong một con ngựa nhỏ to bằng nửa bàn tay.
Con ngựa có thân hình màu trắng, lớp lông và cái đuôi cũng cùng màu, trên lưng đeo yên ngựa mày nâu pha vàng, để khiến tổng thể trông không đơn điệu, bên ngoài ngựa con còn được may thêm một lớp chỉ vàng, cuối cùng là nhét bông vào bên trong, khiến thân ngựa trở nên tròn trịa hơn, hết sức đáng yêu.
Cũng không biết sản phẩm từ đan móc hiện đại có phù hợp với thẩm mỹ của tiểu cô nương ở cổ đại hay không, mà dù sao thì nàng cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Để sản phẩm trông hợp mắt hơn, nàng còn học cách thắt một nút đơn giản từ Tiêm Vân, cắt chút tua rua lúc trước từng học được trên mạng, nối vào người ngựa con.
Vì thời gian làm gấp gáp, từ đầu đến cuối chỉ có mình Lý Mộ làm, Tiêm Vân và Phi Tinh tình cờ vào phòng rót trà đổ nước là biết, đợi đến khi nàng đưa đồ tới, lão phu nhân còn cho rằng con ngựa nhỏ này là do Tiền thị tự tay chuẩn bị, Tiền thị cũng ngỡ là lão phu nhân đưa tặng, cả hai đều thấy món đồ này là một món thủ công đáng yêu hiếm có, chẳng một ai tới tìm ma ma, nha hoàn bên cạnh Lý Mộ để hỏi.
Sau khi tặng ngựa con cho người khác, ngày đầu tiên của tết Thượng Nguyên cũng tới.
Bắt đầu từ mười ba tháng giêng, khắp nơi trong kinh thành được giải trừ lệnh cấm đi lại ban đêm, kéo dài mãi cho tới mười bảy tháng giêng mới kết thúc.
Các huynh đệ tỷ muội của Lý Mộ đều nhân lúc này để ra ngoài vui chơi một phen, Lý Mộ cũng tò mò muốn biết tết Thượng Nguyên ở cổ đại liệu có ồn ào náo nhiệt như trong các tác phẩm điện ảnh hay không, cho nên sau khi tặng con ngựa nhỏ làm bằng đan móc cho công chúa, vào tối ngày mười ba tháng giêng, Lý Mộ đã bị người không đàng hoàng nhất nhà là tam ca dẫn ra ngoài.
Sự tò mò đã tăng thêm dũng khí cho nàng, có điều vừa mới ra khỏi cửa thì nàng đã thấy không ổn, đợi nàng xuống xe, đừng nói là đi giữa đám đông ồn ào náo nhiệt kia, trái tim của nàng lúc này đã đập nhanh tới mức vượt cả tần suất bình thường, tay chân tê dại, bên tai vang lên những tiếng ù ù, ý thức dần tan biến, không tài nào nghe được lời nói của Phi Tinh Tiêm Vân nữa, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Vất vả lắm nàng mới có thể rời khỏi đám đông, tam ca và hạ nhân thì không biết đã bị đám người đi đường đẩy tới nơi nào rồi, chỉ còn lại nha hoàn, ma ma ở cạnh Lý Mộ, sắc mặt Lý Mộ giờ đã tái nhợt, chống lên tường nôn mửa, giữa tháng giêng lạnh lẽo mà cả người nàng lại toát mồ hôi đến độ ướt sũng.
Mấy ngày sau thì nàng đã ngoan ngoãn hơn, nhiều nhất cũng chỉ mặc một lớp y phục lụa trắng, áo bông và váy lam, ngồi cạnh lão phu nhân trong phòng, làm một linh vật vô cảm, ăn chén thứ bánh có tên là “bánh trôi”, uống vài ba ngụm canh, ngoài ra thì không làm gì nữa.
Sau ngày tết Thượng Nguyên, Lâm Tê Ngô lại viết thư đến cho Lý Mộ lần nữa, trong thư có hai nội dung chính, một là cảm ơn Lý Mộ đã tặng nàng con ngựa trắng, nàng rất thích, thậm chí còn không dám lấy ra để đeo, báo cho Lý Mộ biết rằng mình đã nghĩ ra tên cho ngựa con là “Giáp Quang”; thứ hai là ngày tết Thượng Nguyên thật sự rất náo nhiệt, tiếc rằng tối đó nàng phải đi cùng thẩm thẩm vào cung dự tiệc, nếu không đã mời Lý Vân Khê và Lý Mộ cùng nhau đi xem đèn rồng với đài cao rồi.
Lý Mộ: “…”
May mà nàng ta phải vào cung dự tiệc.
Gửi kèm theo bức thư là một chiếc đèn nhỏ xinh đẹp, có lẽ là quà đáp lễ cho chú ngựa con kia.
Từ ngày hôm đó, Lâm Tê Ngô dần hình thành thói quen thỉnh thoảng sẽ viết một bức thư cho nàng.
May là nội dung trong thử chỉ là những chuyện vụn vặt hằng ngày, dù có câu hỏi cũng không yêu cầu Lý Mộ phải hồi âm như lần đầu nữa.
Nàng cũng không biết tại sao vô duyên vô cớ Lâm Tê Ngô lại viết thư cho mình nhiều như vậy, mãi cho tới khi nàng nghe nói Lý Vân Khê cũng thường xuyên thư từ qua lại với Lâm Tê Ngô, còn không quên gửi ít đồ ăn ngon với mấy món đồ chơi thú vị cho đối phương, nàng cũng cảm thấy bình thường hơn hẳn.
Có lẽ lúc Lâm Tê Ngô thư từ qua lại với Lý Vân Khê thì đã xem nàng thành cái hốc cây tâm sự rồi.
Ngày tháng cứ dần trôi qua, trừ việc thi thoảng nhận được thư của Lâm Tê Ngô, mọi thứ đều hết sức bình thường.
Cuối tháng giêng, Lý Mộ lại “chơi” trò trốn tìm thêm ba lần nữa, lần đầu tiên là do nàng nghe nói Lý Văn Đạo đang tiếp đãi khách trong phòng khách, thư phòng không có một ai, lần thứ hai là Lý Văn Đạo một mình ở trong thư phòng không biết đang làm gì, trong lúc đó còn đi tới cạnh cửa sổ quan sát, may mà Lý Mộ đề phòng sẵn, không bị bắt được.
Khi đó Lý Mộ chạy cũng không xa lắm, chỉ ngồi xổm ở khúc cua gần ngõ nhỏ, ngồi suốt chừng một chén trà – cũng là khoảng mười phút, trong lúc đó Lý Văn Đạo đã nhìn ra ngoài cửa sổ tận ba lần, có lẽ ông ta đã bị chuyện Lý Mộ lấy trộm mật tin gây ảnh hưởng không nhỏ.
Lần thứ ba Lý Mộ tới, phát hiện cái ngõ nhỏ hẻo lánh kia đã bị Lý Văn Đạo sai người bịt lại, trước sau ngõ nhỏ còn xây thêm hai bức tường, hoàn toàn giải thoát Lý Văn Đạo khỏi bóng ma tâm lý trong lòng, giúp ông ta không còn lo sợ việc ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện bóng người nữa, cũng hoàn toàn cắt luôn khả năng ngồi xổm bên ngoài cửa sổ mà nghe lén chuyện trong phòng của Lý Mộ.
Ngày xuân phân*, Lý Vân Khê vào thỉnh an lão phu nhân, sau khi xong việc, nàng không đi ngay mà chờ đến lúc Lý Mộ ngủ dậy, kéo Lý Mộ đi dựng trứng gà* với mình..
*Xuân phân là một trong 24 khí tiết trong nông lịch, nghĩa là ngày giữa mùa xuân
*Dựng trứng gà là một trò chơi trong ba ngày lập xuân, xuân phân và thu phân. Người nào có thể làm quả trứng gà đứng thẳng trong ngày đầu tiên của mùa xuân thì sẽ nhận được may mắn suốt cả năm
Bởi vì thời hiện đại rất ít có người ăn mừng những ngày khi tiết, cho nên khi Lý Mộ xuyên không mới biết được không chỉ Đoan Ngọ, xuân phân và thu phân cũng có tục dựng trứng gà.
Lý Vân Khê cầm trứng gà thử rất nhiều lần nhưng không cách nào dựng thẳng nó lên được, thế là nàng đâm nghi ngờ là do bên ngoài có gió hoặc là cái bàn không được bằng phẳng nên mới vậy, nắm tay Lý Mộ vào phòng trong.
Có điều vào phòng rồi nhưng vẫn không có gì thay đổi, nàng bò lên bàn, dùng đôi mắt long lanh như con vật nhỏ để cầu xin Lý Mộ giúp đỡ: “Ngũ tỷ tỷ…”
Lý Mộ:… Muốn gì?
Lý Vân Khê: “Tỷ tìm cách giúp ta với, ta và thất tỷ đã đánh cược với nhau rồi, ta không muốn thua.”
Lý Mộ: Cách gì? Cách làm trứng gà dễ dàng đứng thẳng được ấy hả? Sao mà nàng biết được chứ… khoan đã, hình như nàng biết thật.
Lý Mộ không thật sự muốn mở miệng nói chuyện lắm, nhưng Lý Vân Khê vẫn nhìn nàng vẻ chờ mong, dường như chắc chắn rằng nàng sẽ đưa ra được đáp án.
Lý Mộ: “…”
Đáng yêu quá, nàng không nhịn được.
Lý Mộ quay đầu đi, Lý Vân Khê đưa bàn tay nhỏ của mình lên xoay đầu Lý Mộ lại, cất giọng nói vẫn còn trẻ con lên mà làm nũng với nàng: “Nếu ta thắng, thất tỷ sẽ đi xin Liễu di nương làm bánh trăm quả cho ta ăn, tới khi đó ta sẽ chia một ít cho tỷ được không?”
Trong sách nói, bánh trăm quả là món mà Lý Vân Khê thích nhất, bản thân món bánh này không phải đồ quý giá gì, chỉ là mỗi nhà đều có một cách làm khác nhau, Lý Vân Khê thích nhất là món bánh của tiểu thiếp nhị bá – Liễu di nương xuất thân từ phủ Hàng Châu làm.
Sau khi Lý gia bị xét nhà, nàng không còn được ăn bánh trăm quả có hương vị yêu thích nữa, cho dù sau khi nam chính đăng cơ, tới Hàng Châu tìm một sư phụ giỏi làm điểm tâm thì nàng cũng không tìm lại được mùi vị thơm ngọt mà lúc còn nhỏ mình từng yêu thích, nhiều năm qua như vậy nàng mới biết rằng không phải mình thích nó vì món điểm tâm đó ăn ngon, mà là vì nhớ tới khoảng thời gian vô ưu vô lo bên cạnh phụ mẫu…
“…Trứng gà sống.” Lý Mộ lên tiếng, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt như ngày thường.
Lúc Lý Mộ học đại học chưa từng tham gia câu lạc bộ nào cả, có điều bạn cùng phòng của nàng lại tham gia câu lạc bộ Hán phục, lúc chuẩn bị cho hoạt động vào tết Đoan Ngọ, Lý Mộ từng tới giúp đỡ để chọn ra các trò chơi phù hợp, một trong số đó là trò đặt trứng gà đứng thẳng, ở cạnh còn có các loại kỹ thuật giúp đỡ, điều quan trọng nhất trong phần lưu ý là phải dùng trứng gà sống.
Vì ma ma sợ các nàng không cẩn thận, làm vỡ trứng gà thì dọn dẹp cũng không phải dễ, cho nên mới lấy trứng gà đã chín, trứng gà chín có trọng tâm cố định, tất nhiên không dễ dựng thẳng lên như trứng gà sống được.
“Phải dùng trứng gà sống sao?” Lý Vân Khê nhận được đáp án thì vội vàng đứng lên, sai nha hoàn Ngân Bình đi lấy một quả trứng gà sống đến cho mình.
Trứng gà chín bị bỏ sang bên cạnh xém chút là lăn xuống mặt bàn, Lý Mộ vươn tay đỡ lấy, im lặng cầu nguyện cho trứng gà sống thật sự có thể dựng thẳng đứng được, nếu không một nửa trách nhiệm sẽ rơi xuống đầu nàng, bởi vì đây là ý kiến của nàng.
Lý Vân Khê lấy được trứng gà sống, bắt đầu nín thở tiếp tục thử nghiệm, hai lần đầu tiên thất bại, lần thứ ba thì thành công dựng cho quả trứng đứng thẳng, nàng vui vẻ tới mức vỗ tay.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng của nha hoàn, báo rằng thất tiểu thư Lý Doanh tới rồi.
Lý Vân Khê nghe nha hoàn thông báo thì lập tức cầm trứng gà chạy ra ngoài, nói rằng muốn biểu diễn cho Lý Doanh xem, để nàng ta phải thua tâm phục khẩu phục.
Lý Mộ không đi theo các nàng ra ngoài, quả trứng gà mà Lý Vân Khê không cần vẫn còn đang nằm trong tay nàng, nàng vuốt ve nó mấy cái, đột nhiên nhớ tới có một cách để trứng gà chín có thể đứng thẳng được.
Nàng cũng không nhớ mình đã thấy cách này ở đâu, hình như là trong một cuốn sách mà nàng tình cờ đọc được, cũng hình như là từ một quyển truyện tranh hài hước nào đó…
Lý Mộ vừa nhớ lại nơi mình tìm được phương pháp, vừa dựa trên cách làm hiện lên trong trí nhớ, đặt trứng gà lên bàn…
Phi Tinh ở bên cạnh cho rằng nàng sẽ thả tay ra, thậm chí còn vươn tay chuẩn bị đỡ lấy, không ngờ Lý Mộ lại mạnh tay đè xuống, dùng lực ép trứng gà xuống bàn.
Đáy vỏ trứng bị vỡ, Lý Mộ không cầm trứng gà nữa, thả tay ra, đường nứt vỡ dưới đáy tạo thành một vòng tròn nhỏ, giúp trứng gà đứng yên tại chỗ.
“Ngũ tỷ! Tỷ mau tới đây đi!” Ngoài phòng vang lên giọng nói thúc giục của Lý Vân Khê.
Lý Mộ đứng dậy ra ngoài, mong rằng hai tiểu cô nương không nên để trứng gà sống đổ vỡ đầy đất, không những khó dọn dẹp mà còn rất lãng phí lương thực, nàng sẽ thấy đau lòng.
Phi Tinh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng rời đi của Lý Mộ, sau đó nhìn quả trứng gà đứng thẳng trên bàn, một lúc lâu sau, nàng ta mới hốt hoảng xoay người đi theo.