Vợ chồng Cừu lão vừa đi khỏi, Mạc Cầu vội vàng đóng cửa lại.
Cả nhà kho lớn như vậy giờ chỉ còn có một mình hắn.
Nhìn ngó xung quanh một vòng, hắn nhảy lên nóc nhà trông ra phía xa xa.
Sắc mặt hắn đại biến.
Trong tầm mắt hắn, lửa cháy đỏ rực từ phía tây thành làn ra khắp nơi, biến cả góc tòa thành như một ngọn đuốc lớn.
Tiếng la, tiếng hét chói tai dồn dập vọng tới.
Đạo phỉ!
Trong bóng tối, không biết bao nhiêu đạo phỉ đã xông vào trong thành.
TÌnh huống khẩn cấp khiến nha môn chưa có cách gì ngăn chặn hữu hiệu.
Không biết bọn chúng vào thành bằng cách nào, nhưng chắc chắn là trước lúc bình mình, tình hình hỗn loạn này khó mà lắng lại.
Tin tốt là phía bắc thành đang khá yên ắng.
Nếu có thể kiên trì tới hừng đông thì hẳn là còn hy vọng.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu nhảy xuống dưới, đi về phòng.
Hắn lấy từ trong kho hàng ra nào vải thô, dây gai quấn lên chốt cửa ở khắp nơi, sau đó lấy thân cây to, gậy gỗ đè tiếp lên.
Cảm giác vẫn chưa yên tâm, hắn lại lấy ván gỗ và đinh đóng chắn vào bất cứ chỗ nào hắn cảm thấy yếu ớt.
Tạo thành mấy lớp phòng ngự rồi, hắn áng chừng bản thân mình toàn lực xuất ra cũng chưa chắc đã có thể xông qua.
Còn những bức tường viện...
Đây là những bức tường cao đến hai mét, trên đó gắn đầy kim châm Quan Âm Chưởng, hẳn là có thể yên tâm được.
Quan sát một hồi hắn mới cảm thấy yên lòng một chút.
“A...”
“Cứu mạng, cứu mạng a!”
“Xin tha mạng!”
Tiếng kêu thảm thiết từ không xa nhà kho truyền tới, xen lẫn với tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếng đánh nhau hỗn loạn.
Mặc Cầu trầm sắc mặt.
Bạo loạn lan tới nhanh hơn hắn dự kiến!
“Cộc cộc...”
Hắn còn chưa kịp phản ứng, tiếng bước chân dồn dập đã từ ngoài phố truyền đến.
“Ầm!”
Có tiếng người đạp vào cửa trước của nhà kho, sau đó là tiếng hét giận dữ.
“Mở cửa!”
“Không muốn chết thì mở cửa mau, chúng ta chỉ lấy tiền tài không lấy mạng.
Biết điều thì ra mau!”
“Đừng để lão tử xông vào rồi mới cầu xin thì đã muộn.”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, bàn tay vô thức tìm tới chuôi thanh đoản kiếm.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, hắn không sợ mấy tên đạo phỉ bình thường này.
Hít vào một hơi thật sâu, Mạc Cầu cố gắng đè nén sát ý trong lòng, hắn bước chậm rãi về phía cửa.
“Tráng sĩ, đây là hiệu thuốc, là nơi chăm sóc người bệnh.
Bên ngoài đã có biển hiệu, không có tiền tài các ngươi muốn đâu.”
“Hiệu thuốc? Đại phu? “ Âm thanh bên ngoài đột ngột dừng lại, theo sau là những tiếng thầm thì rồi có một người lên tiếng.
“Xin lỗi, nếu là đại phu thì bỏ qua, chúng ta sang nhà khác.”
“Xin cáo từ!”
Dứt lời, tiếng bước chân vang lên nhỏ dần.
Đối phương nhanh chóng rời đi lại khiến Mạc Cầu bất ngờ, không nghĩ thân phận đại phu của hắn lại có ích như vậy.
Chỉ là hắn không biết hoàn cảnh ác liệt đang diễn ra khắp nơi trong thành.
Không cẩn thận là lúc nào cũng có thể mất mạng.
Trong tình huống ấy, đại phu có thể cứu người tất là đối tượng được người ta tôn kính.
Xem ra, hắn đã chọn đúng nghề rồi.
Dù là thời loạn thế cũng có chỗ để dựa vào.
Tùy tình huống, nhiều khi nó còn hưu ích hơn cả võ công.
Thở phào một hơi, chợt như nghĩ ra điều gì, hắn vội vã chạy tới hậu viện đóng kín các cửa lại.
Những cửa này nhiều năm không ai để ý đến nên hắn xém thì quên mất.
Làm xong mọi thứ, để đề phòng vạn nhất, Mạc Cầu xem kỹ lại mấy thanh thiết mộc kiếm và một số dược vật có ích.
Hắn lôi cả cạm bẫy dùng để bắt thú lớn bám đầy tro bụi do đã lâu không được sử dụng.
“Thình thình...”
Trong lúc hắn đang bận rộn chuẩn bị, tiếng gõ cửa lại liên tiếp vang lên.
“Ai đấy?” Mạc Cầu quay người hỏi.
“Đây là hiệu thuốc, không có...”
Hắn còn chưa dứt lời, một giọng nói quen thuộc đã vang lên.
“Mạc đại phu, là chúng ta!”
“Văn Oanh cô nương?” Mạc Cầu lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao cô lại tới đây?”
Gia nhân bảo vệ trong các nhà hào môn vượt xa nhà dân bình thường.
Nhất là Liễu gia, ngoài các hộ viện ra còn có đội ngũ hái thuốc đông đảo.
Dù là đạo phỉ cũng không dễ dàng xâm nhập được.
“Không chỉ có ta mà còn có tiểu thư nữa.” Bên ngoài cửa, Văn Oanh nói giọng gấp gáp, cầu khẩn.
“Mạc đại phu, xin hãy mở cửa! Đằng sau có mấy kẻ ác đang đuổi giết chúng ta.”
“Ác nhân?” Mạc Cầu hơi chần chừ một chút rồi quyết định mở cửa cho hai người vào trong.
Dù thế nào, hai người này cũng từng qua lại với hắn không ít lần.
Nhất là hôm nay đối phương còn có ý tốt muốn giới thiệu để người ta dậy võ cho hắn, hắn không thể thấy chết không cứu.
Hai người chủ tớ nhà Liễu gia xem chừng không ổn.
Văn Oanh đầu đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch, khóe miệng còn đang nhỏ máu.
Quần áo trên người đều có vết máu, chắc đã thụ ngoại thương.
Liễu Cẩn Tịch tiểu thư càng không ổn.
Khí tức nàng suy yếu, hai mắt vô hồn.
Không có Văn Oanh đứng bên dìu đỡ, sợ là nàng không tự đứng lên được.
“Đã có chuyện gì?”
“Có một đám đạo phỉ xông vào Vọng Giang Lâu, đại khai sát giới.
Hộ vệ bên trong không ngăn cản được bọn chúng.” Văn Oanh rưng rưng nước mắt, khó khăn đáp.
“Chúng ta vốn định trốn về phủ mà không được, mới nghĩ ra quanh đây chỉ có Mạc đại phu là gần nhất.”
“Vọng Giang Lâu.
Liễu gia.” Mạc Cầu nghiêm sắc mặt.
“Không biết đạo phỉ có bao nhiêu tên mà dám đến nơi này chém giết, bọn chúng không sợ triều đình trả thủ sao?”
“Được rồi, nàng mau đỡ tiểu thư về phòng nghỉ trước, để ta đóng cửa lại.”
“Vâng.” Văn Oanh gật đầu mấy cái, nén đau đỡ Liễu Cẩn Tịch bước về phía phòng ở.
Sau khi đóng cửa quay lại, Mạc Cầu vừa bắt mạch cho Liễu Cẩn Tịch đã hết sức ngạc nhiên.
“Khí lực thật lớn!”
Hắn biết Liễu Cẩn Tịch là người luyện võ, mặc dù chưa phải cao thủ nhất đẳng nhưng cũng đã đạt tới cảnh giới Luyện da, ngoài thân còn có nhuyễn giáp hộ thể mà chỉ một quyền đã bị đánh cho thành thế này.
Gặp đối thủ thế này, Mạc Cầu toàn lực ứng phó sợ là cũng không đỡ được.
“Mạc đại phu.” Văn Oanh lo lắng hỏi.
“Tiểu thư bị thương ra sao, ngài nhất định có thể chữa được đúng không?”
“Được rồi.” Mạc Cầu gật đầu.
“Đừng quá lo lắng.
Loại thương thế này tuy có hơi khó chữa nhưng vẫn có cách.”
Nói xong, hắn lấy ra một viên siêu phẩm Dưỡng Nguyên Đan hòa vào nước ấm để Văn Oanh chậm rãi cho nàng uống.
Con người sống chết đều có số mệnh.
Nếu thành phần tạo ra Dưỡng Nguyên Đan không có sâm núi (sơn tham) thì Mạc Cầu cũng không biết phải xoay sở ngay lúc này thế nào.
Mà sâm núi lại từ chỗ Liễu Cẩn Tịch đưa tới, thật là vật quy về chủ cũ.
Không lâu sau.
“A...”, Liễu Cẩn Tịch rên lên mấy tiếng, hai mắt dần hé mở, thần sắc cũng đỡ nhợt nhạt.
Nàng hướng về phía Mạc Cầu gật đầu ra hiệu rồi nói một cách yếu ớt.
“Mạc đại phu, xin đa tạ!”
Dù ý thức đã mơ hồ không rõ, vừa rồi nàng vẫn nghe lõm bõm tiếng Mạc Cầu và Văn Oanh đối đáp.
“Liễu tiểu thư khách khí rồi.” Mạc Cầu khoát tay.
“Thương thế của ngươi không nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng.
Ta đi lo liệu một chút, hai vị tạm thời cứ ở đây nghỉ ngơi một đêm.
Phải rồi Văn Oanh cô nương, nếu cần thì có kim sang dược ở phía sau.
Nhiều...”
“Ầm!”
Một âm thanh lớn ngắt ngang lời hắn.
Mặt đất rung lên khiến Mạc Cầu sầm mặt lại.
“Ầm!”
Tiếng phá cửa lại vang lên liên tiếp.
“Rầm!” Cuối cùng là tiếng cánh cửa không chịu nổi vỡ tan, mảnh vụn và bụi bặm bay tứ tung.
Trong bóng tối, một người to lớn cao gần hai mét bước tới.
Sau lưng hắn còn hai người khác nhưng không ai gây ấn tượng mạnh như người đi đầu.
Cánh tay trái người này nhuộm đầy máu tươi.
Hắn đứng thẳng, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt trợn trừng quát.
“TIện nhân đáng chết! Dám dùng ám khí phế đi một tay của ta mà còn muốn sống? Để ta xem ngươi có thể trốn tới chỗ nào!”