Mạc Cầu Tiên Duyên


“Lão Thái!”
Nam nhân cao lớn liếc nhìn nội viện một vòng, sau quay sang lão giả mặc trường sam màu xám đứng bên cạnh nói.

“Ngươi chắc chắn hai người kia trốn vào đây?”
“Vâng.” Lão giả gật đầu, bên trên khăn che mặt là một đôi mắt hình tam giác hẹp.

“Mùi máu tươi vẫn chưa bay đi, nơi này lại có rất nhiều thảo dược, vừa vặn có thể giúp bọn chúng chữa thương.”
“Còn muốn chữa thương?” Đứng bên phải là một người trẻ tuổi.

Hắn cười gằn.

“Lục gia, sau khi bắt được hai nữ nhân kia rồi, xin hãy thong thả, tiểu đệ muốn...”
“Hắc hắc...”
“Được.” Đại hán đứng đầu nghiến răng nghiến lợi.

“Hai con tiện nhân này, phải cho chúng một bài học, sống không bằng chết để giải mối hận trong lòng ta.”
Vừa dứt lời, tên trẻ tuổi đã vọt tới trước cửa, hung hăng đạp một cước.

“Uỳnh!”
Hai cánh cửa bật tung, lộ ra vẻ mặt còn chưa hết kinh hoàng của Mạc Cầu.

“Ta..., ta là đại phu ở chỗ này.” Toàn thân căng cứng, chân bước lui về sau mấy bước hắn mới nói.

“Các ngươi muốn làm gì?”
“Đại phu?” Đối phương hơi sững người lại.

Lúc đầu hắn định ra tay ngay, giờ lại chần chừ quay đầu nói với lão giả.

“Lão Thái, ngươi lại đây.”
“Được.” Lão giả híp mắt bước lại gần nhìn Mạc Cầu.

“Tiểu tử, hai nữ nhân vừa vào đây trốn chỗ nào?”
“Nữ nhân nào?” Mạc Cầu làm bộ ngạc nhiên.

“Ta không thấy ai cả.”
“Không thấy?” Lão giả trầm sắc mặt, hơi khịt mũi hướng ra xung quanh rồi cười thành tiếng.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả? Tiểu tử dối trá, hai người kia đang ở đông phòng.”
“Ồ?” Tên trẻ tuổi nhíu mày, quay sang Mạc Cầu tung một cước.

“Một căn phòng thật phù hợp để ta chơi đùa cùng các nàng.”
Mạc Cầu nghiêng người về phía trước, bộ dạng lúng túng chân nọ đá chân kia như sắp ngã.

Lão giả nói không sai.

Liễu Cẩn Tịch và Văn Oanh đang ở căn phòng phía đông nhanh chóng bị tên trẻ tuổi lôi ra.

Đối mặt với mấy kẻ hung thần, da mặt hai nàng đã trắng bệch, ánh mắt hoảng hốt, run rẩy ngã xuống mặt đất.

“Lục gia.” Tên trẻ tuổi quan sát hai người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái dị.

Hai tay hắn vừa xoa vào nhau vừa tiến lại gần.

“Ta sẽ chơi đùa với đứa a hoàn kia trước.”
“Ba..., ba vị tráng sĩ.” Lúc này, Mạc Cầu đứng ở gần đấy bỗng mở miệng.

“Chuyện ở đây không liên quan gì đến ta, có thể cho ta đi trước được không?”
Hắn vừa dứt lời, khuôn mặt mấy người ở đó đều thay đổi.

Tên đại hán cầm đầu cười vẻ khinh thường, còn hai nàng cảm thấy không cam lòng xen lẫn với tuyệt vọng nhưng cũng không có cách gì.

Trong mắt các nàng, Mạc Cầu chỉ là một đại phu tay chân trói gà không chặt, đối mặt với ba tên hung thần tội phạm kia thì làm gì có lực hoàn thủ?
Hắn lựa chọn cách ấy là chuyện đương nhiên mà thôi! Chỉ là, dù thế nào hai nàng cũng cảm thấy có chút thất vọng và chua chát.
Mạc Cầu lại cúi đầu im lặng như muốn dấu đi khuôn mặt của mình.

“Chỉ là một tên đại phu tầm thường, mau cút đi.” Tên cầm đầu cười lạnh, khoát tay ra ý để đối phương có thể lui ra.

Đám người hèn yếu thế này hắn đã thấy rất nhiều.

Không rõ bọn chúng có quen biết nhau hay không, dẫu có là huynh đệ, phu thê, đại nạn ập tới rất nhiều người sẽ lựa chọn tự cứu lấy bản thân mình trước.

“Đa tạ.

Đa tạ!” Mạc Cầu vội gật đầu, nhằm hướng cửa ngoài vội bước đi.

Lão giả chắp tay đứng đó không xa nhìn bóng lưng Mạc Cầu lắc đầu.

“Thật nhục nhã.

Lục gia hãy cẩn thận!”
Lời vừa mới dứt, hai mắt lão đã mở lớn, cuống họng khô khốc, vẻ khó mà tin được.

Trước mắt lão, Mạc Cầu đang chạy vội ra ngoài, lúc hắn vừa đi qua vị trí tên đại hán cầm đầu và tên trẻ tuổi thì sắc mặt đại biến.

Vẻ run rẩy sợ sệt biến thành âm trầm lạnh lẽo, đồng thời hai tay chuyển động như phi yến giương cánh, tốc độ rất nhanh.

Sát ý!
“Tay trái Mạc Cầu nhẹ vung lên, thanh thiết mộc kiếm ở trong tay áo theo thế mà xuất, xuyên qua cổ tên trẻ tuổi.

Tụ Lý Kiếm!
Đoản kiếm trong tay phải hắn lại như bão táp phá không bay về phía tên đại hán cầm đầu.

Yến Tử Phân Thủy.

Một lần xuất ra bảy đạo kiếm ảnh.

Phân Ảnh Kiếm âm nhu cương mãnh, tinh thông linh xảo.

Ở khoảng cách gần bỗng nhiên bộc phát sát chiêu thì dù đối thủ có là cao thủ Đoán Cốt đi nữa, Mạc Cầu không tin đối phương có thể né được.

Tên đại hán cầm đầu thân hình to lớn vụng về càng khó mà né tránh.

Nhưng hắn lại không hề tránh.

“A!” Một tiếng hét vang lên, sát ý vừa xuất hiện sau gáy hắn đã nhanh chóng cúi đầu xuống, tay phải hướng về phía sau chụp tới.

‘Phốc!”
Đoản kiếm không ngừng bay tới, xẹt qua gò má đối phương.

“Xì!”
Kiếm ảnh lóe lên rồi biến mất.

Toàn thân Mạc Cầu căng ra, nhanh chóng lùi lại.

Làn da tên cầm đầu này cứng cỏi đáng sợ.

Hắn đã dùng tới Long Xà Kình hỗ trợ mà vẫn cảm thấy có chút ngoài dự liệu.

Kiếm ảnh xoẹt qua như cắt vào da hổ, mỗi tấc xuyên qua đều rất khó khăn.

Tất nhiên, hắn đột nhiên tập kích không phải không có thu hoạch.

“A...!”
Tên đại hán cầm đầu che mặt, ngửa đầu lên trời gào thét.

Giữa năm ngón tay hắn trào máu tươi, ở hai gò má hiện lên hai vết cắt đáng sợ, một con mắt cũng bị đâm xuyên qua.

“A...! Mắt của ta, mắt của ta!”
Trong tiếng rống giận, thân thể to lớn của hắn vọt tới trước Mạc Cầu.

Từ xa nhìn lại không khác gì một con gấu lớn.

Hai tay hắn như hai cái búa lớn đánh ra.

“Đi chết đi.”
Mạc Cầu biến sắc, vội dịch sang bên né tránh.

Thân thể tên đại hán cũng nhanh chóng di chuyển theo.

Việc đột nhiên đổi hướng gần như không ảnh hưởng gì tới tốc độ và lực lượng mà hắn xuất ra.

Bộ pháp thật tinh diệu!
Mạc Cầu chỉ vừa lóe lên ý nghĩ này trong đầu thì đối phương đã tới gần sát.

Chưởng thế hung mãnh, lực đạo như núi, da thịt căng lên như bạch ngọc.

Chưởng pháp của đối phương quả nhiên không tầm thường.

“Hừ!”
Mạc Cầu hừ lạnh một tiếng, bàn chân điểm mạnh, sức mạnh toàn thân dồn lại, từ vị trí chân trái nhanh chóng chuyển tới cánh tay phải.

Yến Tử Phân Thủy cũng theo đó mà xuất.

Long Xà Kình.

Một kiếm thất ảnh!
“Xì...” Mũi kiếm sắc bén được Long Xà Kình gia trì đâm trúng tâm chưởng đối phương.

Lực lượng bạo liệt vượt xa trí tưởng tượng của hắn.

“Ầm!”
Thân thể Mạc Cầu chấn động, cổ họng trào máu tươi, cả người bay lên khỏi mặt đất, lùi ra sau mấy mét mới rơi xuống.

Thanh đoản kiếm đâm xuyên tâm chưởng đối phương.

“A...!”
Bàn tay bị xuyên phá khiến tên đại hán to lớn kêu thảm.

Hắn vừa gào thét vừa xông lên một lần nữa.

“Tiểu súc sinh dám đánh lén ta.

Đi chết đi!”
Mạc Cầu cố gắng di động, hai tay vung lên, mấy chuôi thiết mộc kiếm theo nhau bắn ra.

Đối phương da dày thịt dai, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay lên đã gạt hết mấy thanh kiếm sang một bên.

Lưỡi kiếm sắc bén không hề đả thương được da thịt hắn.

“Chết đi.”
Đại hắn lao vọt tới, bàn tay duỗi ra.

Phía trước hắn đột nhiên xuất hiện một đám khói màu đỏ.

Đám khói này cay hơn bột tiêu bình thường không biết bao nhiêu lần làm hắn chững lại.

Một khắc sau.

“A!”
Hắn kêu lên thảm thiết, cánh tay nguyên vẹn còn lại điên cuồng cào lên mặt.

Nước mũi nước mắt giàn dụa.

Hai mắt hắn không nhìn rõ được nữa, chân bước loạn xạ một lúc rồi cả người đâm sầm vào một bức tường gần đó.

Tên cầm đầu này da dày thịt béo, gân cốt cơ bắp toàn thân cường tráng nhưng có vẻ hữu dũng vô mưu.

Thấy đối phương như vậy Mạc Cầu mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn lão giả còn lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui