Trải qua một phen chém giết, ba người rơi vào tình trạng kiệt sức, theo nhau ngồi xuống thở dốc liên hồi.
Thân thể ba người vô cùng mỏi mệt nhưng tinh thần thì lại thư giãn.
Mạc Cầu cầm tấm da thú trên tay, xem qua những chữ cái được viết trên đấy rồi lại nhìn về phía đình viện đã trở thành một đống lộn xộn.
Hắn gắng gượng đứng dậy.
Toàn thân hắn truyền tới cảm giác đau nhói khiến hắn cau mày.
Hắn nhịn không được khẽ rên lên một tiếng.
Vừa rồi hắn liều mạng chiến đấu làm gì còn thời gian mà để ý, bây giờ có thời gian bình tĩnh lại rồi, cơ bắp toàn thân mới co rút dị thường.
“Phốc!”
Hắn há miệng phun ra một đám nước bọt trộn với máu tươi, lê bước lảo đảo tới chỗ cánh cửa gần đấy rồi thở dài bất đắc dĩ.
“Không được rồi.”
Cánh cửa đã vỡ vụn, hai bên tường cũng bị hư hại nhiều.
Muốn tu sữa sẽ mất không ít thời gian.
“Mạc..., Mạc đại phu”
Mạc Cầu quay đầu nhìn lại, thấy Văn Oanh đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, có vui mừng xen lẫn với hâm mộ, lại thêm một chút tơ tình thoáng qua.
“Văn Oanh cô nương.
Liễu tiểu thư.” Hắn nhìn hai người gật đầu.
“Trước mắt chúng ta không sao rồi nhưng nơi này không thể ở lại nữa.
Chúng ta phải mau chóng đi tìm chỗ khác để trốn.”
“Phải rồi.” So với Văn Oanh, Liễu Cẩn Tịch là người cẩn trọng hơn, nghe hắn nói thì gật đầu hỏi lại.
“Mạc đại phu có biết chỗ nào phù hợp không?”
“Ta ư?” Mạc Cầu cười khổ đáp.
“Ta ít khi ra ngoài, nói thật là hàng xóm quanh đây ta cũng không biết mấy.”
“Ta thì lại biết có một nơi.” Liễu Cẩn Tịch chớp mắt nói.
“Bạch Oánh có một ngoại viện ở ngoài, bình thường không có ai ở đấy.
Trong hậu viện còn có một căn hầm, vừa vặn có thể giấu người.”
“Tứ tiểu thư của Bạch gia ư?” Mạc Cầu hơi ngạc nhiên hỏi.
Người thân thiết nhất với Tần Thanh Dung chính là Liễu Cẩn Tịch và vị nữ tử kia.
Nhưng nàng ấy thân mang nhiều bệnh, sức khỏe không tốt nên rất ít khi ra ngoài.
Hắn cũng chưa từng gặp qua vị Tứ tiểu thư của nhà Bạch gia này bao giờ.
“Đúng là nàng.” Liễu Cẩn Tịch gật đầu.
“Chỉ cần cố gắng cầm cự đến lúc hừng đông, nha môn và các đại phú hộ trong thành liên thủ rất có thể đánh đuổi được đám đạo phỉ.”
“Liễu tiểu thư nói phải.” Mạc Cầu đồng tình.
“Ta thu xếp một chút rồi sẽ xuất phát.”
“Để ta giúp người.” Văn Oanh vội nói.
“Được.” Mạc Cầu gật đầu, dẫn nàng cùng đi tới phòng ở thu dọn đồ đạc.
Trải qua trận chiến thảm khốc, rất nhiều phòng ốc và đồ đạc đã bị đổ vỡ.
Chỗ ở của hắn cũng không phải ngoại lệ.
Hắn không có nhiều thứ để mang đi ngoài cái hòm thuốc và một ít đan dược.
Mạc Cầu lấy ra một viên siêu phẩm Dưỡng Nguyên Đan cho vào miệng.
Loại đan dược này chủ yếu để cường thân kiện thể, dùng nó chữa thương có chút lãng phí nhưng lúc này hắn không có lựa chọn nào khác.
Đan dược trôi vào trong bụng, một dòng khí ấm áp dâng lên rồi tản đi khắp thân thể.
Bao mệt mỏi, đau nhức cũng theo đó mà giảm đi đáng kể.
Mạc cầu hơi lâm vào trầm ngâm.
Hắn lấy miếng da thú ra, soi nó trước ánh lửa trong sân rồi xem xét chi tiết những chữ viết trên ấy.
Những chữ này là nội dung của một môn công pháp và một phương thuốc.
Công pháp có tên là Thiên La.
Đây cũng là một môn công phu luyện thể, có chút vượt ngoài dự liệu của Mạc Cầu.
Trong nội dung của nó chỉ rõ làm thế nào để có thể rèn luyện da thịt.
Về cảnh giới Đoán Cốt thì ít có thông tin.
Mới nhìn qua, công pháp này có vẻ không giá trị bằng Long Xà Kình, thậm chí là cả Tam Dương Thung lúc trước.
Luyện da vốn là phần võ kỹ cơ sở của võ học.
Một khi luyện thành, da thịt căng cứng, lực phòng ngự có thể so với da dị thú, đao thương bất nhập, kình lực bộc phát cũng rất dọa người.
Sau khi đại thành, có thể đạt tới cảnh giới mình đồng da sắt, nâng đỡ vật năng ngàn cân dễ như trở bàn tay.
Vừa rồi nếu không trực tiếp thấy được hiệu quả từ người tên đại hán cầm đầu kia, hắn cũng khó mà hình dung hết được.
Để cảm ngộ công pháp này, hắn sẽ phải mất bốn mươi ba khối tinh quang, nhiều hơn một chút so với khi cảm ngộ Tam Dương Thung.
Sau khi lật dở mặt sau của tấm da thú, hắn thấy một phương thuốc.
Phương thuốc này dùng các dược liệu rất quý giá như sâm núi, Đan Hoàng, Thiên Tinh Tử,...
Đây đều là những được liệu đại bổ cho khí huyết.
Người thường sau khi ăn vào, nếu không chết thì có thể trở thành một người khác hẳn.
Ngoài ra còn có phần tắm thuốc.
Nếu hắn lĩnh ngộ phương thuốc kia, chín mươi sáu khối tinh quanh sẽ trở nên ảm đạm.
Mà một lúc hắn lại không có đủ chừng ấy tinh quang để cảm ngộ cả hai thứ.
Hai mắt chớp động, Mạc Cầu lật dở mặt da thú phía trước lại.
Hắn quyết định cảm ngộ công pháp Thiên La trước.
Nếu giờ hắn chọn lĩnh ngộ phương thuốc, trong thời gian ngắn chưa chắc đã có chỗ hữu dụng.
Có công pháp trong tay, hắn có thể nhanh chóng dùng nó để gia tăng thực lực.
Ý niệm khẽ động, tinh quang liền đem màn sáng ghi nội dung công pháp thôn phệ.
Sau đó, rất nhiều cảm ngộ về các pháp môn Thiên La hiện ra trong đầu hắn.
Thiên La!
Theo như hiểu biết mà hắn vừa có được, da thịt của con người giống như một tầng bảo hộ cho các bộ phận bên trong, ngăn cách nó với bên ngoài.
Công pháp này chỉ cách rèn luyện lớp da thịt ấy, sau khi đại thành thì tiến vào cường hóa cốt tủy, nội tạng.
Sau cùng có thể tẩy huyết phạt tủy, thoát thai hoán cốt.
Mà muốn đạt tới bước ấy cần phải vừa ăn uống bồi dưỡng vừa tẩm bổ bằng thảo được, việc rèn luyện chân tay lại không phải phần quan trọng nhất.
Bởi vậy rèn luyện công pháp này, người bình thường rất dễ biến thành một người béo mập.
Ưu điểm của nó là dù béo tốt nhưng vẫn tương đối linh hoạt.
Nhưng đấy là nói với người bình thường, chưa hiểu hết nội tình.
Như hắn hiểu rõ công pháp thì sẽ biết, cơ thể người rèn luyện béo phì là bởi không biết cách chuyển hóa nguồn năng lượng tích lũy vào trong da thịt.
Hai mắt Mạc Cầu chớp động, da thịt theo ý niệm hơi nhúc nhích.
Hắn đưa tay phải ra, không cần phát lực cũng có thể cảm nhận được lực phòng ngự của hắn đã mạnh hơn không ít.
Hắn đã nhập môn Thiên La công.
Trước đây hắn đã đạt tới cảnh giới Luyện da, thu được ít thành tựu.
Nhờ vậy không cần có dược vật hỗ trợ hắn cũng có thể dễ dàng nhập môn.
Nói rõ hơn một chút thì bây giờ nếu hắn bộc phát lực lượng trong thời gian ngắn, lực phòng ngự có thể so với võ giả đạt tới cảnh giới Đoán Cốt.
“Mạc đại phu.” Liễu Cẩn Tịch lên tiếng cắt đứt suy nghĩ và việc cảm ngộ của hắn.
“À vâng.” Hắn vội quay đầu.
“Liễu tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Ta xong rồi.”
Trong bóng tối, không khó để nhận ra gương mặt trắng bệch của nàng.
Nàng vươn tay đưa ra một vật, kèm theo một câu xin lỗi.
“Đa tạ Mạc đại phu đã ra tay tương trợ.
Nếu không có ngươi, chúng ta sợ là khó mà qua khỏi, mà bản thân ngươi cũng không cần phải lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.”
“Vật này thay cho tấm lòng của ta, xin ngươi hãy nhận lấy.”
Trong tay nàng chính là cái nỏ lúc trước, kèm theo ba ngọn tên màu sắc âm trầm.
“Liễu tiểu thư khách khí rồi.” Mạc Cầu khoát tay.
“Chúng ta là bằng hữu, sao có thể thấy chết không cứu.”
“Bằng hữu.” Chợt như nghĩ tới điều gì, Liễu Cẩn Tịch thở dài, thấp giọng nói.
“Mạc đại phu mới không cần khách khí.
Thứ này ở trong tay ta không hữu dụng bằng ở trong tay ngươi.
Ngươi cầm nó, tối nay chúng ta sẽ có nhiều hy vọng an toàn hơn.”
“Cái này...”, Mạc Cầu chần chừ một chút rồi quyết định nhận lấy.
“Vậy xin đa tạ tiểu thư.”
Thấy Mạc Cầu không từ chối nữa, Liễu Cẩn Tịch nhoẻn miệng cười, giúp hắn gắn cái nỏ lên trên cánh tay.
Thứ này mới nhìn ít người để ý tới nhưng uy lực của nó vốn không tầm thường.
Trong vòng mười bước trở lại, dẫu là cao thủ nội tạng cũng có thể bị bắn trọng thương.
Giá trị của nó không nhỏ, ít nhất cũng phải hơn trăm lạng bạc.
“Nó có thể điều chỉnh cho phù hợp với tay người dùng.
Ngươi xem đã thoải mái hay chưa?”
“Tốt rồi.” Mạc Cầu vận động một chút, sau đó gật đầu đáp.
Phải rồi, mấy người kia là ai? Vì sao lại truy sát hai người?”
“Bọn chúng là người của Độc Lang Đạo.” Liễu Cẩn Tịch nhắc tới thì biến sắc.
“Tên cầm đầu chính là Lục gia của Độc Lang Đạo, có tu vi Đoán Cốt nhưng nghe nói thực lực của hắn có thể so với cao thủ Luyện tạng.”
Nói đến đây, nàng không khỏi liếc nhìn Mạc Cầu, ánh mắt tỏa sáng.
“Thì ra Mạc đại phu cũng là một cao thủ võ học.
Khó trách ngươi lại muốn học thêm tuyệt kỹ phi đao của Trương hộ viện chỗ ta.”
“Ta ư?” Mạc Cầu cười khổ.
“Liễu tiểu thư chê cười rồi.
Lần này tại hạ bất ngờ tập kích, hạ độc, dùng kẹp bẫy thú các loại thủ đoạn hạ lưu mà thiếu chút nữa vẫn mất cái mạng nhỏ đấy thôi.”
Văn Oanh ở bên cạnh không phục nói.
“Bất kể là dùng cách gì, người thắng cuối cùng vẫn là Mạc đại phu ngươi.”
“Ha ha...” Mạc Cầu bật cười.
“Văn Oanh cô nương nói không sai.
Chúng ta đi thôi.”
Bây giờ, hắn có Long Xà Kình, lại có Thiên La Công, thực lực quả không thua kém cường giả Đoán Cốt bao nhiêu.
Trước ngực hắn lại có mảnh da thú bảo vệ, trong tay áo thì có nỗ tiễn.
Hắn rất có niềm tin vào năng lực của mình..