Quái đao Hứa Diệp!
Không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này.
Người này tâm tính tàn nhẫn, hay tra tấn người khác.
Hắn từng là một tên độc khách hành, sau gia nhập vào Bạch Mã Phỉ nhưng vẫn giữ cung cách độc lai độc vãng như cũ.
Luận thực lực, hắn chỉ đứng sau mấy vị thủ lĩnh, cùng có tu vi Đoán Cốt.
Hai mắt Mạc Cầu đảo quanh một vòng.
Nơi này là bên trong võ quán, trước đây có mấy vị sư phó ở nhưng giờ đã trở thành một khu vực lộn xộn.
Trên mặt đất có mấy thi thể nằm ngổn ngang, vẻ mặt dữ tợn.
Lúc chết nhất định là không thoải mái.
Xem ra là do mấy tên này ra tay.
Hiện giờ Mạc Cầu đã chắc chắn, đối phương tưởng hắn là Phàm Cường nên mới dừng lại, chủ động hòa hoãn cùng tính kế.
Đã biết vậy, hắn không thể rụt rè kẻo hỏng việc.
“Được.”
“Hắc hắc.” Hứa Diệp híp mắt cười.
“Nghe nói Phạm huynh thông hiểu cơ quan thuật, vừa đúng chỗ cho huynh phát huy đây.”
Cơ quan thuật?
Mạc Cầu chột dạ, nhưng vẫn làm mặt bình thường đáp.
“Hứa huynh khách khí rồi, ta chỉ biết chút da lông bên ngoài mà thôi.
Các hạ vì sao biết nơi này có cơ quan tồn tại?”
“Khẳng định là có.” Hứa Diệp gật đầu.
“Ta tận mắt thấy có người trốn tới chỗ này rồi biến mất.
Nếu không có cơ quan ám thất, hắn chẳng lẽ có thể phi thiên độn địa?”
Mấy nơi như ám thất ẩn tàng khiến người ta nghe là liên tưởng đến đồ tốt giá trị.
Đã biết rồi thì khó mà bỏ qua được.
“Điều này...”, Mạc Cầu đã hiểu.
Hắn quét mắt nhìn phòng ốc một lượt, từ tốn nói.
“Hứa huynh đã tìm thử chưa?”
“Ta ư?” Hứa Diệp nhếch mép, cánh tay cầm lấy chuôi đao chém về sau một nhát.
Thanh đao trong tay hắn rất quái dị, lưỡi đao hình cung, chuôi đao dài, phần cuối cùng nhìn như cái búa.
Mạc Cầu đoán có lẽ vì vậy mà người ta mới gọi hắn là Quái Đao.
“Uỳnh!”
Đao chém vào vách tường làm lõm một vệt, cả căn phòng cũng theo đó lắc lư.
Khí lực thật lớn!
Hai mắt Mạc Cầu không khỏi co rút lại.
Hiện giờ dù có bộc phát hết Long Xà Kình, hắn cảm thấy mình vẫn không bằng đối phương.
“Chính là như vậy.” Hứa Diệp nhìn vách tường nhấp nhô, lạnh lùng đáp.
“Phạm huynh có biện pháp gì tốt hơn không?”
“Ta sao?” Mạc Cầu sờ cằm, trầm ngâm.
“Phá hủy luôn dễ hơn là kiến tạo.
Hứa huynh dụng lực như vậy tuy hơi thô bạo nhưng rất có tác dụng.”
“Thật vậy?” Hứa Diệp hồ nghi.
“Lúc nãy ta gần lật tung cái phòng này lên nhưng có tìm thấy gì đâu.”
Ngươi không tìm thấy, chắc gì ta đã tìm thấy?
Mạc Cầu yên lặng nghĩ trong đầu, nhưng hắn vẫn nhắm mắt nói.
“Yên tâm, rất nhanh thôi.
Có lẽ Hứa huynh chỉ cần tung thêm một cước là sẽ làm lộ cơ quan ra.”
“Được.” Hứa Diệp nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục lấy chuôi đao đánh mạnh vào vách tường.
“Rầm!”
Cả căn phòng run rẩy, tro bụi rơi lả tả.
Mạc Cầu mím môi, nhặt ở dưới đất lên một cây côn, từ từ gõ gõ xuống mặt đất.
“Phạm huynh.” Hứa Diệp ra tay xong nhìn Mạc Cầu nói.
“Bang chủ Bạch Mã Bang chúng ta là nhân vật anh hùng cái thế, kết giao rộng rãi với anh hùng ở bốn phương.
Nghe nói thời gian này Phạm huynh không được thoải mái lắm, không biết có muốn đến Bạch Mã Bang chăng?”
“Gia nhập Bạch Mã Bang?” Mạc Cầu hơi sững người lại.
Hắn lắc đầu liên tục.
“Đa tạ ý tốt của Hứa huynh, nhưng Phạm mỗ tự do tự tại đã quen, không chịu nổi gò bó.”
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Nghe xong hai mắt Hứa Diệp hơi cau mại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Răng rắc...”
“Uỳnh!”
Một tiếng động lạ vang lên thu hút sự chú ý của hai người.
Hứa Diệp quay đầu nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt khâm phục.
“Không hổ là Phạm huynh, ta mất bao nhiêu thời gian mà ngươi lại tìm ra nhanh như vậy.”
“Là do may mắn thôi.” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp, vẻ khiêm tốn.
Hắn đến gần một cái cột chống, gõ gõ thêm mấy lần thì nghe tiếng cơ quan chuyển động vang lên.
“Kẽo kẹt...”
Ở trong một góc phòng, có một mảnh sàn nhà dày chừng một thước bỗng nhô lên, làm lộ ra một không gian nhỏ.
Trong không gian này đang giấu hai người.
Một người sắc mặt trắng bệch, quần áo xộc xệch.
Là một phụ nữ có gương mặt xinh đẹp.
Người còn lại là một hài tử khoảng năm, sáu tuổi.
Hai người đang nép vào vách tường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ra.
“Đi ra.” Hứa Diệp tiến lên một bước, lạnh lùng tùm lấy hai người quẳng ra.
Sau đó hắn nhấc người phụ nữ lên hỏi.
“Ngươi là ai?”
“Tráng sĩ, xin tha mạng! Ta không biết gì cả.” Người phụ nữ nhìn hắn kinh hoàng.
“Xin tha mang cho chúng ta!”
“Bốp!” Hứa Diệp nhíu mày, giơ tay hất mạnh người phụ nữ này ngã xuống mặt đất.
“Con mẹ nó chứ.
Ta hỏi ngươi là ai?”
“Ta...!ta là thiếp thất của Tống phủ.” Hai gò má người này đã sưng đỏ, nghẹn ngào đáp.
“Thiếp thất?” Hứa Diệp nhíu mày.
“Đồ vô dụng.” Nói xong hắn tiện tay cầm đao bổ xuống.
Trong mắt hắn, thiếp thất có khác gì nô bộc? Cơ bản là không có giá trị gì.
“Chát.” Một thanh trường kiếm vung ngang ngăn lại lưỡi đao.
Mạc Cầu xuất hiện đứng giữa hai người.
“Hứa huynh, không nên vọng động.”
“Ồ?” Chân mày Hứa Diệp khẽ nhấc lên, cười quái dị.
“Ta lại quên mất, Phạm huynh vốn thương hoa tiếc ngọc, sao dễ dàng để cho ta vùi hoa dập liễu thế được.”
“Hái hoa khách!” Người phụ nữ đang nằm ngã dưới đất nghe thế thì biến sắc, ánh mắt len lén nhìn Mạc Cầu đầy hoảng sợ, có lẽ còn hơn cả sợ Hứa Diệp bên cạnh.
“Ta...” Mạc Cầu lắc đầu, chỉ xuống dưới nói.
“Ngoài bọn họ ra bên trong không còn gì sao?”
“Ừm...”, Hứa Diệp nghiêng đầu quan sát, trong bóng tối hình như không còn gì nữa.
Hắn sầm mặt.
“Đã vậy chúng ta càng nên nhanh chóng giải quyết bọn họ.
Làm lãng phí thời gian của lão tử như vậy, chết là đáng.”
“Đừng vội.” Mạc Cầu đưa tay cản.
“Hứa huynh, xin thủ hạ lưu tình.”
“Chậc chậc...”, Hứa hiệp dừng đao, vẻ mặt quái dị.
“Không sai, nữ nhân này vô dụng đối với tam nhưng với Phạm huynh đây thì cực kỳ hữu dụng nhỉ.
Nhưng còn tiểu hài tử này?”
Nói xong, hắn chỉ đao về phía đứa trẻ.
“Đừng!” Người phụ nữ nghe thế thì run lên, vội ôm hài tử kia vào ngực.
“Ta van xin các ngươi, đừng giết con của ta.
Chỉ các tha cho nó, các ngươi muốn làm gì ta cũng được.”
Nói xong, gương mặt diễm lệ quay sang nhìn Mạc Cầu.
“Làm gì cũng được?” Hứa Diệp liếc mắt nhìn Mạc Cầu nói.
“Phạm huynh, xem ra hôm nay huynh thật may mắn.”
“Hứa huynh không muốn tham gia trò vui?” Mac Cầu lắc đầu.
Chúng ta tới đây không phải vì chuyện này.
Giữ lại mạng sống của nàng ta, sau này tất có chỗ dùng được.”
“Ha ha...”, Hứa Diệp sững người một chút rồi cười to.
“Nói hay lắm, thế gian chỉ biết Phạm huynh là người đam mê nữ sắc, nay ta thấy huynh còn rất cẩn trọng nữa.
Thật bội phục!” Nói xong hắn quay sang nhìn người phụ nữ.
“Ngươi đã nghe rõ rồi chứ? Nếu muốn sống, thì có thứ gì đáng giá mau bỏ hết ra.
Nếu không ngươi sẽ thuộc về Phạm huynh, còn đứa bé ta sẽ xử lý.”
Thân thể người phụ nữ run lên, càng ôm hài tử trong lòng chặt hơn.
“Ngươi yên tâm.” Nhìn thấy cảnh ấy, Mạc Cầu lãnh đạm.
“Chỉ cần ngươi có thể lấy ra được thứ gì hữu dụng, ví dụ như bí kíp võ công, chúng ta sẽ tha cho các ngươi.
Ta nghe nói Tống sư phó rất sủng ái thiếp thất của hắn, ngươi chắc phải biết hắn giấu bí tàng ở đâu chứ?”
Quán chủ của võ quán Tụ Anh đại danh đỉnh đỉnh.
Là một cao thủ Luyện tạng.
Nghe nói hồi trẻ từng trùng kích cảnh giới Hậu thiên, đáng tiếc là thất bại.
Người này cũng dựa vào đao pháp để mà xưng hùng xưng bá..