Chu Thích Hoài tỉnh lại, là hai ngày sau, trong bệnh viện.
Trần Hạo Thiên ở bên.
Chu Thích Hoài ngồi dậy, cảm giác đau đớn và rã rời vẫn còn, anh ta xoay người xuống giường. Trần Hạo Thiên nói, “Mai đi, Thích Hoài. Đợi đến mai.”
Chu Thích Hoài nói, “Tớ không chờ được, Mặc Đồng cũng không chờ được. Tớ phải đi, Hạo Thiên.”
Trần Hạo Thiên ấn anh ta ngồi lại trên giường, “Hôm qua tớ đến rồi, đưa thuốc tới. Còn có, cái này,” anh ta đưa ra một tờ fax, “Tớ fax bệnh án của Mặc Đồng cho Doctor Morgon rồi, đây là hồi đáp của ông ta. Ông ta chấp nhận chữa bệnh cho mặc Đồng.”
Chu Thích Hoài đọc tờ fax rất nhanh, sau đó nắm chặt trong tay, nắm chặt cái hy vọng không thể dập tắt sâu trong đáy lòng.
Trần Hạo Thiên lại đưa ra một vật, “Đây là của người ở phòng giáo dục huyện X mang đến. Hôm qua, bọn họ đến. Cậu vẫn chưa tỉnh.”
Đó là một tấm thiệp thủ công vẽ bằng bút chì, hình vẽ mộc mạc, màu sắc tươi sáng trong ngần, trên tranh dày đặc tên của bọn trẻ.
Góc dưới bên phải, trên một mảnh xanh lá đậm, có ba chữ nho nhỏ, cân đối và thanh tú: An Mặc Đồng.
Chu Thích Hoài nhìn ba chữ nọ thật lâu, ngẩng đầu, bỗng nhiên nói, “Hao Thiên, tớ bỗng nhớ ra, đến tận bây giờ, tớ vẫn luôn quên mất một chuyện rất quan trọng.”
“Cái gì?”
“Tớ chưa từng nói với Mặc Đồng là tớ yêu cậu ấy. Giờ tớ rõ rồi, có lẽ tớ chưa bao giờ có tư cách nói với cậu ấy những lời này, nhưng tớ vẫn muốn nói cho cậu ấy biết.”
Buổi chiều, Chu Thích Hoài tự mình lái xe đến huyện X, đến nơi thì đã gần hoàng hôn.
Gian nhà nhỏ đơn sơ không bật đèn, Chu Thích Hoài đi đến, cửa mở ra theo bàn tay đẩy.
Chu Thích Hoài giật sáng đèn.
Gian nhà trống trơn, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và hai chiếc ghế; dưới giường, có một chiếc vali.
Không có ai.
Chu Thích Hoài ngồi xuống bên bàn, lẳng lặng chờ.
Ngoài cửa, dường như có người.
Bước vào là một cậu bé, trên gương mặt ngăm đen là một đôi mắt trong suốt lấp lánh.
Chu Thích Hoài gọi, Thất Thất?
“Thầy Chu!” Thất Thất kêu lên, nước mắt tuôn ào ra, nhuộm đầy mặt.
“Thất Thất, sao vậy? Thầy An đâu rồi?”
“Thầy An, thầy An, buổi sáng lúc lên lớp… thầy An…”
Chu Thích Hoài đứng bật dậy, “Thất Thất, thầy An bây giờ ở đâu? Dẫn thầy đi, được không?”
Khi Chu Thích Hoài đến phòng bệnh trên lầu hai của bệnh viện huyện, ngoài cửa phòng còn tụ tập vài người, là những khuôn mặt Chu Thích Hoài rất quen thuộc, đều là người của thôn Y.
Người trong thôn thấy Chu Thích Hoài, chậm rãi tách ra nhường đường.
Chu Thích Hoài bước qua, đẩy cửa phòng bệnh.
Mặc Đồng lẳng lặng nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt như tuyết, gần như không thấy cơ thể phập phồng dưới làn chăn dày.
Người có từng nghe thấy tiếng hoa rơi vào buổi tối?
Người có từng thấy hoa rơi lúc xuân tàn mà hồn lâng lâng?
Chu Thích Hoài bước tới từng bước một, nhấc chăn lên, cởi áo khoác, bao lấy cậu thiếu niên, nhẹ nhàng bế cậu dậy, giống như ôm một giấc mơ mỏng manh.
Anh ta bế cậu ra khỏi cửa bệnh viện.
Những hạt tuyết nhỏ bắt đầu rơi xuống.
Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Không khí lạnh đột ngột ập đến khiến Mặc Đồng chầm chậm mở mắt.
Ánh đèn đường mờ mờ nhẹ nhàng vẽ một quầng sáng nhợt nhạt trong bóng đêm tối đen như mực. Trong quầng sáng đó, những bông tuyết mịn màng bé xíu rơi rơi, chậm rãi, lặng lẽ.
Mặc Đồng vươn tay ra, xòe bàn tay, để hoa tuyết rơi qua kẽ tay.
Chu Thích Hoài bế cậu lên xe, cẩn thận đặt vào ghế cạnh tay lái, thắt dây an toàn.
Mặc Đồng quay đầu, nhìn tuyết rơi càng lúc càng nhanh càng dày ngoài cửa xe, chậm rãi nhắm mắt lại.
Chu Thích Hoài ghé vào khuôn mặt lạnh lẽo của Mặc Đồng, cảm nhận hơi thở nhẹ như tơ của cậu, kề vào tai cậu nói, “Mặc Đồng, tôi yêu cậu. Những tội lỗi trước đây, để tôi chuộc lại, dùng tình yêu cả đời mà chuộc lại. Chúng ta làm lại từ đầu, được không?”
Anh ta quay đầu, nổ máy xe.
Anh ta không thấy, một giọt lệ trong suốt trượt xuống má Mặc Đồng, rơi trên lưng ghế dựa sẫm màu.
Chúng ta, làm lại từ đầu, được không?
……….. End …………