Los Angeles và Bắc Kinh chênh nhau mười lăm giờ, Lâm Hướng Tự và Hồ Đào vẫn liên lạc với nhau mỗi tuần một lần như hồi học đại học, mỗi lần như vậy đều sẽ nói chúc ngủ ngon với người kia.
Lâm Hướng Tự vừa mới đến Mỹ, tuy vẫn còn rất nhiều điều chưa thể thích nghi được nhưng ngày ngày đều làm thí nghiệm và viết báo cáo, tham gia những cuộc thi lớn nhỏ khác nhau, thời gian một năm nháy mắt nhanh chóng trôi qua.
Kỳ nghỉ hè năm đầu tiên, anh không giống như những du học sinh khác trở về quê nhà mà tìm được một chân thực tập tại Thung lũng Silicon, mỗi ngày đi làm đều có thể nhìn thấy Google và Microsoft trong truyền thuyết, Lâm Hướng Tự gọi điện thoại nói với Hồ Đào: “Quả thật như đang nằm mơ vậy.”
Mười năm trước, bọn họ vẫn còn là những đứa nhỏ lén lút đọc trộm truyện tranh trong lớp học, tan học liền ăn đồ ăn vặt ven đường.
Hiện giờ anh lại đang ở nơi đất khách quê người, còn cô đã sớm được người khác cung kính gọi một tiếng cô giáo.
Mười năm này bọn họ đã trải qua hết thảy thống khổ, cũng có thể coi như biến đổi lớn lao trong đời.
Người xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ đến rồi lại đi, hoặc là còn có thể trở về, hoặc biến mất không vét tích giữa biển người ngoài kia.
Người có thể làm bạn từ đầu đến cuối dường như cũng chỉ có đối phương mà thôi.
Mùa đông năm nay Hồ Đào không có chuyện gì liền không báo cho Lâm Hướng Tự, tự cô đến sân bay tại Los Angeles rồi mới gọi điện thoại cho anh.
Giống như trước đây khi anh bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng bệnh khiến cô không kịp phòng bị, lần này Hồ Đào cũng khiến cho anh ngạc nhiên đến nói không nên lời.
Mùa đông ở California cũng có thể xem như ấm áp, bầu trời vẫn trong vắt như ngày hè, ban đêm trời đầy sao.
Lâm Hướng Tự lái xe đến siêu thị Trung Quốc mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn cho Hồ Đào.
Hai người ngồi nghe nhạc, uống chút rượu và thưởng thức nồi lẩu.
Hồ Đào đánh giá anh, thầm nghĩ hóa ra đây là cuộc sống của anh bấy lâu nay ở nước ngoài sao.
Tuy rằng cô độc nhưng lại gặt hái được không ít.
“Anh lái xe dẫn em đi ra ngoài chơi nhé, em muốn đi đâu? New York? Orlando?”
“Không đi đâu.” – Hồ Đào lắc đầu: “Em muốn xem tuyết rơi, em muốn đi đến cực Bắc và biên giới với Canada, ở đó không phải có Great Lakes sao?”
“Đã là những kiến thức địa lý cấp hai hết cả rồi, vậy mà em vẫn còn nhớ rõ.” – Lâm Hướng Tự vẫn chưa nói rằng có được hay không, anh chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người nói đi là đi, ngày hôm sau mua một xe đồ ăn dự trữ liền khởi hành.
Sau khi xe đã lăn bánh được ba ngày Hồ Đào mới ý thức được rằng, nơi mà mình thuận miệng nói muốn đi thật sự quá xa California, cô đã hết sức lo sợ.
“Không sao, mấy khi em mới có dịp đến đây một lần, hơn nữa năm nay khi tốt nghiệp xong anh cũng định về nước, coi như kỷ niệm đi.”
Cũng may phong cảnh dọc theo đường đi cuối cùng cũng đã có dấu hiệu của phương bắc, những cây bạch dương bên đường đều đã hoang vu cằn cỗi cả rồi.
Tuyết rơi trắng xoá không kể ngày đêm, ngồi trong xe vẫn có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi lả tả quật lên cửa kính.
Cảnh sắc như vậy, nhìn nhiều thêm nữa sẽ không khỏi khiến cho người ta cảm thấy yếu đuối, Hồ Đào hỏi: “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”
“Anh cũng không biết.” – Lâm Hướng Tự dừng xe lại, anh cẩn thận nhìn rõ vị trí trên bản đồ: “Con đường này hẳn là đúng rồi.”
Sau đó hai người lại tiếp tục đi, kiên trì đi hơn ba mươi km nữa nhưng hoàn toàn không tìm được nhà dân nào cả chứ đừng nói đến khách sạn mà bọn họ đã đặt trước trên mạng.
Thời gian vẫn còn sớm nhưng sắc trời càng ngày càng tệ, tầm nhìn ngày một ngắn đi.
Hoa tuyết càng rơi càng nhiều, có chút giống bão tuyết, hoặc là mưa đá.
“Có muốn dừng lại để xem hay không?”
Hồ Đào còn chưa dứt lời thì động cơ bỗng nhiên tắt máy, chỉ nghe thấy một tiếng động rất lớn vang lên.
Lâm Hướng Tự thấp giọng mắng một tiếng, anh mở cửa xe đi xuống nhìn thử.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, bánh xe đã trũng sâu vào tuyết không thể tiếp tục chạy được nữa.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra nhưng chuyện xấu lại liên tục xảy đến, nơi này không có tín hiệu.
“Không có sóng rồi.” – Anh cười khổ một tiếng, giơ di động trong tay lên, giục Hồ Đào nhanh chóng vào trong xe: “Đừng để bị lạnh.”
“Bây giờ phải làm sao đây?” – Sau khi trở xe, sắc mặt đã bị đông cứng của hai người mới dần dần hồi phục, Hồ Đào mở miệng hỏi.
“Đừng lo lắng, dọc đường đi anh đều liên lạc với bạn bè, bọn họ không liên lạc được với chúng ta chắc sẽ biết xảy ra chuyện mà báo cảnh sát.
Hơn nữa, nếu may mắn biết đâu sẽ gặp được xe khác rồi nhờ họ đưa về.” – Lâm Hướng Tự trấn an cô, chỉ là anh vẫn không nói cho Hồ Đào biết rằng, dưới thời tiết lạnh như vậy hai người bọn họ có lẽ sẽ không thể chống đỡ được trước khi đội cứu viện kịp đến.
Lâm Hướng Tự lo lắng sẽ không đủ dầu, anh không dám đem hệ thống sưởi ấm trong xe mở quá lớn.
Cũng may mỗi khi đi qua một thành phố hai người đều mua thêm một ít lương khô, tạm thời không cần phải lo lắng đến việc đói bụng.
Hai người bọn họ ngồi trong xe mấy giờ liền rốt cuộc cũng không nhịn được cơn buồn ngủ, hạ ghế xe xuống liền ngủ mất.
Ngày hôm sau Hồ Đào bị lạnh đến tỉnh, cô mở to mắt nhìn thấy tay của Lâm Hướng Tự đặt ở tay lái, anh gắt gao nhìn về phía trước.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.” – Anh cố nặn ra một nụ cười tươi, cởi áo khoác trên người ra phủ thêm cho Hồ Đào: “Có lạnh không?”
Hồ Đào nhanh chóng cởi áo ra trả lại cho Lâm Hướng Tự, hai người giằng co thật lâu, Lâm Hướng Tự mới rống lên một câu: “Đừng quậy nữa.”
Sau đó hai người bọn họ có ý định mở cửa xe ra mới phát hiện, cửa xe sau một đêm bão tuyết đã bị chặn kín lại, ngoại trừ cách từ cửa sổ trèo ra bằng không sẽ chẳng có cách nào khác để thoát ra được nữa.
Bên ngoài trời lạnh hơn rất nhiều, hai người đã từ bỏ ý định ra ngoài.
Lấy đồ ăn ở đuôi xe ra, tất cả đã lạnh đến nỗi cắn một ngụm cũng phải vô cùng ra sức.
“Đây là món ngon nhất mà em từng được ăn trong cuộc đời này đấy.” – Hồ Đào nhìn miếng pizza đã nguội lạnh trên tay, cười nói.
Lâm Hướng Tự bất đắc dĩ cười: “Đồ ăn có chứa hàm lượng calo cao gì đó chúng ta vẫn chưa được thử đâu, hiện tại đã hối hận rồi hả?”
Sau khi ăn xong hai người đã không có việc gì nữa, nhiệt độ hạ xuống thấp khiến cả hai chẳng dám ngủ nữa, Hồ Đào vừa xoa tay vừa nói: “Em hát cho anh nghe nha.”
“Đã cách xa lâu như vậy mà người vẫn còn đang ở nơi đâu, phải chăng đã quên con đường về nhà, nỗi lo lắng bận lòng, yêu mà chẳng thể đi cùng với nhau.
Thời gian vẫn không ngừng trôi, tình yêu vẫn ở nơi đó, con đường của tôi chính là con đường của người.
Tình yêu phải nói ra, vì người tôi luôn sẵn lòng rời đi, tình yêu của tôi chính là con đường của người, nhà của người chính là nhà của tôi.
Cho dù con đường về nhà có bao nhiêu xa xôi, chúng ta cùng nhau đi.” – Hát đến câu cuối cùng, cô có thể cảm nhận được sương mù bay ra từ trong miệng, Hồ Đào đè thấp giọng: “Cho dù con đường về nhà có bao nhiêu xa xôi, chúng ta cùng nhau đi.”
Khung cảnh bên trong xe cùng với tuyết đầy trời bên ngoài đều trầm mặc như nhau.
Đây là cảnh tuyết hùng vĩ nhất bao la nhất mà Hồ Đào đã từng nhìn thấy qua trong đời, hiện tại chúng đang từng giây từng phút muốn cướp đi tính mạng của bọn họ.
“Hướng Tự.” – Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi anh: “Nếu như em chết đi rồi, liệu anh có khóc không?”
“Nói bậy bạ gì đó, toàn là điềm xấu!” – Lâm Hướng Tự liếc mắt nhìn Hồ Đào.
“Em đang nói thật.” – Hồ Đào nghiêm túc hỏi.
“…Không thể nào đâu.” – Cuối cùng anh cũng phải không tình nguyện trả lời cô.
Lần gần đây nhất Hồ Đào nhìn thấy nước mắt của Lâm Hướng Tự đã là chuyện của sáu năm về trước.
Sau khi kết thúc lễ tang của Từ Thủy Mặc anh đã một mình đi quãng đường rất xa rất xa, Hồ Đào vẫn trộm đi theo anh, sau đó cô nhìn thấy anh dùng tay đấm vào thân cây.
Một tay anh che mặt, khi ấy cô biết anh đang khóc.
Những năm qua Hồ Đào vẫn không dám đề cập tới việc này, cô thường xuyên mơ thấy cảnh tượng đó, bản thân đã phải thực cố gắng mới có thể kiềm chế mình không xông lên phía trước mà ôm chặt lấy anh.
“Hồ Đào, anh nhất định sẽ để em sống sót.” – Anh nói: “Đáng lẽ ra anh phải chết từ lâu rồi, nhưng em thì lại không thể được.
Anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt đứng nhìn bất kỳ người nào chết trước mặt mình nữa đâu.”
Bên trong xe ngày càng lạnh dần, khi hai người bọn họ nói chuyện đã bắt đầu phải dùng sức và chỉ có thể dựa vào đồ ăn vặt để bổ sung năng lượng cho cơ thể.
Lúc này đây ai cũng không muốn động vào nó, lương thực có hạn, bọn họ đều muốn trữ lại đồ ăn cho đối phương.
“Con đường của tôi chính là con đường của người.
Tình yêu phải nói ra, vì người tôi luôn sẵn lòng rời đi, tình yêu của tôi chính là con đường của người, nhà của người chính là nhà của tôi.
Cho dù con đường về nhà có bao nhiêu xa xôi, chúng ta cùng nhau đi…”
Khung cảnh hòa hợp của hai người bọn họ trong những năm tháng qua hiện lên trước mắt Hồ Đào, rõ ràng như mới hôm qua.
Chàng trai và cô gái một đường đi cùng với nhau, anh vẫn là động lực sống sót duy nhất của cô, nếu anh chết đi vậy thì cô còn sống để làm gì chứ?
Anh nói sẽ làm anh em tốt một đời với cô, Hồ Đào cảm thấy cơn buồn ngủ ngày càng rõ ràng, khí lực toàn thân đều biến mất.
Một giây trước khi tiến vào giấc ngủ Hồ Đào đã nghĩ, ừm, hóa ra đã là một đời người rồi.
Nếu như có kiếp sau, vậy thì, Lâm Hướng Tự, chúng ta không cần gặp lại đâu.
Tất cả tình yêu, tất cả những hồi ức, đời này kiếp này đã đủ rồi, không còn đủ khí lực để lặp lại thêm một lần nào nữa.
“Hồ Đào, Hồ Đào!”
Chờ đến lúc Hồ Đào mở mắt ra lần nữa, Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm một hơi, tay vừa mới ôm để sưởi ấm cho Hồ Đào lúc này mới buông lỏng ra: “Đã nói với em rồi! Không được ngủ đâu!”
Hồ Đào miễn cưỡng cười, thân thể của cô gầy yếu, thể chất vốn đã không được xem là tốt.
Cô cố hết sức ngồi dậy tiếp nhận đồ ăn Lâm Hướng Tự đưa qua, “Anh nói xem, bọn họ sẽ đến cứu chúng ta chứ?”
“Đây là nước Mỹ, mạng người vô giá, tin tưởng anh, bọn họ sẽ đến thôi.”
Hồ Đào gật đầu, hai người cũng không nói gì nữa.
Mãi cho đến đêm, rốt cuộc tuyết cũng đã ngừng rơi.
Hai người bọn họ đang mệt mỏi muốn ngủ thì bỗng nhiên bị ánh sáng chói mắt đánh thức.
Lâm Hướng Tự vội vàng mở cửa kính xe, vừa để cho Hồ Đào đi ra trước vừa lớn tiếng hét lên “HELP”.
Hồ Đào cảm nhận được một bên nước mắt nóng hổi của mình đã rơi xuống má.
Hơn tám chín mươi giờ đối mặt với cái chết từ từ đến gần, bọn họ thiếu chút nữa đã bỏ cuộc.
Trong cái lạnh kéo dài đó, bọn họ đã nghĩ thông suốt.
Sự ràng buộc giữa hai người bọn họ đã sớm không phải chỉ cần nói đôi ba câu là có thể nói rõ ràng được, bọn họ đã sóng vai nhau đi qua mưa gió bão bùng, qua tuyết rơi trắng trời, qua ánh mặt trời rực rỡi, bốn mùa đều đã đi qua, cũng có thể coi như đã yêu nhau cả một vòng luân hồi.
Dùng cả sinh mệnh để yêu một người, đem tất cả giao phó cho người ấy, cũng có thể coi như không uổng phí cuộc đời này..